Lâm Thúy Vân khao khát cuộc sống phố thị bên ngoài, cho nên càng thêm cảm thấy những năm tháng qua mình chưa từng được sống một cuộc đời sung sướng.
Lúc ấy khi cô ta mang thai, rõ ràng thời gian có thai của cô ta và Cố Tri Ý cũng không cách nhau là mấy.
Nhưng mẹ Lâm lại đặc biệt chăm sóc vợ của chú tư. Thi thoảng ghé thăm, còn mang biếu dăm ba quả trứng gà.
Khi Cố Tri Ý sinh con, bà cũng đến chăm sóc, đến khi cô ấy đã có mẹ ruột chăm nom rồi mà mẹ Lâm lại chẳng mảy may để ý tới cô ta.
Dù sau này bà cũng có đến chăm sóc cô ta, nhưng cô ta vẫn luôn cảm thấy Cố Tri Ý đã được chăm sóc chu đáo trước rồi.
Cho nên trong lòng cô ta đ.â.m ra ấm ức không thôi.
Thật ra, khi một người đã để tâm vào những chuyện nhỏ nhặt, thì chuyện gì dù nhỏ như lông gà vỏ tỏi cũng có thể bị lôi ra mà bàn ra tán vào, rồi dằn vặt chính mình.
Cô ta vẫn luôn cảm thấy mọi chuyện của Cố Tri Ý đều tốt hơn so với mình, đồng thời lại cho rằng Cố Tri Ý đã cướp đi thứ thuộc về mình nên mới có được cuộc sống sung túc như bây giờ.
Cố Tri Ý cũng không biết những suy nghĩ khúc mắc, đố kỵ trong lòng Lâm Thúy Vân.
Nếu biết thì cô chắc chắn sẽ nhổ toẹt vào mặt cô ta, rằng cô ta tưởng bở đến thế sao? Ngon ăn đến vậy ư?
Rốt cuộc chuyện năm xưa thế nào tạm thời chưa bàn đến.
Cứ coi như suất nhập ngũ lúc trước là Lâm Thanh Bách được đi, liệu anh ta có được bản lĩnh và khí chất của Lâm Quân Trạch hay không thì Cố Tri Ý không biết, vả lại, mấy ai có được khí chất và bản lĩnh như Lâm Quân Trạch?
Chỉ vỏn vẹn mấy năm đã được thăng liền mấy bậc, cũng không phải chỉ dựa vào sức mạnh là có thể làm được.
Cô ta có thể bảo đảm nếu như chồng mình đi là có thể đạt được địa vị như Lâm Quân Trạch bây giờ không?
Thu dọn xong xuôi, rửa tay sạch sẽ, Cố Tri Ý liền mang theo mấy chiếc bánh bột gạo trở về nhà.
Những chiếc bánh bột gạo lạnh băng, khi ăn sẽ cứng và khó nuốt hơn.
Khi Cố Tri Ý về đến nhà liền nghĩ cách làm cho bánh ngon hơn.
Đến khi trời tối liền chiên cho hai đứa nhỏ một đĩa bánh bột gạo.
Cô lấy những chiếc bánh bột gạo cắt thành từng miếng dày mỏng vừa phải, đổ dầu vào trong nồi, chiên vàng đều hai mặt là được.
Những chiếc bánh bột gạo sau khi chiên xong như vậy, bên ngoài vàng óng giòn rụm, bên trong vẫn mềm mại.
Cắn một miếng, vị béo ngậy tan chảy trong miệng.
Thật sự là một món ngon khó cưỡng.
Số bánh bột gạo còn dư lại không ăn hết, Cố Tri Ý đều cất đi.
Thời tiết bây giờ rất lạnh, đặt ở bên ngoài cũng không lo hỏng, bởi lũ chuột bọ trong phạm vi mấy mét xung quanh có lẽ đã bị Béo Quất và vợ của nó tóm gọn hết.
Hai con mèo thật khôn khéo, tinh quái.
Bắt được cũng không ăn mà chỉ đùa nghịch.
Con chuột cứ thế bị đùa giỡn đến kiệt sức, chán rồi mới ban phát cho những con mèo khác trong thôn ăn.
Cho nên có thể nói, tài bắt chuột lẫy lừng của Béo Quất đã khiến nó thành công trở thành đại ca của lũ mèo trong thôn.
Đặt bánh bột gạo ở bên ngoài, buổi tối bọn trẻ cũng chỉ cần thêm một bát cháo loãng là đã no bụng.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Cố Tri Ý đều dạy cho lũ trẻ thói quen đánh răng rửa mặt. Dù sao, những kinh nghiệm từ kiếp trước đã dạy cho cô.
Từ khi còn nhỏ phải chăm sóc răng miệng thật tốt, sau khi lớn lên mới không phải chịu đau đớn.
Cứ nghĩ đến cảnh phải đi trám răng, nhổ răng, cô lại rùng mình, quả là khổ sở chẳng thể nào kể xiết.
May mắn thay, khi sống ở thời đại này, vì kẹo bánh khan hiếm nên tình trạng sâu răng rất ít khi xảy ra.
Từ ngày Cố Tri Ý về làm dâu, cô đặc biệt quan tâm đến việc giữ gìn răng miệng cho bọn nhỏ.
Trộm vía, hàm răng của Đại Bảo và Nhị Bảo đều trắng khỏe, chẳng hề sứt mẻ.
Răng của các cháu cũng mọc đều tăm tắp, chỉ cần tiếp tục nề nếp vệ sinh sạch sẽ như vậy là tốt rồi.
---