Khế Ước Với Tà Thần

Chương 2

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Ta ngẩng đầu, trong ánh sáng yếu ớt len qua khe hở mái ngói, mơ hồ nhìn thấy hắn - một nam nhân cao lớn, đôi mắt bạc sáng rực, tuấn mỹ đến mức yêu dị.

Hắn, xuất hiện từ hư không.

Cổ họng ta khô khốc:

"Xin hỏi... Ngài là thần linh ta vừa triệu hoán ra sao?"

Như thể nghe được điều gì vừa buồn cười vừa ngu ngốc, hắn rút tay khỏi cổ ta.

Ta mới kịp hít thở đôi chút.

Nhưng ngay sau đó, hắn lại ác ý bóp lấy mặt ta, còn kéo mạnh một cái:

"Ừm? Nếu ngay cả Tà Thần cũng tính là thần linh trong mắt ngươi."

Toàn thân ta chấn động... ta... ta đã triệu hoán ra tồn tại chỉ có trong truyền thuyết... Tà Thần?

Thế nhưng, ta không quan tâm được nhiều nữa:

"Vậy... ta có thể hướng Ngài mà cầu nguyện, ước nguyện không?"

"Con người yếu đuối mỏng manh."

Giọng hắn vô cùng mê hoặc, "Muốn cùng Tà Thần giao dịch, ngươi có gì để hiến tế?"

Tim ta khẽ run:

"Ta nguyện hiến tế linh hồn mình, để đổi lấy..."

Đến đây, lời bỗng nghẹn lại nơi cổ họng.

"Đổi lấy cái gì?" Tà Thần ngạo mạn hỏi.

"Đổi lấy... tình yêu của Ngài."

Ta cúi đầu, mắt dừng ở vạt áo cũ kỹ.

Căn gác âm u rơi vào một khoảng lặng kỳ quái.

Rồi, hắn bật cười khẽ khàng:

"Con người nhỏ bé hèn mọn, nào xứng có được tình yêu của ta?"

Ta chỉ thấy lòng chua xót, tình yêu vốn là điều người khác sinh ra đã có, nhưng dẫu ta hiến dâng cả linh hồn, cũng chẳng thể chạm tới.

Hắn không động đậy, chỉ lạnh lùng nhìn ta:

"Ngươi là kẻ đầu tiên đánh thức ta. Ta sẽ cho ngươi một nguyện vọng. Nhưng nếu lần sau còn dám ước cầu điều đó, ta sẽ bóp c.h.ế.t ngươi."

Ta vừa định mở miệng, thì chợt nhận ra hắn đã biến mất.

Gác xép lùa gió, một luồng gió lạnh thổi qua, khiến mọi chuyện vừa xảy ra như thể chỉ là một cơn mộng.

Đêm xuống, ta vốn định lén rời khỏi gác xép đi tìm chút đồ ăn, nhưng phát hiện cửa đã bị khóa chặt từ bên ngoài. Ta thử cất tiếng gọi, nhưng chẳng có hồi đáp.

Phải rồi, ai mà tình cờ đi ngang qua cấm địa vô nhân này chứ? Cho dù có, họ cũng sẽ không mở cửa cho ta.

Không cần đoán cũng biết, đây là trò của Bevka.

Lần này, nàng ta định trực tiếp bỏ đói ta cho đến c.h.ế.t sao?

Ta chậm rãi quay về trong gác xép, cuộn mình trên chiếc giường gỗ cứng ngắc và lạnh lẽo.

Có lẽ vì vết thương hôm nay, lại thêm gió lùa, đầu óc ta choáng váng dữ dội, cơ thể run rẩy co chặt hơn.

Ta không biết mình có thể cầm cự nổi đến sáng mai không.

Trong cơn mơ hồ, ký ức mười mấy năm sống trôi qua trong đầu ta như bị nhấn chìm trong một đầm lầy đen tối, cuộc đời chỉ toàn màu xám xịt.

Chưa từng có một tia sáng nào, nguyện rọi vào sinh mệnh mục rữa và tàn tạ của ta.

Ta quá mệt mỏi. Nếu ta c.h.ế.t đi liệu một kẻ như ta có thể tới được cõi cực lạc không? Ở nơi đó, ta có lẽ sẽ hạnh phúc hơn chăng?

Người mẹ chưa từng gặp mặt... bà có đang chờ ta nơi ấy không?

Thân thể ngày càng nóng, mi mắt nặng trĩu, ý thức ta dần dần rơi vào mờ mịt...

...

Ngủ say hàng vạn năm, lần đầu tiên Hắn bị đánh thức bởi một giọng niệm chú nhỏ bé, run rẩy mà cung kính.

Hắn hiện thân trước con người đã triệu hoán hắn.

Kẻ đó yếu đuối, thương tích đầy mình, đôi mắt đen, mái tóc đen, làn da tái nhợt, nhìn qua đã thấy bệnh tật mong manh.

Nàng cầu khẩn hắn, thậm chí nguyện hiến dâng cả linh hồn mình.

Linh hồn ấy trong trẻo vô cùng, trong đến mức hắn khó kiềm chế được khao khát muốn vấy bẩn, muốn hủy diệt.

