Khế Ước Với Tà Thần

Chương 3

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Một tia sáng ấm áp xuyên qua cửa sổ gác mái, rọi xuống. Ta giật mình tỉnh dậy, bật dậy khỏi giường.

Không ngờ... ta thật sự đã sống sót qua đêm qua.

Bàn tay ta run rẩy chạm lên trán... kỳ diệu thay, không còn đau nữa.

Ta vội vàng xuống giường, chạy đến trước mảnh gương đồng vỡ nát soi thử. Vết thương trên trán đã biến mất, làn da nhẵn nhụi như mới.

Kéo ống quần lên, vết thương nơi đầu gối - thứ khiến ta đau đớn không chịu nổi ngày hôm qua cũng không còn.

Quái lạ.

Chỉ một giấc ngủ, mà tất cả thương tích nặng nề đều biến mất?

Đang nghi hoặc, ta chợt ngửi thấy một mùi hương quen thuộc lan trong không khí - mùi đồ ăn! Đã không biết bao lâu rồi ta chưa được ngửi thấy mùi ấy.

Ta hít sâu, tham lam đến mức không bỏ sót lấy một tia hương nào.

Theo mùi hương quay người lại, ta trông thấy trên chiếc bàn nhỏ bên kia phòng, đầy ắp đồ ăn!

Ta nhào tới như bay, phát hiện trên bàn bày đủ loại bánh mì, đùi gà, thịt bò khô, còn có vài chiếc chai đựng sữa! Cả rượu ngọt nữa!

Niềm hạnh phúc đột ngột đến khiến ta không dám tin là thật.

Ta vội vã chạy xuống dưới, nhưng cửa gác mái vẫn bị khóa chặt từ bên ngoài, không có dấu vết ai từng vào.

Trong đầu, bất giác hiện lên gương mặt kia - người duy nhất ta gặp hôm qua, tà thần. Ta thậm chí từng nghĩ, đó chỉ là một giấc mơ.

Chẳng lẽ là... hắn? Không, không thể nào! Trước khi đi hắn còn đe dọa ta cơ mà.

Vậy thì... có khi nào, trên thế giới này thật sự tồn tại một vị thần, nhân từ và yêu thương chúng sinh?

Đúng rồi, đã có tà thần, thì chắc chắn phải có thần linh!

Tạ ơn ngài, Thần linh!

Không nghĩ thêm nữa, ta quay về căn phòng, ngồi xếp bằng bên bàn. Ta dè dặt chia một phần nhỏ làm bữa ăn hôm nay, mỗi miếng đều ăn thật cẩn thận, như sợ lãng phí.

Sữa, rượu ngọt, thịt bò khô - ta cẩn trọng cất kỹ vào tủ gỗ nhỏ trong phòng.

Ít nhất trong vài ngày tới, ta sẽ không còn phải chịu đói nữa.

Thế là, trong yên ổn, ta trôi qua hai ngày.

Quản gia chẳng hề đến tìm ta, hẳn là do Bevka đã dặn trước. Nhưng ta biết, khi hầu hạ thiếu người, ông ta vẫn sẽ gọi ta.

Quả nhiên, đến chiều ngày thứ ba, quản gia mở cửa sắt gác mái.

Nghe nói phu nhân Loran cùng tiểu thư Bevka đã được mời đi du ngoạn xa, phải một tuần nữa mới trở về.

Hiếm có, lần này quản gia không sai ta đi làm việc gì, ta cũng nhờ thế mà thong thả hơn.

Nhưng sau sự việc mấy ngày trước, ta bỗng hiểu rõ nếu cứ mãi bị động như vậy, cả đời này ta cũng chẳng thể sống như con người.

Mười mấy năm qua, đây là lần đầu tiên trong lòng ta nảy lên một ý nghĩ mãnh liệt - phải trốn khỏi trang viên Rodon này, cái nhà tù khổng lồ giam cầm ta.

Trước kia ta từng thử chạy trốn, nhưng chưa ra khỏi cổng đã bị bắt lại. Phu nhân Loran sẽ lập tức hạ lệnh đánh đập ta dã man.

