Sau khi đi theo vị giám đốc này xuống tầng hầm, lấy túi đen từ trong két bảo mật ra, một vẻ kinh ngạc thoáng hiện trên mặt tôi.
Có một hộp ngọc màu trắng nằm gọn bên trong chiếc túi, viên Thông Mạch đan trong truyền thuyết được đặt trang trọng trong ấy. Hộp ngọc này đè lên một quyển sách cũ ố vàng được buộc chặt bằng sợi chỉ tơ. Trên bìa quyển sách đó, một dòng chữ rồng bay phượng múa viết rằng - Cố Bổn Hồi Nguyên đan.
Món đồ y như trong suy nghĩ của tôi, chuẩn xác đến kinh ngạc, cứ như thể Âm Gian Tú Tràng đã biết trước tôi sẽ chọn đổi hai vật phẩm này vậy.
“Thật sự quá vô lý! Rốt cuộc cái Âm Gian Tú Tràng này có lai lịch khủng khiếp đến mức nào?” Tôi vuốt nhẹ vết sẹo hình hoa mai trên tay, cảm thấy lạnh lẽo tận đáy lòng.
Ban đầu, tôi cứ nghĩ Âm Gian Tú Tràng là một tập đoàn tội phạm quy mô lớn, có tổ chức chặt chẽ. Nhưng qua vài lần livestream, tôi dần dà phát hiện Âm Gian Tú Tràng là một thế lực đặc biệt nằm độc lập giữa hai cõi âm dương, không rõ chính tà.
Nếu như cảm giác của tôi về Song Diện Phật là ‘kỳ lạ, khó lường’, thì cái nhìn của tôi về Âm Gian Tú Tràng chính là ‘sâu không lường được ’. Người ta chẳng thể nào tìm thấy bất cứ dấu vết nào về nó giữa trần thế, nhưng nó lại có thể nắm gọn trần thế trong lòng bàn tay.
Hiện tại, có một số việc mà tôi không thể nhúng tay vào. Không nghĩ ngợi lung tung nữa, tôi xách túi đen, quay về phố Đinh Đường.
Tôi ưu tiên dẫn Bạch Khởi đi ăn một bữa ngon lành, rồi về nhà nhâm nhi nửa vò rượu Đồng Tiên. Sau đó, tôi nhìn tửu lượng cực kém của Bạch Khởi, đành phải đặt nó gục ngay góc tường vì đã say bí tỉ. Cuối cùng, tôi cầm túi đen lên lầu hai, chuẩn bị tu luyện pháp quyết Diệu Chân.
Đồng Tiên tửu chính là loại rượu bổ dưỡng cao cấp. Nó có thể tẩm bổ cho lục phủ ngũ tạng, cả trong việc bù đắp sự thiếu hụt tinh huyết trong cơ thể hay vận khí tu hành.
Tôi đọc thầm tâm pháp, dẫn dắt ý niệm tiến vào Linh đài. Dựa theo vị trí chủ chốt của các huyệt khiếu, tôi vận chuyển tâm pháp qua vài vòng, cuối cùng cũng đã hấp thụ toàn bộ dược lực của rượu Đồng Tiên.
Thở hắt ra một làn khí vẩn đục, cả cơ thể thoải mái từ đầu đến chân. Từng mạch m.á.u trong người dường như mở rộng nhè nhẹ. Dường như tôi cảm nhận được một luồng khí nóng bỏng đang cuộn trào, hội tụ nơi lồng ngực, tựa như một con rồng linh thiêng vừa tỉnh giấc sau giấc ngủ dài dưới đáy hồ sâu thẳm, chuẩn bị vươn mình, phá kén bay thẳng lên trời xanh.
Linh cảm mách bảo, tâm trí tôi chợt bừng tỉnh. Tôi liền mở chiếc hộp ngọc trước mặt, dùng hai ngón tay lấy viên Thông Mạch đan lóng lánh như mắt rồng ra.
Tôi nuốt ực một viên, cảm nhận hương vị tinh túy tuyệt vời, khó mà tả xiết, len lỏi khắp khoang miệng, đọng lại thật lâu nơi đầu lưỡi.
