13
Biết được cửa hiệu đã mất, đám đông càng thêm phẫn nộ.
Người phụ nữ mất chồng kia thậm chí còn xông lên giật tóc bá mẫu.
“Không có tiền, để mẹ góa con côi chúng ta sống sao?! Con gái ta bệnh nằm liệt giường sống sao?! Cả nhà ta còn chờ cơm nấu, ngươi bảo ta sống sao?!”
Bá mẫu cúi đầu chịu đựng cơn giận dữ của nàng, ta vươn tay định kéo ra, lại bị người khác đẩy sang một bên.
Lưng va mạnh vào bàn, ta chạm được một chén trà, liền nện xuống đất thật mạnh.
“Chư vị xin hãy nghe ta nói một lời!”
Sảnh đường im lặng, ta cất giọng vang:
“Ta là Chu Chiếu Doanh, nghĩa nữ của Ninh phu nhân, muội muội của Ninh Đại lang. Nay Ninh gia gặp nạn, không lấy ra được bạc bồi thường cho chư vị, ta sẽ thay mặt bồi trước một phần!”
Vài phụ nhân cùng hán tử đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng người đàn bà vừa ra tay kia từ từ buông lỏng, hỏi ta:
“Cô nói thật sao?”
Ta gật đầu: “Thật!”
Theo luật Đại Chu, phu dịch chết, chủ nhà bồi mười hai lượng, thêm hai lượng phí tang; phu dịch tàn phế, chủ nhà bồi tám lượng, thêm một lượng tiền thuốc.
Sáu người đi cùng Đại lang, bốn c.h.ế.t hai tàn.
Ta nhanh chóng tính ra con số trong lòng.
“Ninh gia cộng nợ chư vị bảy mươi tư lượng, ta ở đây có hai mươi lượng bạc, sẽ trả trước. Phần còn lại, Ninh gia viết khế nợ.”
Ta gọi Tiểu Mãn lấy giấy bút, viết sáu tờ khế nợ.
Sau đó đẩy tay bá mẫu đang định ký, chuyển nó cho Ninh Tam lang, kẻ từ đầu vẫn dán mắt nhìn ta không rời.
Hai hán tử buông tay, hắn lặng lẽ nhận lấy, ấn ngón tay lên.
“Lý bá, Trương thẩm.”
Giọng Ninh Vân Chí khàn khàn, đưa khế cho từng người chịu nạn:
“Nay trong nhà thật sự chẳng còn tiền. Nhưng nợ các vị, ta đều nhận, xin cho khất ít ngày, ta nhất định sẽ trả.”
Rốt cuộc đều là hàng xóm láng giềng, lại có hai mươi lượng ta đưa ra trước.
Khuyên nhủ mãi, cuối cùng định ngày trả trong hai tháng sau.
Người gây chuyện đã tản đi, ta bảo Tiểu Mãn đưa bá mẫu về nghỉ, lại lấy ra một lượng bạc trao cho Ninh Vân Chí.
“Ngươi đi một chuyến sang nhà mẹ đẻ của Anh nương, bảo nàng yên tâm dưỡng sức, đừng lo lắng. Đợi nàng mãn nguyệt, ta cùng Đại lang sẽ tới đón.”
Ninh Vân Chí nâng bạc, ngơ ngác nhìn ta.
Ta chẳng có kiên nhẫn: “Mau đi!”
Hắn cúi đầu nhìn hai miếng bạc vụn trong tay, từ từ nắm chặt:
“Chu Chiếu Doanh, ta nợ nàng.”
“Tất nhiên rồi.” Ta chẳng buồn liếc hắn, bước về phía đông sương phòng, “Tất cả những thứ này, đều phải do ngươi trả.”
14
Ta ở gian đông phòng tìm được sổ sách.
Thời gian chẳng chờ người, Đại lang còn đợi bạc để uống thuốc, mấy phu dịch bị thương cũng chẳng thể kéo dài.
Ta thắp đèn, mở sổ, tính toán từng dòng một.
