Lúc xuất hiện trở lại, cô vẫn giữ nguyên dáng vẻ người phụ nữ mang thai, tề chỉnh trong bộ cánh hợp thời bấy giờ, đâu còn cái vẻ thôn nữ lam lũ vừa nãy.
Cố Tử Ý vắt chiếc gùi lên vai, rồi tiếp tục bước về phía hợp tác xã. Thật ra, cô cũng chẳng cần phải mua sắm gì, mọi thứ cần dùng đều đã có sẵn trong không gian riêng của mình.
Việc đi đến thị trấn thế này, chẳng qua cũng chỉ là để tìm một cái cớ hợp tình hợp lý cho những món đồ cô sẽ lấy ra từ không gian về sau.
Thế nhưng, những món bánh ngọt, bánh trái như thế này thì vẫn nên vào hợp tác xã mà mua, bởi những món bánh ngọt từ trong không gian đó khó mà giải thích nguồn gốc vào cái thời buổi này.
Dù sao thì bánh kẹo sau này làm ra, đâu chỉ có nguyên liệu hảo hạng, mà còn thêm thắt không ít hương liệu, chất bảo quản.
Cô mua một ít bánh quy bơ, bánh cốm, bánh rán và vài lạng lạc rang. Mấy món này đều cần có phiếu tem, cô tiêu hết hơn hai đồng bạc và phải trả thêm một cân phiếu lương thực nữa.
Đối với những gia đình bình thường, chỉ những dịp lễ Tết người ta mới dám mua về để thiết đãi khách khứa.
Sau đó, cô lại đi mua nước tương, giấm, muối. Vì không mang theo vật đựng, nên lúc mua cô phải mua thêm những chiếc lọ thủy tinh nhỏ, mỗi chiếc cũng ngốn của cô một hào.
Cố Tử Ý mua ba cân muối cũng chỉ tốn gần bốn hào.
Lúc Cố Tử Ý ra khỏi hợp tác xã, khu bán thực phẩm tươi sống chỉ còn lại lèo tèo mấy bộ lòng lợn. Thời này, thiên hạ chuộng mua thịt có mỡ, còn thịt nạc, dẻ sườn và lòng lợn thì lại ít kẻ ngó ngàng tới.
Cố Tử Ý thấy vậy, cũng không chần chừ mà chọn lấy hai bộ lòng lợn, một dẻ sườn và hai chiếc móng giò.
Thời này, nào ai biết móng giò bổ dưỡng ra sao, nên ít kẻ ngó ngàng tới.
Mà một chiếc móng giò chỉ có hai hào, rẻ rúng đến nỗi Cố Tử Ý phải ngỡ ngàng.
Hai bộ lòng lợn tám hào, dẻ sườn năm hào, hiện tại thịt lợn là tám hào một cân, cho nên giá cả thế này quả là rẻ rúng đến bất ngờ.
Dĩ nhiên, chỉ có những người rủng rỉnh tiền bạc như Cố Tử Ý mới dám xông xênh như vậy.
Mua xong đồ, Cố Tử Ý nhìn sắc trời đã ngả về chiều, độ hơn ba giờ, cô chuẩn bị quay về.
Các loại bánh ngọt, nước tương đều được Cố Tử Ý giấu hết vào trong không gian. Bên trong chiếc gùi cũng chỉ còn lại mấy bộ lòng lợn mà thôi, dù sao khi ngồi trên xe, Cố Tử Ý cũng không thể giấu hết đồ vào trong không gian được.
Chờ đến lúc sắp vào thôn, Cố Tử Ý nói với chú Đại Trụ rằng mình buồn nôn, không muốn làm vấy bẩn chiếc xe bò nên nhờ chú ấy dừng lại bên đường.
Chú ấy ân cần hỏi: “Này vợ thằng Tứ, cháu có muốn nghỉ ngơi một lát không? Chúng tôi đợi cháu một chốc.”
Nghe chú Đại Trụ nói muốn chờ, Cố Tử Ý còn chưa mở miệng từ chối, đã có một bà thím nào đó lên tiếng phản đối.
“ Tôi nói này, ở đây cách thôn chúng ta cũng không xa lắm, đến lúc đó bảo thằng Tứ nhà cô ta tự nó đưa về, chả phải là xong sao?”
“ Đúng vậy, Đại Trụ, chúng tôi còn phải chạy về nhà làm cơm, ông làm thế không phải đang làm mất thời gian của mọi người hay sao?”
Chú Đại Trụ thấy vậy, mặt lộ vẻ khó xử nhìn Cố Tử Ý, cô cũng không muốn khiến ông ấy thêm bận lòng.
Hơn nữa, vốn dĩ lý do cô muốn xuống xe cũng chỉ vì muốn tìm một nơi vắng vẻ nào đó để lấy mấy thứ đồ đạc từ trong không gian ra mà thôi. Nhưng dù là thế cũng không có nghĩa là cô sẽ để người khác lấn lướt dễ dàng.
Cố Tử Ý lập tức cười nói: “Không có việc gì cả, chú Đại Trụ. Chân cẳng các thím yếu đuối, chú nhanh đưa các thím ấy trở về nhà trước đi, chân cẳng cháu còn tốt lắm, tự cháu đi về một mình cũng được.”
Mấy người phụ nữ ngồi trên xe nghe vậy thì tức đến xanh mặt, chẳng phải đang ám chỉ họ già yếu, lười nhác hay sao chứ?
Chà, món nợ này chắc chắn Cố Tử Ý đã ngầm ghi vào sổ.
---