Đại Bảo và Nhị Bảo đều thích thú ra mặt, mỗi đứa ăn liền tù tì đến mười cái sủi cảo.
Cố Tri Ý thì ôm Tam Bảo đang ngồi bên cạnh. Thằng bé mới hơn ba tháng tuổi này cứ ê a lảnh lót một mình, không biết đang bi bô những gì.
Ăn cơm xong xuôi, Cố Tri Ý liền đưa mớ chén bát đũa vào không gian riêng, để chiếc máy rửa tự động làm sạch. Sau đó, cô mới bắt tay vào làm lạp xưởng.
Đầu tiên, cô mang ruột non đi hong se mặt một chút rồi treo lên, thắt nút một đầu cho thật chặt. Sau đó, cô dùng chiếc máy xay kiêm nhồi, từ từ đưa phần thịt đã ướp vào bên trong ruột.
Chờ đến khi nhồi đầy, cứ từng đoạn ngắn một, cô lại dùng dây thừng nhỏ buộc chặt lại. Cuối cùng, dùng que nhọn châm vài lỗ nhỏ xíu lên đó.
Cứ thế, những sợi lạp xưởng được treo lủng lẳng dưới mái hiên, phơi khô tự nhiên là xong.
Sáng tinh mơ hôm sau, mẹ Lâm dùng thùng gạo đã ngâm từ tối hôm trước, cùng mọi người trong thôn đến trạm xay xát lương thực ở thị trấn để xay gạo thành bột nước.
Khi về đến nhà, bà cho thêm chút men vào nước ấm, chờ bột đã lên men.
Trong chiếc nồi lớn, đặt vài chiếc chén nhỏ, múc bột nước đã được khuấy đều vào trong từng chiếc chén nhỏ là được, múc lưng chừng, khoảng bảy tám phần chén là vừa vặn.
Phải chưng cách thủy non nửa tiếng đồng hồ, bánh mới chín tới độ mềm thơm.
Còn món bánh gạo rau hẹ, Cố Tri Ý đã làm vào giữa tháng bảy lúc trước nên bây giờ cô đã thành thạo, gói bánh cũng nhẹ nhàng và nhanh gọn hơn hẳn lần đầu.
Trong lúc gói bánh gạo, mẹ Lâm cũng khơi chuyện hỏi các con dâu, Tết này có muốn cả nhà quây quần ăn bữa cơm tất niên chung không.
Đương nhiên là Lâm Thúy Vân hy vọng mọi người ăn cùng nhau. Dù phải góp một ít thức ăn, nhưng bù lại sẽ được thưởng thức nhiều món ngon hơn!
Lâm Thúy Vân bên này đã mường tượng ra viễn cảnh ngon miệng, ấm cúng.
Nhưng Cố Tri Ý thì không nghĩ vậy, dạo này gia đình họ Lâm xảy ra không ít chuyện lục đục.
Cho nên năm nay, dù có ăn cơm cùng nhau thì e cũng khó mà vui vẻ trọn vẹn.
Thế nên khi mẹ Lâm nhắc tới, Cố Tri Ý liền nói rằng đến lúc ăn Tết, cô sẽ cùng ba đứa trẻ quây quần ở nhà riêng là được rồi.
Đến mùng ba Tết, hai cụ và anh cả có thể ghé nhà cô dùng bữa, xem như đã ăn Tết cùng nhau.
Ánh mắt Lâm Thúy Vân nhìn về phía Cố Tri Ý mang vẻ khó chịu thấy rõ: “Chị nói thật đó em dâu tư, người một nhà ăn Tết chính là phải quây quần bên nhau ăn cơm, tại sao thím lại có thể làm chuyện trái khoáy, không giống ai vậy chứ?”
Cố Tri Ý cũng không hiểu cái bà chị dâu ba này từ sau khi chia nhà ra ở riêng đã làm gì mà giọng điệu lại thốt ra những lời lẽ đầy ẩn ý, khó nghe đến thế.
“Chị dâu ba, năm mới là phải vui vẻ, mà đông người ồn ào quá, dù có mâm cao cỗ đầy cũng khó mà nuốt trôi.”
Mọi người đều nghe ra ý tứ của Cố Tri Ý.
Gần đây đúng là nội bộ nhà họ Lâm không được yên ấm, hơn nữa chị dâu hai bên kia cũng đang mang thai.
Cuối cùng vẫn là mẹ Lâm đưa ra quyết định dứt khoát: “Vậy cứ quyết định thế đi, ăn Tết năm nay ai lo bữa nhà nấy. Mẹ và anh cả của các con ăn Tết cùng nhau, còn các con thì tự xem mà sắp xếp đi. Dù sao năm nay thịt và lương thực cũng đã được chia về từng hộ rồi.”
Những người khác cũng không có ý kiến gì.
Từ sau khi chị dâu hai trở về đã trở nên trầm lắng hơn hẳn.
Mẹ Lâm nói thì cô ấy cũng không có ý kiến, rốt cuộc thì tình nghĩa anh em đã có phần xa cách, ngồi chung một mâm e cũng chẳng mấy thoải mái.
Nhưng mà cuối cùng cô ấy cũng không dám trực tiếp từ chối giống như Cố Tri Ý.
Thật ra rất nhiều khi Lý Hồng Hà còn thầm khâm phục sự can đảm và quyết đoán của cô em dâu tư này. Rõ là cô ấy không thể nào bạo dạn và dứt khoát như Cố Tri Ý được.
Tuy nói cô ấy chi tiêu có phần rộng rãi một chút, nhưng các cháu thì được cô ấy chăm sóc cẩn thận, chu đáo, có phải không?
---