Bà ta sẽ không bao giờ cho phép ta rời khỏi trang viên này, bà muốn giữ ta dưới mí mắt, để từ từ hành hạ.

Nhưng lần này, ta nghĩ khác. Dù phía trước là con đường chông gai, dù có phải chết, ta cũng nguyện c.h.ế.t ở ngoài kia, c.h.ế.t nơi có tự do.

Song, ta cũng hiểu rõ chỉ dựa vào bản thân, vĩnh viễn ta không thể trốn thoát.

Lúc này đây, cái tên duy nhất ta có thể nghĩ tới để nhờ cậy - lại là hắn. Vị tà thần cao cao tại thượng ấy.

Ta biết rõ, tà thần chính là hiện thân của kiêu ngạo và tội ác.

Thứ duy nhất ta có thể trao đổi, chính là linh hồn mình.

Nhưng giờ đây, ta không muốn c.h.ế.t quá sớm. Bởi ta còn khao khát, khao khát được thấy thế giới ngoài kia.

Một lần thôi. Dù chết, cũng không hối tiếc.

Nghĩ đến đó, ta quay lại gác mái, lôi cuốn cổ thư kia ra. Hôm ấy khi triệu hoán tà thần, ta mới chỉ đọc phần đầu.

Bây giờ, ta muốn xem tiếp phần sau ghi lại những gì.

Hít sâu trấn tĩnh, ta ngồi xuống chiếc bàn nhỏ, lật những trang cuối.

Khi đọc xong, nội tâm ta chấn động dữ dội.

Nếu như nửa đầu là nghi thức triệu hoán tà thần, thì nửa sau lại miêu tả một phương pháp đầy nguy hiểm và táo bạo kết khế ước với tà thần.

Thành công, sẽ trở thành chủ nhân của hắn. Thất bại, linh hồn sẽ bị hắn bóp nát không thương tiếc.

Trước khi đọc, ta vốn chỉ định triệu hoán hắn một lần nữa, để làm giao dịch cuối cùng trong đời.

Nhưng bây giờ, một ý nghĩ càng táo bạo hơn lại trỗi dậy trong ta.

𝑋𝑖𝑛 𝑐ℎ𝑎̀𝑜 𝑡𝑜̛́ 𝑙𝑎̀ 𝑄𝑢𝑎̂́𝑡 𝑇𝑢̛̉, 𝑑𝑢̛̀𝑛𝑔 𝑎̆𝑛 𝑐𝑎̆́𝑝 𝑏𝑎̉𝑛 𝑑𝑖̣𝑐ℎ 𝑛ℎ𝑒́.

Trong căn phòng tối tăm, ta đặt tay trước ngực, một lần nữa niệm chú.

Chỉ vài nhịp thở, hắc vụ lạnh lẽo tràn ngập khắp gian phòng.

Tà thần cao lớn bước ra từ màn sương, gương mặt trắng bệch, lạnh lùng:

"Lại là ngươi, con người yếu đuối. Lần này, ta sẽ không cho ngươi thêm cơ hội nào đâu."

Ta siết chặt nắm tay, hít sâu, gắng lấy hết dũng khí:

"Ta đã nghĩ kỹ rồi. Ta muốn giao dịch với ngài."

Vị thần ngạo mạn hơi cúi đầu, đôi mắt cao cao tại thượng nhìn xuống:

"Nói xem."

Ta cố gắng gượng cười, ép ra một nụ cười cứng ngắc:

"Ta nguyện dâng hiến linh hồn mình... để đổi lấy mười ngày đồng hành của ngài. Mười ngày sau, ta sẽ giao linh hồn cho ngài."

Đôi mắt bạc lóe lên tia nguy hiểm, hắn nheo lại, khó đoán đang nghĩ gì.

Không gian chật hẹp bỗng chốc trở nên im lặng nặng nề.

