Giật mình, ta bật dậy từ trên giường.
Thì ra... chỉ là một giấc mơ.
Một giấc mơ vừa quỷ dị, vừa mị hoặc.
Bàn tay ta run run chạm lên mặt, vẫn còn nóng bừng.
Ánh sáng lấp lánh đã xuyên qua cửa sổ nhỏ, trời vừa sáng.
Ta khoác lên người chiếc váy đen rộng có mũ trùm. Nhưng trong đầu, dư âm giấc mộng kia vẫn còn váng vất, khiến tim ta chưa bình ổn.
Đúng lúc ấy, hắc vụ cuộn lên, tà thần xuất hiện.
Hắn rõ ràng không vui, đôi mắt bạc lạnh lùng nhìn xuống.
Vừa trông thấy gương mặt tái nhợt mà diễm lệ ấy, trái tim vừa mới yên ổn của ta lại loạn nhịp.
Đôi môi mỏng kia nếu chạm vào, liệu có ngọt ngào như trong mơ?
"Không! Dừng lại!" Ta vội đập nhẹ vào đầu, ngăn ý nghĩ hỗn loạn.
Trước khi thần sắc âm trầm của hắn biến thành hành động bóp nát ta, ta vội khẽ gọi:
"Xin ngài... hãy đưa ta rời khỏi trang viên. Cho ta được tận mắt thấy thế giới ngoài kia."
Tà thần khẽ cau mày, rồi lạnh lùng đưa tay, nhấc bổng ta khỏi mặt đất bằng cổ áo.
Một luồng lạnh lẽo tức khắc quấn lấy toàn thân. Ta co rụt cổ, run lên từng hồi.
Khoảnh khắc bàn chân rời khỏi đất, ta choáng váng, vội nhắm chặt mắt.
Tiếng gió rít gào bên tai, chỉ chốc lát sau đã biến mất.
Ta mở mắt.
Dưới chân đã là con phố lát đá, phía trước là một đại lộ phồn hoa náo nhiệt.
"Đây là... thế giới bên ngoài ư?"
Từng lời kể chuyện của bọn hầu gái trong trang viên bấy lâu ùa về trong trí nhớ. Ta từng chỉ biết lén nghe, mơ ước.
Giờ phút này, ta thật sự đứng giữa nó, mới thấy mờ mịt đến không tin.
Trên đường, gần như toàn là những người tóc vàng, qua lại tấp nập.
Ta kéo chặt mũ trùm, che kín tóc và quá nửa gương mặt.
Quay đầu nhìn quanh không thấy bóng tà thần đâu.
Ngay khi ấy, một luồng khí lạnh chạm vào giữa trán, và giọng nam trầm ngạo nghễ vang lên:
"Kẻ hèn hạ không xứng nhìn thấy ta."
Theo âm thanh, ta bắt gặp hắn ở bên cạnh.
Hắn dừng một chút, cuối cùng vẫn miễn cưỡng giải thích:
"Ta lưu một ấn ký trên trán ngươi. Giờ chỉ có mình ngươi nhìn thấy ta."
Ta ngoan ngoãn đáp:
"Vâng... xin ngài đi cùng ta."
Rồi ta cất bước, từ con hẻm nhỏ bước ra đại lộ, thử hòa mình vào đám đông xa lạ ấy.
Trên đường phố có đủ loại cửa tiệm, bày bán những món đồ mới lạ khiến ta không khỏi động lòng.
Ta khẽ sờ vào túi áo, trong đó chỉ có mấy đồng vàng lẻ tẻ - những gì ta đã lén tích cóp suốt bao năm. Ý nghĩ ấy khiến lòng ta hơi chùng xuống.
Bên đường còn có những gánh nhỏ bán đồ ăn.
Chợt, một mùi hương ngọt ngào thoảng qua, níu lấy mũi ta. Ta lần theo hương thơm, dừng chân trước một quầy bánh ngọt.
Ông chủ hồ hởi chào mời:
"Bánh ngọt mới hấp xong đây, hai đồng vàng một miếng!"
Ta cắn răng, rút bốn đồng vàng trong túi vải nhỏ:
"Chào ông, ta muốn mua hai miếng."
Nhận lấy bánh ngọt từ tay ông chủ, ta xoay người tiếp tục đi.
Dù biết rõ tà thần sẽ không bao giờ đụng đến đồ ăn phàm tục, ta vẫn giữ phép lịch sự, nhỏ giọng đầy mong đợi:
"Ta vừa mua bánh ngọt... mời ngài một miếng."
Quả nhiên, chỉ nhận lại một tiếng cười khinh miệt:
"Thứ đồ hạ tiện của nhân loại, sao dám dâng lên ta?"
"Xin... xin lỗi!"
Miệng thì xin lỗi, nhưng trong lòng ta lại có chút vui lén.
Ta nâng niu lấy một miếng bánh, cẩn thận nếm thử từng chút.
Ừm... vị ngọt của mật mạch nha lan tỏa trong khoang miệng, ngọt mà không ngấy, một khoảnh khắc hạnh phúc đơn sơ bao bọc lấy ta.
Tà thần lặng lẽ quan sát thiếu nữ trước mặt chỉ vì hai miếng bánh rẻ tiền mà cười rạng rỡ như ánh dương. Hắn thoáng trầm ngâm.
Hừ, niềm vui của một con người yếu ớt thật rẻ mạt.