Viên Thông Mạch đan vừa vào miệng đã tan ra. Đây chính là kết tinh của hàng chục loại thảo dược quý hiếm được tinh luyện, hòa vào khoang miệng, trôi xuống bụng, rồi bắt đầu thiêu đốt dữ dội, tựa như biến thành một lò lửa lớn nung nấu toàn bộ ngũ tạng và mạch m.á.u khắp thân.
Luồng khí đang lắng đọng nơi n.g.ự.c tôi cũng dần trở nên sôi sục. Ngay khi dược lực được hòa tan hoàn toàn, làn long khí ngự trị nơi n.g.ự.c liền ngẩng đầu, rồi cuồn cuộn di chuyển theo mạch Đốc, mạnh mẽ như dòng sông vỡ đê, không ngừng xông thẳng về phía trước!
Do hút thuốc và uống rượu quá độ, cộng thêm trải qua bao nhiệm vụ ác liệt, mạch Đốc vốn dĩ bế tắc của tôi đã được làn long khí này đả thông.
Tôi khoanh chân ngồi thẳng lưng, cảm giác dường như có một con rồng lớn đang xuyên thẳng qua cột sống. Trong một sát na, dòng thời gian tựa như trôi chậm lại, mọi vướng bận bám víu trên thân xác này dường như bị tẩy sạch hoàn toàn.
(Chú thích: Sát na là một đơn vị đo thời gian trong Phật giáo, chỉ khoảnh khắc sinh diệt của tâm thức trong một tích tắc.)
Đôi mắt tôi mở ra, sáng rực như hai ngọn đuốc. Dù ngũ quan vẫn như thường ngày, nhưng khí chất thần tiên mơ hồ dường như bao phủ quanh tôi.
"Cảnh giới tầng thứ ba của đạo pháp Diệu Chân - Duyên Đốc!"
Mạch Đốc được thông suốt, thức hải tại linh đài đã có thể nối liền cùng đan điền, thông suốt từ trên xuống dưới, tuần hoàn từ trong ra ngoài. Từ đó, tôi mới có thể chân chính bước vào cánh cửa lớn của giới tu hành.
Hít vào một luồng khí trong lành, thở ra một ngụm trọc khí, tôi chợt nhận ra vạn vật tựa như một vòng tuần hoàn, còn thân thể chính là từng vòng tuần hoàn nhỏ bên trong vòng tuần hoàn vĩ mô ấy.
Trong lần đột phá này, lợi ích mà tôi đạt được không chỉ dừng lại ở đó. Cơ thể tôi được cường hóa mạnh mẽ hơn, nhận thức cũng được mở rộng thêm một chút. Bên cạnh đó, ngũ quan của tôi cũng được tăng cường lần thứ hai, Thiên Mục chuyên tu sắp đột phá khỏi cảnh giới Truy Nhãn, bước vào tầng thứ hai - Phán Nhãn. Phỏng chừng tiến độ tu luyện thần tốc thế này đã vượt qua sự tưởng tượng của vị đại năng Diệu Chân từng sáng chế ra pháp môn này.
"Chắc chắn không bao lâu nữa tôi sẽ luyện thành cảnh giới Thấu Thị rồi... Haha!"
Ngoại trừ những thay đổi trên thân thể, một công dụng làm tôi vô cùng phấn khích chính là - cuối cùng tôi đã có thể tự tay chế tạo và vẽ bùa dựa theo bản tường giải Diệu Chân khi bước vào ngưỡng cửa tu hành.
Mặc dù lời lẽ tuy đơn giản, nhưng tôi chỉ có thể vẽ được vài lá bùa cấp thấp, lúc thành công lúc không. Thế nhưng, đây đã là một sự tiến bộ cực lớn đối với tôi.