Nếu là điều ước khác, có lẽ hắn sẽ đồng ý.

𝑋𝑖𝑛 𝑐ℎ𝑎̀𝑜 𝑡𝑜̛́ 𝑙𝑎̀ 𝑄𝑢𝑎̂́𝑡 𝑇𝑢̛̉, 𝑑𝑢̛̀𝑛𝑔 𝑎̆𝑛 𝑐𝑎̆́𝑝 𝑏𝑎̉𝑛 𝑑𝑖̣𝑐ℎ 𝑛ℎ𝑒́.

Nhưng nàng lại nói... muốn đổi lấy tình yêu của hắn?

Tà Thần... làm sao có tình yêu? Thật nực cười.

Hắn hiếm hoi không trực tiếp bóp c.h.ế.t nàng, chỉ cho phép một nguyện vọng khác, rồi rời đi.

Đêm nay, trong tòa lâu đài cổ quấn đầy hoa hồng, hắn vô cùng phiền muộn.

Bởi vì trong đầu hắn, không hiểu sao lại không ngừng hiện lên hình bóng con người nhỏ bé đáng c.h.ế.t kia, cứ quẩn quanh mãi, khiến hắn thậm chí không thể ngủ yên.

Hắn ghét loại cảm giác mất kiểm soát này.

Chợt, hắn biến mất khỏi đỉnh lâu đài.

Bóng tối buông xuống, nặng nề u ám.

Khi hắn lại hiện thân, nơi ấy chính là căn gác xép ẩm thấp và chật hẹp.

Trong gác, thiếu nữ dường như đã ngủ say, mà trong làn hắc vụ, thanh niên cao lớn đứng lặng, ánh mắt sâu thẳm dừng trên người nàng.

Hàng mày nàng nhíu chặt, hàng mi dài khép xuống, so với lúc ban ngày trông càng yên tĩnh hơn.

Ánh trăng xuyên vào, chiếu rõ gương mặt vốn tái nhợt giờ lại phủ lên sắc đỏ kỳ lạ.

Vết sưng đỏ trên trán càng làm cảnh tượng thêm gai mắt.

Hắn đứng bên giường, lạnh lùng quan sát. Hơi thở băng lãnh tỏa ra khiến mày thiếu nữ càng cau chặt, như cảm ứng được nguy hiểm mà bất an.

Là nàng đã gọi hắn tỉnh dậy.

Nàng chính là thực vật của hắn.

Linh hồn nàng quá ngọt, cả huyết nhục cũng tỏa ra sức hấp dẫn chí mạng, khiến hắn khó mà kìm nén bản năng muốn lại gần.

Nếu bóp c.h.ế.t nàng ngay lúc này, vậy sẽ chẳng còn nữa.

Bàn tay thon dài tái nhợt của hắn không tự chủ vươn ra, từ cổ nàng bắt đầu, chậm rãi vuốt ve, men theo làn da rồi đến gương mặt mềm mại.

Tóc đen mượt mà của nàng cũng khiến hắn sinh ra xúc động muốn chạm vào.

Đến khi tay hắn chạm đến trán, mới sực nhận ra nàng đang sốt.

Sốt cao.

Nếu không cứu chữa, thậm chí có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Cứu ư? Ha... Tà Thần nào có thể làm việc tốt chẳng có lợi lộc gì.

Không cứu, để con người hèn mọn này c.h.ế.t đi, cũng coi như giải thoát. Sống tiếp mới càng đau khổ, thế chẳng phải là hắn đã ban ân rồi sao.

Hắn xoay người, hắc vụ tụ lại, sắp biến mất khỏi không gian nhỏ hẹp này.

Nhưng chỉ chốc lát sau, hắn lại đột ngột hiện thân trong gác xép.

Mang theo vẻ tức tối khó hiểu, hắn bước nhanh đến bên giường, hất tay ném ra một luồng pháp thuật bao phủ toàn thân thiếu nữ.

Chẳng mấy chốc, gương mặt đỏ bừng dần nhạt đi, vết thương trên trán và đầu gối cũng tan biến, khôi phục như chưa từng có.

Xong tất cả, hắn trầm mặc nhìn nàng từ mê man đau đớn chuyển thành ngủ yên bình lặng, hàng mày cau chặt cũng chậm rãi giãn ra.

Ngay khi ấy, hắn nghe thấy nàng lẩm bẩm trong mơ.

Hắn nhíu mày, cúi gần hơn.

Những tiếng ngắt quãng rơi vào tai hắn:

"Mẹ ơi... con nhớ mẹ lắm..."

"Bánh mì... sữa... rượu ngọt... đùi gà... a... ngon quá..."

Trong mơ, thiếu nữ nở nụ cười hạnh phúc, đáng yêu đến mức khiến hắn khó chịu vô cùng.

Hắn hừ một tiếng, cực kỳ bất mãn.

"Hừ... con người yếu ớt, chí hướng cũng thật thấp kém."

Thế nhưng, hắn vẫn lặng lẽ đứng đó rất lâu, trong bóng tối, ánh mắt sâu thẳm chầm chậm miết dọc làn da mảnh mai của nàng.

Khế Ước Với Tà Thần

Chương 2