KÝ GẤM THƯ

4

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

7

Lời Ninh Tam lang thốt ra vô cùng cay nghiệt.

Nhưng trong lòng ta lại tựa như có tảng đá lớn rơi xuống.

Hắn không phải là Ninh Tam lang từng thư từ cùng ta.

Dẫu có mất đi ký ức, phẩm hạnh con người cũng không đổi khác.

Người từng nói với ta “tam tòng tứ đức, đều là lời thế nhân gạt dối nữ nhi”, có lẽ sẽ vì mất trí nhớ mà quên ta, mà yêu người khác.

Nhưng hắn tuyệt đối sẽ không bỗng dưng khắt khe với nữ tử như thế, càng sẽ không hạ thấp vị hôn thê của chính mình.

Từ khi quen biết đến nay, lời hắn đối với ta khó nghe nhất, cũng chỉ là một câu—

【Nịnh hót quá lố.】

Ta khẽ cười:

“Là ta đường đột. Vậy thì như lang quân nói, hôn sự giữa ta và ngươi, đến đây chấm dứt.”

Nói dứt, ta không nhìn hắn nữa, xoay người bước vào sảnh.

Bá mẫu tức đến ngồi phịch xuống ghế vân mây mà rơi lệ, thấy ta lại càng xấu hổ phẫn nộ:

“Chiếu Doanh, là bá mẫu có lỗi với ngươi, lại nuôi ra đứa nghịch tử thế này … khụ, khụ khụ.”

Ta vội vàng rót chén trà nóng, thành thục vỗ lưng cho bà.

“Bá mẫu, người chớ đau lòng. Thật ra ta vẫn không dám nói thẳng với người. Ta và Tam lang tuy nhiều lần thư từ qua lại, nhưng vẫn như huynh muội. Nay hắn đã có người trong lòng, ta chỉ thay hắn vui mừng.”

Bá mẫu sững người:

“Thật sao?”

Tất nhiên không phải sự thật.

Ta cùng Ninh Vân Chi trong thư từ, chẳng khác nào đã thề non hẹn biển.

Nhưng lúc này chưa thể biết rốt cuộc người thư tín với ta là vị Tam lang nào, đành hàm hồ che giấu.

“Thật.”

Dỗ dành xong bá mẫu, ta gần như chạy vội tới dịch trạm, tìm vị dịch khách năm xưa từng viết tên Ninh Vân Chi cho ta.

Lại được báo rằng ông ta về quê thăm thân, tháng sau mới trở lại.

“Vậy lão có biết, Ung Châu có bao nhiêu gia đình họ Ninh không?”

“Họ Ninh ư?” Lão nhân bận rộn đến mồ hôi đầm đìa, chẳng ngẩng đầu:

“Nhiều lắm, họ Ninh ở Ung Châu là đại tộc, không trăm hộ thì cũng vài chục hộ.”

Ta không chịu bỏ cuộc:

“Vậy nhà nào có nam đinh vào Bắc địa Hổ Uy doanh?”

“Ta chỉ biết hẻm Hoài Thụ có một hộ, còn lại thì không rõ.”

Hẻm Hoài Thụ, chính là nhà họ Ninh ta đang ở.

Ta mặt dày hỏi thêm một câu cuối:

“Vậy lão có thể cho ta biết, Tam lang nhà họ Ninh ở hẻm Hoài Thụ tên là gì, là những chữ nào?”

“Ninh Vân Chí, ‘Vân Chí’ trong ý chí thanh vân.”

Ninh Vân Chí, Ninh Vân Chi, thì ra là vậy.

Ta cảm tạ lão nhân, buồn bã quay về nhà.

Gió mưa sắp đến, trong phòng ngột ngạt, ta mở cửa sổ, kéo chiếc rương dưới giường ra.

Bên trong đầy ắp, đều là thư của Ninh Vân Chi gửi cho ta.

Ta tiện tay rút một phong ra xem.