Qua nghiên cứu bản tường giải Diệu Chân, hiện tại tôi có thể vẽ ra sáu loại bùa chú. Trong đó, có bốn loại là bùa cầu phúc, tiêu tai... Nói chung là những loại bùa chú thông thường. Trong số sáu loại đó, có hai loại đặc biệt chuyên về hàng phục yêu tà: "Bùa Trấn Áp, mượn nhờ sức mạnh của ngũ phương thần tướng, dựa vào pháp uy của các vị ấy để trấn áp vạn vật, cấp cấp như luật lệnh." Loại thứ hai, chính là "Chú Họa Địa Vi Lao, xem vạn pháp là càn khôn, khống chế bằng tâm thần, nhìn ra giới hạn của mọi thứ, vẽ đất thành tù ngục, vây khốn yêu tà."
Tôi cần phải sưu tầm rất nhiều tài liệu nếu muốn vẽ bùa, bao gồm giấy, bút, mực, phương pháp vẽ. Trong một tiến trình vẽ, phải nhận biết rõ về phần đầu lá bùa, phần thân lá bùa, phần chân lá bùa. Khi vẽ bùa, tôi cần phải tập trung tư tưởng, giữ tâm yên lặng, tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ.
Sau khi nghiên cứu tỉ mỉ và nắm được quy luật chung, tôi bèn gạt bỏ ý định thử sức vẽ bùa ngay lúc này. Muốn vẽ ra một lá bùa linh nghiệm, khâu chuẩn bị chắc chắn sẽ trở thành một thử thách cực kỳ khó khăn cho tôi ở thời điểm hiện tại.
Sắc trời đã muộn, sau khi học thuộc lòng công thức của các loại bùa chú này, tôi bèn đi ngủ. Mỗi lần livestream xong, tôi luôn ngủ rất ngon vào đêm sau đó.
Rạng sáng hôm sau, tôi tranh thủ lúc bình minh lên để tu luyện Thiên Mục, rồi đọc thầm tâm pháp Diệu Chân. Qua hai vòng tu luyện, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên.
Mấy đứa ăn chơi sa đọa chắc chắn còn đang say ngủ vào giờ này. Vì thế, người gõ cửa đến đây chắc chắn không phải để mua đồ chơi người lớn. Tôi tỉnh lại khỏi cơn nhập định, xuống lầu, mở cửa đón khách.
Cô gái xinh đẹp đứng đó, hai tay nắm chặt túi xách, nhìn tôi chằm chằm. Hai người bốn mắt nhìn nhau, không khí trở nên khá gượng gạo và lúng túng.
"Diệp Băng à?" Tôi dụi mắt hai, ba lần, xác định rõ mình không nằm mơ: "Em đến đây làm gì? Chúng ta đã kết thúc rồi, em cứ về làm dâu công tử đi chứ."
Nói xong, tôi định kéo cánh cửa xuống. Cô gái này là một rắc rối, vì sau lưng cô ấy chính là nhà họ Giang. Ngộ nhỡ tiếp xúc đến, chẳng khác nào tôi rút dây động rừng. Hiện tại, tôi không có đủ thời gian để xử lý mấy việc đó.
"Khoan đã, em có chuyện này muốn nói với anh!" Diệp Băng len tay vào khe cửa. Ngón tay trắng noãn của cô ấy siết chặt vào khung cửa: "Em chỉ quen mỗi mình anh tại Giang Thành này. Hy vọng anh nể tình mối quan hệ của chúng ta cách đây năm năm, nói chuyện với em năm phút thôi."
Khác hẳn với vẻ kiêu ngạo ở lần gặp trước đây, Diệp Băng đang cố gắng giữ cánh cửa không đóng lại này trông có vẻ tiều tụy. Lớp trang điểm trên gương mặt kia cũng chỉ đủ che phủ một cách qua loa sắc mặt tái nhợt của cô ấy mà thôi.
Tôi không nghĩ ra được cô ấy đến đây với ý đồ gì, im lặng cân nhắc một hồi, rồi nói: "Em vào đi!"
"Cảm ơn anh." Cô đáp lại, giọng điệu gượng gạo đến lạ. Diệp Băng, người đang ngồi co ro trong quầy hàng chật hẹp, cất tiếng: "Chuyện em muốn nói với anh rất quan trọng. Không phải trước đây anh hay dẫn khách lên tầng trên để tiện bàn chuyện làm ăn sao?"