Ngay lúc ta tưởng hắn sẽ từ chối, đôi mắt ấy dán chặt vào ta, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh:

"Như ngươi mong muốn, giao dịch thành công."

Hòn đá nặng trong lòng ta cuối cùng cũng rơi xuống.

Người đàn ông cao lớn chỉ vừa đứng trong căn gác mái, lập tức khiến không gian vốn chật hẹp càng thêm ngột ngạt.

Ta khẽ lấy hết can đảm mở lời:

"Từ mai trở đi, mỗi buổi sớm, khi ánh dương đầu tiên ló rạng... xin ngài hãy đến đây tìm ta."

Tà thần cúi mắt nhìn ta mấy giây, ánh nhìn sâu không thể đoán. Rồi hắn xoay người, biến mất trong hắc vụ.

Đêm đến, ta leo lên chiếc giường cũ kỹ, co người lại, ôm chặt lấy chính mình.

Bao suy nghĩ lướt qua trong đầu, nhưng sau cùng, chỉ còn sót lại một ý niệm duy nhất.

Ngoài cửa sổ, ánh trăng xuyên qua khe hở chiếu vào. Ta nhìn chằm chằm hồi lâu, rồi khép mắt lại, để cơn buồn ngủ dần cuốn lấy...

Ta thấy mình bước vào một miền đất đen tối, nơi vĩnh viễn bị màn đêm bao phủ.

Trên bầu trời, một vầng huyết nguyệt khổng lồ treo lơ lửng, đỏ rực quái dị, tựa như đang nhỏ m.á.u xuống nhân gian.

Dưới ánh huyết nguyệt ấy, một tòa thành lũy cổ xưa sừng sững hiện ra, bên ngoài bị vô vàn hoa hồng đỏ tươi bao phủ, từng dây leo bám dọc theo vách tường, nở rộ lộng lẫy đến ma mị.

Cảnh tượng đẹp đến mức rợn ngợp, khiến lưng ta dần lạnh buốt.

Hình ảnh thoắt chuyển vào trong tòa thành.

Trước mắt là một gian tẩm điện xa hoa, ngay chính giữa, một chiếc giường khổng lồ phủ nệm êm mềm, đủ để vài người cùng nằm.

Từ mép giường trải dài đến tận cửa, một tấm thảm trắng tinh thượng hạng.

Bên cạnh đặt một tấm gương lớn, và ngay trên thảm, ta thoáng thấy những sợi tóc đen lẫn bạc quấn chặt lấy nhau.

Không khí ngập tràn mùi hoa hồng nồng đậm, ngọt ngào đến mức khiến người ta muốn sa ngã.

Rồi ta nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc cao ráo, mái tóc bạc lấp lánh kia, ta chỉ từng gặp ở một người.

Mái tóc dài rũ xuống che đi gần nửa gương mặt, chỉ lộ chiếc cằm trắng nhợt tựa bệnh tật và một bên gò má thanh tú hoàn mỹ.

Trên thảm, đóa hoa mong manh kia run rẩy như sắp không chịu nổi cơn mưa sương đêm.

Người đàn ông cúi xuống, chậm rãi đưa tay lau mồ hôi lấm tấm trên trán nàng.

Tiếng nức nở đứt quãng lại vang lên, kéo dài trong không gian tĩnh lặng.

Không rõ bao lâu, hắn rốt cuộc cúi thấp người, khẽ hôn đi giọt lệ nơi khóe mắt nàng:

"Ngươi bây giờ đã khóc... còn quá sớm."

Lời thì thầm chìm trong âm thanh mơ hồ khác, rồi lại mở ra một vòng tuần hoàn mới.

Chính khi ấy, cô gái trong mộng đột ngột quay đầu nhìn về phía gương.

Trong tấm gương phản chiếu rõ ràng khuôn mặt đó... chính là ta.

Ta sững sờ, hai tay ôm lấy ngực, hoảng hốt đến cực độ. Một nỗi sợ hãi không tên bao phủ, hơi thở rối loạn dồn dập.

Khế Ước Với Tà Thần

Chương 3