Sổ sách của hiệu gạo vốn không phức tạp, chỉ khổ nỗi bọn tiểu nhị chẳng biết chữ, nhà phía tây đặt gạo, nhà phía đông đặt kê, bọn họ chỉ vẽ tròn vẽ vuông trong sổ, nhìn vào chẳng khỏi rối mắt.
Mấy tửu lâu lại kết sổ hai tháng một lần, tháng trước vừa qua Trung thu, tửu lâu thêm nhiều lần đặt hàng, mỗi nơi lại có cách tính riêng.
Ta cứ thế tính toán, đến tận khuya mới xong.
Ngọn nến chập chờn, có người bưng một bát rượu nếp nóng đặt bên tay ta.
Ta tưởng là bá mẫu: “Muộn thế này, người …”
Ngẩng đầu, lại chạm mặt Ninh Vân Chí.
“Sao ngươi lại tới?” Ta thu nụ cười về.
Hắn có chút lúng túng: “Ta cũng biết chữ, có việc gì cần giúp chăng?”
“Có đấy.” Ta chẳng khách khí, ném sang hắn một xấp sổ, chỉ vào mấy trang, “Sao chép ra tờ này, chớ sai chữ, quản sự Hương Hội Lâu nghiêm lắm, sai thì chép lại từ đầu.”
Hắn gật đầu, ngồi đối diện, cầm bút chép.
Ta tiếp tục bấm bàn tính, mới ghi vài dòng đã nghe đối diện cất tiếng.
“Chiếu Doanh, nàng ăn chút gì đi.”
Ta cau mày: “Đừng gọi ta như thế, chúng ta chẳng thân đến vậy.”
Hắn khựng lại: “Là… là ta thất lễ.”
Song ta quả thực đói, bưng rượu nếp uống vài ngụm, rồi lại tiếp tục bấm tính.
Đến tiếng gà gáy đầu tiên, ta mới buông bút.
Ninh Vân Chí vẫn ngồi đối diện, ta cũng không khách khí, đưa luôn đơn sổ cuối cùng cho hắn chép, còn ta thì sang phòng Tiểu Mãn chợp mắt.
Một giấc ngủ đến tận trưa, ta vào chính sảnh, từ trong n.g.ự.c móc ra hai lượng bạc trao cho bá mẫu.
Bà lắc đầu từ chối, ta liền giữ c.h.ặ.t t.a.y bà.
“Đây là lúc ta dọn ra ngoài, người lén nhét vào hành trang cho ta. Nay cả nhà phải ăn, Đại lang cần thuốc, người cầm trước đi, sau này lúc khá hơn, hãy cho ta nhiều nhiều tiền mừng tuổi cũng được.”
“Chiếu Doanh!” Đôi mắt đỏ hoe của bá mẫu trào lệ, “Là… là chúng ta nợ con.”
Ta lấy khăn tay lau lệ cho bà: “Ngày ấy người cưu mang ta, ta nào có khóc thế này. Người cũng đừng khóc.”
15
Ba tửu lâu, cộng lại kết được ba mươi hai lượng bạc.
Ta cùng bá mẫu, Ninh Vân Chí bàn bạc, quyết định trước tiên trả xong bạc cho hai người bị thương, số còn lại mới trả cho gia quyến người đã mất.
“Còn thiếu hai mươi hai lượng, ngươi tính sao đây?”
Trên đường trả bạc, ta hỏi Ninh Vân Chí.
“Trong cửa hiệu còn ít lương tồn, ta đã bàn với quản sự tửu lâu, hạ giá bán cho họ, ước chừng được tám lượng bạc. Bên Binh tào ta cũng đã hỏi, triều đình sẽ phát thưởng bạc, khoảng chừng hai lượng nữa.”
Giọng Ninh Vân Chí khàn khàn: “Số còn thiếu mười hai lượng, ta định theo Viễn Dương tiêu cục đi hộ tiêu. Bọn họ nhận một chuyến đi Tịnh Châu, đường chẳng yên ổn, sống trở về có mười lượng, c.h.ế.t thì có mười sáu lượng.”
Ta gật đầu, không nói thêm gì.