Làm Giàu Ở Thập Niên 70: Từ Nữ Xứng Thành Nữ Chủ

Chương 107

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Mấy bà thím còn đang lăm le tính phân trần cho ra nhẽ, thì Cố Tử Ý đã quay đầu, đi thẳng đến một tảng đá ven đường, vờ như muốn ngồi nghỉ chân.

Trước khi đi, cô cũng không quên chào chú Đại Trụ một tiếng. Cố Tử Ý xoay người đi rồi, mấy thím kia như đ.ấ.m vào không khí, chẳng thể làm gì được, đành hầm hầm giận dỗi, leo lên xe bò.

Sau khi thấy chú Đại Trụ đã đánh xe bò đi khuất, Cố Tử Ý nghỉ ngơi một hồi rồi tiếp tục đi bộ về thôn.

Đi đến nửa đường, cô mới tìm một nơi không có ai qua lại, mang hết mấy đồ cần thiết từ trong không gian ra.

Cô lại dùng một chiếc gùi khác để chứa đồ, cẩn thận xếp không ít vật phẩm từ không gian vào bên trong.

Tuy nói rằng cách thôn không xa lắm, nhưng cả một đoạn đường này cũng làm Cố Tử Ý mệt bở hơi tai.

Cô về đến gốc đa đầu làng thì nhìn thấy Đại Bảo và Nhị Bảo đang chơi đùa cùng lũ trẻ trong thôn. Vẫn là Nhị Bảo nhanh mắt hơn cả, vừa thấy bóng Cố Tử Ý từ xa đã vẫy tay, líu lo gọi: “Mẹ, mẹ ơi!”

Vốn dĩ Đại Bảo đang nằm bò dưới đất chơi bi, nghe thấy Cố Tử Ý đã về, cậu bé bật phắt dậy, chẳng nói chẳng rằng đã lao về phía cô.

Chẳng mấy chốc, hai anh em đã nhảy xổ đến bên Cố Tử Ý, hỏi: “Mẹ ơi, có gì ăn không ạ?” Thằng bé út này đúng là cái đồ ham ăn!

Hai mắt của Đại Bảo cũng sáng bừng nhìn mẹ. Bởi vì đang ở bên ngoài, Cố Tử Ý không muốn phô trương của cải, bèn dặn hai đứa nhỏ về nhà trước đã.

Lúc hai anh em chạy đến, lũ trẻ con trong làng cũng lũ lượt chạy theo, vây quanh Cố Tử Ý.

Cố Tử Ý dặn chúng chiều tối nhớ sang nhà dùng bữa, đoạn dắt hai anh em Đại Bảo và Nhị Bảo trở về nhà.

Hai anh em đi theo mẹ trở về, mỗi đứa níu lấy một góc áo của mẹ. Nếu thứ vải này không bền, Cố Tử Ý e là chúng đã xé rách toạc ra rồi.

Hai anh em bi bô kể lể không ngớt cho Cố Tử Ý nghe nào là sáng nay mẹ vừa đi, hai đứa đã làm gì, tự mình thức dậy, ăn sáng, rồi cả chuyện bị bố chọc ghẹo, vân vân và mây mây những chuyện lặt vặt.

Cố Tử Ý kiên nhẫn lắng nghe hai đứa líu lo kể lể suốt dọc đường về. Đến gần nhà, cô đã thấy từ xa, Lâm Quân Trạch đang ngồi thẫn thờ bên bậc cửa.

Lúc anh nhìn thấy họ cũng lập tức chống nạng đứng dậy.

Lâm Quân Trạch bước nhanh lên vài bước, anh đỡ lấy chiếc gùi nặng trĩu trên lưng Cố Tử Ý, rồi tự mình vác lên vai.

Cố Tri Ý vốn chẳng muốn để anh gánh hộ, nhưng thấy anh cứ một mực đòi làm nên cô cũng đành nín thinh. Mà đường sá xa xôi như vậy, gánh chiếc gùi nặng trĩu ấy thật khiến người ta nhọc lòng.

Sau khi đặt chiếc gùi trên lưng Cố Tri Ý xuống, Lâm Quân Trạch mới lên tiếng: “Anh nghe chú Trụ bảo em không được khỏe trong người, giờ đỡ hơn chút nào chưa?”

Cố Tri Ý dường như không ngờ anh lại hỏi đến, thoáng chốc lúng túng đáp: "Chẳng sao... giờ đã hết rồi ạ!"

Lâm Quân Trạch khẽ gật đầu, nói: "Vào nhà thôi, sáng giờ em đã quá nhọc sức. Cơm chiều cứ để mấy chị dâu lo giúp."

Vừa đặt chiếc gùi nặng trĩu lên lưng, Lâm Quân Trạch đã cảm nhận ngay sức nặng ghê gớm của nó, anh lại quay nhìn dáng người nhỏ bé của Cố Tri Ý.

Thấy cô đã gánh vác bao nhiêu thứ nặng nề trên quãng đường dài như vậy, Lâm Quân Trạch không khỏi chạnh lòng.

Cố Tri Ý chẳng hay lòng chồng, dẫn Đại Bảo và Nhị Bảo bước vào. Lâm Quân Trạch gánh gùi, chống nạng theo sát phía sau.

Cương Tử trông thấy, vội vàng chạy tới đỡ chiếc gùi, mang thẳng vào bếp trước.

Cố Tri Ý cũng theo vào, bắt đầu lấy ra các thứ quà bánh, thức ăn vừa mua. Đại Bảo và Nhị Bảo biết hôm nay mẹ lên thị trấn, thế nào về cũng có món ngon, liền tíu tít vây quanh mẹ.

Làm Giàu Ở Thập Niên 70: Từ Nữ Xứng Thành Nữ Chủ

Chương 107