KÝ GẤM THƯ

5

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Tiểu Mãn rưng rưng chạy tới:

“Tam thẩm, người sẽ không còn làm Tam thẩm của con nữa sao?”

Ta ngập ngừng một thoáng:

“Ừm… về sau ta sẽ là cô cô của con.”

Tiểu Mãn sà vào lòng ta, giọng nghèn nghẹn:

“Con không muốn có Tam thẩm khác.”

Ta vuốt tóc nó:

“Đừng nói thế, nếu Tam thúc và Tam thẩm nghe được sẽ không vui.

Làm cô cô chẳng phải cũng tốt sao? Cô cô cũng thương con như vậy.”

Tiểu Mãn gật gật, đôi mắt vẫn đỏ hoe. Ta ra sân múc nước rửa mặt cho nó, bưng chậu trở vào phòng thì thấy Ninh Vân Chí đang dẫn một cô gái tay áo hẹp đi quanh xem xét, Tiểu Mãn sợ sệt nép sang một bên.

Ánh mắt cô gái kia từ chậu bạch thủy tiên lướt sang người ta, nhìn chằm chằm chốc lát, rồi sắc mặt dần u ám.

“Ngươi chính là Chu Chiếu Doanh?”

“Là Hoa nương tử?” Ta vỗ nhẹ vai Tiểu Mãn trấn an, hỏi lại.

“Phải.” Hoa Nga đáp, “Chuyện của ngươi với Tam lang ta đã nghe cả. Nay ngươi đã đồng ý lui hôn, cũng không thể cứ mãi ăn nhờ ở đậu tại Ninh gia.”

Ninh Tam lang ngẩn ra:

“Ơ… chẳng phải đã nói chỉ để nàng ấy dọn ra dãy sau phía Tây thôi sao?”

“Ta không ưa nàng ta.” Hoa Nga thẳng thừng, “Đeo hoa cài ngọc, mặt mũi y như yêu phụ quyến rũ người!”

Ta theo bản năng chạm vào đóa hải đường bên tóc mai. Nữ tử phương Nam vốn chuộng cài hoa, sáng nay Tiểu Mãn còn dậy sớm hái bốn bông.

Một bông dâng tổ mẫu, một bông tặng mẫu thân, còn lại hai bông, ta và nó mỗi người cài một đóa.

“Ta và Ninh Tam lang đã lui hôn, việc dọn khỏi Ninh gia tự nhiên chẳng có gì để nói.”

Là nữ tử, ta hiểu sự chán ghét trong mắt Hoa Nga từ đâu mà có:

“Chỉ là Hoa nương tử không cần lời lẽ hạ nhục ta. Cài hoa đeo ngọc không phải hồ mị, cũng như nữ tử như nàng thanh sạch gọn gàng, nào phải thô lỗ.”

Ta gỡ bàn tay Tiểu Mãn đang che đóa hải đường trên tóc ta xuống.

“Nào, Tiểu Mãn, giúp ta thu dọn hành trang.”

9

Hành trang của ta, bảo nhiều thì không nhiều, bảo ít cũng chẳng ít.

Chiếc rương đầy thư từ Ninh Vân Chi gửi cho ta, tất nhiên phải mang đi. Còn lại là vài món phấn son, xiêm y, nửa rương sách cha để lại, cùng chút đồ dùng hằng ngày.

Khi ta đang thu dọn, Hoa Nga vẫn đứng bên soi mói.

“Chúng ta nữ tử Bắc địa, chẳng giống các ngươi tính toán so đo. Xiêm y chăn gối ngươi cứ mang theo, nhưng những trâm vòng nếu là Ninh gia mua sắm, thì tuyệt không được mang đi, chẳng ai có tiền từ gió thổi tới cả!”

Nói đến đây, ta vừa bỏ một cây trâm ngọc trai vào rương.

Hoa Nga liền giật lấy:

“Vừa nói không được lén mang, thế mà đã tính thừa lúc ta không để ý lấy đi. Nữ nhân phương Nam quả nhiên xảo trá!”

Ta chưa kịp mở miệng, Tiểu Mãn đã lao tới ôm c.h.ặ.t t.a.y nàng.