𝑋𝑖𝑛 𝑐ℎ𝑎̀𝑜 𝑡𝑜̛́ 𝑙𝑎̀ 𝑄𝑢𝑎̂́𝑡 𝑇𝑢̛̉, 𝑑𝑢̛̀𝑛𝑔 𝑎̆𝑛 𝑐𝑎̆́𝑝 𝑏𝑎̉𝑛 𝑑𝑖̣𝑐ℎ 𝑛ℎ𝑒́.
Ấy vậy mà, nhìn đôi môi đỏ mọng của nàng khẽ mở khẽ cắn bánh, trong mắt hắn dần dần hiện lên một tầng sâu tối khó lường.
Chín ngày sau đó, ta dẫn theo vị tà thần ẩn hình, rong ruổi khắp các con phố trong thánh thành.
Mùa thu nơi đây, lá phong rải đầy lối đi, đẹp đến nao lòng.
Mỗi sớm tinh mơ, khi ánh nắng đầu tiên ló rạng, tà thần sẽ giữ lời hứa, đưa ta rời khỏi trang viên Roden. Đến đêm xuống, hắn lại đưa ta về căn gác nhỏ.
Những ngày này, hắn ít nói, lạnh lùng, hiếm khi đáp lại lời ta. Ta cũng quen dần với sự trầm mặc ấy, chỉ thỉnh thoảng liếc trộm, sẽ bắt gặp đôi mắt mơ hồ khó đoán của hắn đang nhìn mình.
Trong thánh thành, từ những tòa nhà đến từng nhành cỏ, bụi cây, ta đều khắc sâu vào tâm trí.
Mười mấy năm sống trong bóng tối, chỉ có những ngày ngắn ngủi này, ta mới thật sự chạm đến chút tự do.
Sáng ngày thứ mười, ta may mắn được chứng kiến lễ hội lớn của thánh thành.
Trên đường, xe hoa nối đuôi, dân chúng hò reo náo nhiệt.
Tà thần thì lạnh lùng đứng một góc vắng vẻ, còn ta lại háo hức chen lên hàng đầu để ngắm nhìn.
Nhưng dòng người càng lúc càng chật chội, ta bị xô đẩy theo đám đông.
Bỗng, có ai đó từ phía sau va mạnh vào, ta loạng choạng ngã xuống, chiếc mũ trùm tuột khỏi đầu.
Mái tóc đen dài lập tức tung ra.
Giữa đám đông vang lên một tiếng kinh hô:
"Trời ạ! Nàng ta là tóc đen, mắt đen! Là dị đoan, là kẻ mang điềm dữ!"
Một tiếng hô như ngọn lửa lan nhanh, cả đám người náo loạn, hốt hoảng dạt lùi, tạo thành vòng trống quanh ta.
Ta gượng gập người, run rẩy đứng lên.
Muốn thoát đi, nhưng xung quanh toàn là người vây chặt, chẳng thể nào chen ra.
Trong hoảng loạn, ta vội tìm bóng dáng tà thần. Ở phía mái hiên không xa, hắn đang đứng đó, khóe môi nhếch cong, ánh nhìn trào phúng, cao cao tại thượng dõi theo sự lúng túng của ta.
Mà ta chỉ có thể đứng giữa vòng tròn, lắng nghe những tiếng mắng nhiếc phủ xuống:
"Thật ghê tởm, sao nó lại xuất hiện ở đây, chẳng phải đang phá hỏng lễ hội sao!"
"Tóc đen tượng trưng cho bóng tối, nó là kẻ bị ánh sáng nguyền rủa!"
"Nó sẽ mang đến tai họa! Loại như thế sao dám bước ra đường..."
Mấy ngày nay, ta từng nghĩ bản thân đã thoát khỏi cơn ác mộng quá khứ.
Hóa ra, chỉ cần bỏ mũ trùm xuống, ta vẫn là kẻ bị ghét bỏ, quái vật, dị đoan, thứ mà thế tục không dung.
Ánh mắt kinh hoàng, khinh bỉ từ bốn phương tám hướng chiếu rọi, khiến tầm nhìn ta dần nhòe đi.
Ngay lúc đó xung quanh bỗng tĩnh lặng.
Một mảnh bóng tối phủ kín nửa khuôn mặt ta. Tầm mắt dần rõ lại, ta ngẩng lên, chạm vào bờ n.g.ự.c rắn chắc ngay trước mắt.
Là hắn.
Tà thần vươn bàn tay thon dài, khẽ kéo mũ trùm che lại đầu ta.
Trong khoảnh khắc bóng tối bao bọc, ta bỗng thấy bình yên.
Còn đám đông, như bị đóng băng, dừng cả trong dáng vẻ khiếp hãi lúc nãy.
Ta khẽ nắm vạt áo choàng của hắn, run giọng:
"Ta muốn... rời khỏi nơi này."
Tà thần cúi mắt nhìn xuống, chẳng đáp lời.
Chỉ một thoáng sau, khi ta chớp mắt lại, cảnh vật đã đổi khác.
"Đây là... đâu vậy?" Ta ngơ ngác hỏi.
"Không biết. Tùy tiện dừng lại thôi." Giọng hắn thản nhiên.
"Thấy ngươi nhăn mặt vì chút thuật di chuyển, đành hạ xuống ở đây."
Hắn dừng lại một chút, gương mặt không biểu cảm.