"Chuyện làm ăn sao?" Tôi cười khẩy một tiếng đầy tự giễu, đoạn châm một điếu t.h.u.ố.c lá rẻ tiền. "Em cứ nói thẳng ở đây đi, chỉ có năm phút thôi đấy."
Diệp Băng gật đầu, mặc kệ làn khói t.h.u.ố.c lá giá rẻ đang lảng bảng bay mịt mờ quanh mình, cô rút từ túi xách ra một tập tài liệu. "Hôm trước, Giang Thần đã xuất viện rồi. Cơ thể anh ấy vẫn bình thường, nhưng em cảm thấy anh ấy lạ lắm."
Nét mặt Diệp Băng lộ rõ vẻ sợ hãi đến mức người đối diện như tôi có thể dễ dàng nhận ra. Đó là thứ cảm giác quen thuộc tôi vẫn thường xuyên bắt gặp suốt thời gian gần đây.
Phì phèo một làn khói, tôi gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn. "Còn bốn phút."
"Sau khi xuất viện, Giang Thần luôn ôm khư khư một chậu hoa trong tay. Em từng nhìn thấy chậu hoa ấy trong phòng bệnh của anh ta. Ngay cả khi bệnh tình nguy kịch nhất, chậu hoa vẫn được đặt ở đó, không ai được phép dịch chuyển.
Kể từ khi Giang Thần mang chậu hoa đó về, suốt hai ngày nay, đêm nào em cũng mơ thấy một thằng bé gầy trơ xương. Mỗi đêm, nó cứ bò đến chỗ em, ngày càng gần hơn.
Em đã kể chuyện đó cho Giang Thần nghe. Nhưng anh ấy nghe xong, không những chẳng lo lắng, ngược lại còn tỏ ra vui mừng, bảo đó là chuyện tốt."
Diệp Băng chau mày khó hiểu, rồi nói tiếp: "Hình dáng đứa bé đó ghê rợn lắm, hàm răng trong miệng nó dính đầy máu. Thậm chí đêm qua, nó còn đòi chui vào bụng em. Mặc dù em biết đó chỉ là mơ, nhưng cái cảm giác ấy... nó chân thật đến mức rợn người, anh ạ! Em muốn hét toáng lên, muốn vùng vẫy... nhưng tất cả đều vô vọng!"
Tình cảnh mà Diệp Băng đang trải qua quả thực vô cùng kỳ quái. Tôi nhíu chặt cặp chân mày, chăm chú lắng nghe cô ấy kể tiếp.
"Hơn nữa, hai ngày nay sống chung với Giang Thần, em phát hiện anh ta có những thói quen vô cùng lập dị. Ví dụ như, khi ăn cơm, anh ta luôn bày thêm một bộ chén đũa dự phòng.
Khi ngồi vào bàn, anh ấy thường hắt nước trà xuống sàn nhà, hoặc ném thức ăn xuống dưới chân.
Đặc biệt, lúc đi dự tiệc, anh ấy nhất quyết phải để trống một ghế giữa em và anh ấy.
Và cứ hễ trời tối là anh ta lại tự nhốt mình trong phòng riêng, cả đêm không bước ra ngoài. Anh ấy hay lầm bầm nói chuyện một mình, khi thì cười cợt, lúc lại nghiêm giọng ra lệnh.
Sau đó, em từng lén vào phòng làm việc của anh ấy để xem thử, thì thấy cả đống đồ chơi cũ kỹ chất đống trong đó, đặt ở một góc khuất sáng, tối tăm. Hơn nữa, em để ý mấy món đồ chơi kia đều đã qua sử dụng, thậm chí có món còn hằn rõ dấu răng trẻ con."
Diệp Băng tỏ ra bất lực, một tay vuốt lên vầng trán nhăn nhó. "Lúc đó, em từng nghĩ rằng, mọi chuyện thay đổi đến mức này đều do cái chậu hoa đó gây ra. Vì lẽ đó, sau khi giật mình tỉnh dậy từ cơn ác mộng đêm qua, em liền lặng lẽ ra khỏi phòng, định vứt bỏ luôn chậu hoa đó đi."