“Không được giật đồ của Tam thẩm!”

Một tiếng kêu ấy chọc giận Hoa Nga, nàng hất mạnh:

“Cái gì mà Tam thẩm! Ta mới là Tam thẩm của ngươi! Đây vốn dĩ phải là đồ của ta!”

Hoa Nga vóc người cao lớn, Tiểu Mãn lập tức bị hất văng, đập vào bàn.

Ta vội chạy tới đỡ nó, sờ cánh tay bị va, may thay không nặng lắm.

Ninh Tam lang bước nhanh đến, chắn trước mặt Tiểu Mãn:

“Tiểu Mãn chỉ là đứa trẻ, đừng chấp nhặt. Còn Tiểu Mãn, sao con có thể ăn nói với Tam thẩm con như thế? Mau xin lỗi đi.”

“Con không!” Tiểu Mãn vừa khóc vừa hét, rồi quay đầu bỏ chạy.

Ninh Tam lang nhíu mày:

“Đứa nhỏ này, sao lại chẳng hiểu chuyện thế?”

“Do thiếu người dạy dỗ thôi.” Hoa Nga vẫn hằn học, “Chẳng phải chàng từng nói đại ca đại tẩu bận việc hàng gạo, con bé đều do mẫu thân chàng nuôi dưỡng sao?”

Ánh mắt nàng dừng trên ta, đầy hàm ý:

“Hẳn là có người đã dạy hư nó. Không sao, đợi ta làm thẩm nương nó, tự nhiên sẽ dạy lại.”

Ta hít sâu một hơi.

Mối hôn sự với Ninh Tam lang, thật quá nhiều trắc trở.

Trước tiên là ta gửi nhầm thư, lại cùng kẻ khác tâm ý tương thông.

Sau đó hắn bị thương mất trí, đem lòng yêu Hoa Nga, để ta mang tiếng phụ tình.

Đối với hắn và Hoa Nga, ta vẫn thấy trong lòng vương chút áy náy.

Dẫu Hoa Nga kiêu căng, Ninh Tam lang vô lễ, ta vẫn nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác.

Nhưng đến nước này …

Ta vốn nào phải nữ tử hiền hòa, ôn nhu, hiểu lễ nghĩa gì cho cam.

“Choang!”

Một chén trà ném thẳng vào người Ninh Tam lang:

“Mù mắt chó của ngươi rồi sao?! Nàng ta đẩy trẻ con, mà ngươi lại bắt trẻ con xin lỗi nàng ta?!”

Ninh Tam lang còn chưa kịp phản ứng, ta đã hắt cả ấm trà vào mặt Hoa Nga.

“Còn ngươi! Cái gì mà ‘đáng lẽ là của ngươi’?! Đó là trâm của ta! Sao? Chẳng lẽ cha mẹ ngươi không chuẩn bị sính lễ cho ngươi sao?”

Cơn giận của ta bùng phát quá bất ngờ, Ninh Tam lang cùng Hoa Nga đều không kịp trở tay. Đến khi Hoa Nga thét lên muốn lao vào đánh, ta đã chộp lấy cây chổi sau cửa, quét loạn xạ.

“Tam lang!” Hoa Nga bị ta ép lui liên tục, kêu thất thanh, “Chàng cứ thế mà nhìn nàng ta đánh thiếp sao!”

Ninh Tam lang bước lên một bước, nhưng mãi vẫn chưa ra tay:

“Nàng dù sao cũng là nữ tử, ta …”

Hắn không đánh nữ nhân? Còn có chuyện tốt như vậy!

Ta lập tức quét chổi càng hăng, không chỉ Hoa Nga, mà cả mặt Ninh Tam lang ta cũng chẳng nương tay, loạn xạ đến mức hai kẻ ấy bị ta ép ra khỏi phòng.

“Đủ rồi!” Ninh Tam lang chộp lấy đầu chổi, quát lớn:

“Chu Chiếu Doanh, rốt cuộc ngươi muốn ầm ĩ đến khi nào—”

Chưa dứt lời, một cái tát giáng thẳng lên mặt hắn.

“Ta xem chính ngươi mới là kẻ muốn ầm ĩ đến khi nào!”

KÝ GẤM THƯ

5