【Bắc địa hôm qua đại tuyết, đêm đến cành cây bị tuyết đè gãy lách tách, ồn ào khiến ta mãi chẳng ngủ được. Đúng lúc đồng liêu cũng khó chợp mắt, liền trò chuyện cùng ta về tuổi thơ. Hắn là người Cư Dương Quan đất Bắc địa, đồng hương với mẫu thân nàng, ta dày mặt học hắn mấy câu dân ca nơi ấy.】

【Hoàng tang trạc ky bồ tử lý, trung ương hữu ti lưỡng đầu hệ……】

【Phần còn lại để ta giữ bí mật, chờ về hát cho nàng nghe.】

Giọt lệ rơi xuống thư, làm nhòe hai chữ “Hoàng tang”.

Ta vừa định gấp lại thư, lại vô tình lướt tới mấy câu cuối.

【Chiếu Doanh, nếu ta vô tình có được một món trân bảo, nhưng lại không muốn trả về cho chủ cũ, thì nên làm thế nào?】

Khi ấy ta đọc chỉ thấy câu hỏi lửng lơ, bèn nghiêm túc dặn hắn rằng quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo, nếu thật lòng yêu thích, chẳng ngại thương lượng cùng chủ nhân, lấy trọng kim hay bảo vật khác để cầu họ nhượng lại.

Giờ đọc lại, dường như hắn có ý khác.

Ninh Vân Chi… có phải từ sớm đã phát hiện, bức thư đầu tiên ta gửi, vốn không phải là gửi cho hắn?

8

Ý niệm này vừa khởi lên, liền khó lòng ngăn lại.

Ta lần lượt mở từng phong thư hắn gửi, mới phát hiện mối nhân duyên sai lầm này sớm đã lộ dấu vết.

Trong bức thứ bảy, hắn nhắc đến tiệm bánh ở cuối ngõ, ta tìm đến thì chẳng thấy bóng dáng cửa tiệm nào. Khi ấy ta cũng không để tâm, chỉ ngỡ tiệm đã đổi chủ, còn viết trong thư vài lời tiếc nuối.

Đến bức thứ mười hai, ta nhắc tới Tiểu Mãn, hắn chậm thật lâu mới hồi âm, trong thư hỏi rằng ta rốt cuộc đem lòng mến vị hôn phu định sẵn từ trong bụng mẹ, hay là hắn – Ninh Vân Chi?

Lúc ấy ta vẫn tưởng vì dung mạo ta không hợp mắt hắn. Giờ nghĩ lại, chẳng lẽ trong nhà Ninh Vân Chi vốn không có cháu gái nào tên Tiểu Mãn?

Quả nhiên, càng về sau, hắn càng ít nhắc chuyện người nhà, nhiều hơn là kể ta nghe những điều thú vị nơi Bắc địa, hay nói về sách hắn yêu thích thời thơ ấu, những vở hí kịch từng say mê.

Trong bức thư thứ hai mươi tư, Ninh Vân Chi bảo, hắn vô tình có được một món trân bảo.

Đến bức thứ ba mươi hai, hắn lại nói từng hai lần cứu chủ nhân của món trân bảo ấy dưới lưỡi đao, rồi lấy hết can đảm cầu xin người ta nhường lại. Dù rằng mang ơn mà cầu báo đáp có phần thấp kém, nhưng món trân bảo này với hắn, thật sự chẳng thể buông tay.

Ta khẽ thở dài một hơi, trong lòng càng thêm hoang mang.

Nếu Ninh Vân Chi đã sớm biết ta gửi nhầm thư, sao hắn chưa từng đến tìm ta?

Ta gấp gọn thư từ, tâm tình theo phát hiện này mà rối loạn, ngẩng đầu liền thấy Tiểu Mãn đang ló đầu ngoài cửa sổ.

“Có chuyện gì vậy?” Ta vẫy tay gọi nó vào.

KÝ GẤM THƯ

4