Đính trong thư, là một tờ ngân phiếu ba mươi lượng.
Còn chưa kịp đưa tay cầm ngân phiếu, mắt ta đã mờ đi, cắn răng muốn vò nát lá thư, song rốt cuộc chẳng có sức, chỉ có thể hận cầm bút hồi đáp.
【Được thôi, chàng mà chết, ta sẽ tìm người khác mà gả.】
【Ba mươi lượng này, chính là sính lễ!】
Nét bút quá nặng, chữ in hằn cả mặt giấy, ta nhấc lên xem một lượt rồi vò nát.
Phong thư ấy, ta cuối cùng không gửi đi.
Giấy mực mắng vài câu, sao bằng gặp mặt rồi mắng trực diện?
Chớp mắt lại xuân tận thu sang.
Trong sáu tháng ấy, quân đội đã vượt Yến Quan, chẳng còn phong thư nào gửi về.
Hôm ấy ta đang giúp tính sổ ở tiệm gạo, Tiểu Mãn bỗng vội vã chạy vào, kéo tay ta mà chạy.
Ta lo trong nhà có chuyện, vừa chạy vừa hỏi.
“Có chuyện gì vậy?”
Tiểu Mãn đáp thật lớn tiếng.
“Tam thúc trở về rồi! Tổ mẫu bảo gọi tỷ về!”
Ninh Vân Chi… trở về rồi?
Tim ta lập tức đập thình thịch.
Nhớ lời bá mẫu từng nói, hắn cùng Đại lang có vài phần tương tự, nhưng vóc dáng cao hơn, nét mày mắt cũng sắc hơn.
Ta từng ngắm Đại lang mà tưởng tượng dung nhan hắn, song ba năm nơi biên quan, hẳn cũng chẳng giống như bá mẫu kể nữa rồi?
Từ tiệm gạo về Ninh phủ, quãng đường ngắn ngủi, vậy mà dường như dài hơn bao giờ hết.
Bước qua cửa viện, từ xa đã thấy một nam tử thân hình cao ráo đứng trong sảnh, đang cùng bá mẫu và Đại lang trò chuyện.
Ta suýt không kìm nổi mà gọi tên hắn, lại thấy bá mẫu vung tay nện một quyền vào vai hắn.
Ngay lúc ấy, giọng nam tử tức giận vang dội vào tai ta.
“Hôn ước gì chứ? Ta không nhận! Thê tử của ta chỉ có Hoa Nga mà thôi!”
6
Ta theo bản năng che tai Tiểu Mãn lại.
Trong phòng, tiếng cãi vã vẫn tiếp diễn:
“Các người chẳng phân trắng đen, liền nhét cho ta một vị hôn thê, ai biết nàng ta là hạng nữ tử thế nào? Dung mạo xấu xí ta cũng phải cưới? Lòng dạ độc ác ta cũng phải cưới?”
“Hôn sự của đại ca là tự mình chọn, vì sao đến ta lại không thể tự chọn?”
Bá mẫu tức giận đến toàn thân run rẩy.
“Khi nào ta từng là kẻ cố chấp ngu muội? Nếu ngươi và Chiếu Doanh thật sự không có duyên phận, ta nhận nó làm nghĩa nữ, lại tìm một mối hôn sự tốt khác thì sao!”
“ Nhưng ngươi vạn lần không nên, bảo Chiếu Doanh chờ ngươi ba năm, lại còn muốn cưới người khác!”
Trong giọng nam tử thêm phần phiền chán.
“Ta đã nói là ta không nhớ nữa! Dù cho ta từng có thư từ qua lại với nàng, hẳn cũng chẳng phải thật tâm, chỉ là dỗ nàng chơi mà thôi. Nếu không, sao ta lại có thể quên nàng?!”
…
Ta ngây dại đứng ngoài cửa, nghe cũng đã hiểu đôi phần.
Ba tháng trước, Ninh Tam lang khi c.h.é.m g.i.ế.c bị bọn Di dùng gậy sói đánh vỡ đầu, tỉnh lại thì không nhớ rõ việc sau khi nhập ngũ.
Hắn quên đi mấy chục phong thư qua lại cùng ta, quên mất lời hứa trở về liền cưới ta.
Hắn yêu nữ y Hoa Nga đã chăm sóc hắn ở Yến Bắc thành.
Giờ trở về Nam, hắn cũng mang Hoa Nga về theo.
Chỉ còn đợi bẩm báo mẫu thân, rồi cưới nàng vào cửa.
“Dù sao, thê tử của ta chỉ có một mình Hoa Nga.”
Ninh Tam lang dường như không muốn tranh cãi với bá mẫu thêm nữa, ném lại một câu:
“Nếu nữ nhân kia nhất quyết gả cho ta, thì chỉ có thể làm thiếp. Mẫu thân, người tự quyết định đi!”
Hắn sải bước ra cửa, vừa khéo chạm mặt ta.
Tiểu Mãn đã bị ta sớm cho đi, lúc này dưới hành lang chỉ còn lại mình ta.
Ninh Tam lang nhìn ta chăm chú.
“Ngươi chính là Chu Chiếu Doanh?”
Ta khẽ gật đầu.
Rốt cuộc cũng thấy rõ ngũ quan của hắn.
Hắn chẳng giống Đại lang chút nào. Đại lang da trắng hiền hòa, còn Ninh Tam lang thì cao lớn rắn rỏi, ngũ quan góc cạnh, dưới cằm có một vết sẹo nhạt.
“Vừa rồi ngươi đều nghe thấy cả?”
Trong thần sắc hắn vẫn còn lửa giận khi tranh chấp với bá mẫu, chẳng hề che giấu, không chút khách khí:
“Như ngươi đã thấy, ta đã có người trong lòng, hôn sự của ta với ngươi đến đây chấm dứt, đừng dây dưa nữa!”
Nói xong, hắn lướt ngang qua ta.
Ta theo bản năng gọi hắn lại.
Ninh Tam lang không kiên nhẫn quay đầu:
“Sao?”
Ta khẽ nắm lấy hương nang bên hông.
Bên trong cất giữ một viên thạch sắc màu ở Bắc địa, là vật Ninh Vân Chi gửi kèm trong bức thư áp chót.
Hắn nói, đêm đầu đặt chân Bắc địa, hòn đá này bỗng xuất hiện trong chăn hắn, có thể thấy hữu duyên.
Giờ ở nơi tha hương, thân không của cải, liền dùng viên đá này thay cho sính lễ.
【Nó thay ta ở bên nàng ít lâu, đợi chúng ta thành thân, ta sẽ đưa nàng đến nơi nó sinh ra, cũng chính là quê hương mẫu thân nàng, được chăng?】
Từng lời từng chữ, như còn hiện rõ trước mắt.
Ta khẽ thở ra một hơi, nhìn thẳng vào gương mặt đầy mất kiên nhẫn của thanh niên trước mặt.
“Ninh lang quân, ta có thể hỏi chàng một vấn đề không?”
Hắn mặt mày u ám:
“Hỏi đi.”
Ta khẽ nói:
“Nếu lang quân sắp xuất chinh, phải viết thư cho vị hôn thê nơi quê nhà, chàng có dặn dò rằng nếu mình c.h.ế.t nơi sa trường, nàng không cần thủ tiết, hãy sớm tái giá không?”
Ninh Tam lang buột miệng đáp.
“Sao có thể?! Vị hôn phu mất, dù có tái giá, cũng phải giữ hiếu ba năm! Ngươi sao lại hỏi ra loại vấn đề đê tiện đến thế?!”