Nhìn Hoàng Bá Nguyên như già nua đi rất nhiều chỉ trong nháy mắt, tôi bỗng phát hiện ra, một vị đổng sự trưởng đã gây dựng sự nghiệp từ con số không trong suốt hai mươi năm, một người đàn ông tung hoành trên thương trường danh tiếng, vậy mà giờ đây lại lộ ra một vẻ yếu ớt đến lạ.
Không phải ông ấy lúc nào cũng vững vàng như thế; cặp vai dày rộng, rắn chắc ấy cũng có lúc gánh những gánh nặng không thể kể thành lời.
Hồi lâu sau, Hoàng Bá Nguyên đứng lên, cất bức tranh vào cẩn thận, khẽ đưa tay quệt nhẹ khóe mắt, rồi hỏi tôi: “Tại sao cậu biết bức tranh được giấu ở đây? Ngay cả tôi còn chẳng nhớ rõ chuyện xảy ra cách đây hai m mươi năm.”
Tôi không trực tiếp trả lời câu hỏi của ông, chỉ nhẹ nhàng lên tiếng: “Là con gái Hoàng Tuyết của ông nói cho tôi biết. Đêm qua, cô ấy nằm mơ, gặp lại chuyện cách đây hai mươi năm.”
“Hoàng Tuyết...” Nhắc đến tên này, một nỗi đau thấu lòng chợt thoáng qua ánh mắt Hoàng Bá Nguyên.
“Có thời gian, ông nên thường xuyên đến thăm cô ấy. Dù sao thì ông cũng là cha ruột của cô ấy mà.” Tôi không rõ vì sao Hoàng Bá Nguyên đặt tên cho con mình là Hoàng Tuyết. Bởi lẽ, tôi cảm giác lý do chân chính không đúng như những gì Hoàng Tuyết từng nói với tôi.
Thấy Hoàng Bá Nguyên gật đầu, tôi bèn thận trọng lên tiếng đề nghị: “Nếu ông tin tôi, hy vọng ông có thể giao bức tranh này cho tôi giữ. Song Diện Phật vẫn luôn tìm nó. Bọn chúng không từ một thủ đoạn tàn độc nào để đạt được mục đích, có những thứ mà ông không bao giờ dám nghĩ tới đâu.”
Hoàng Bá Nguyên im lặng rất lâu, một lúc lâu sau, ông mới cất lời: “Cậu muốn cái gì? Tiền tài? Địa vị? Hay bất động sản?”
Ông không trực tiếp trả lời về bức tranh, mà lại đột ngột lái sang một chuyện khác.
“Ông đã trả thù lao rồi, thế nên...”
“Cậu sẽ đồng ý. Tôi trả cậu thù lao cao gấp mười lần, là một trăm vạn! Hãy tìm ra bọn chúng, tìm ra Song Diện Phật!” Dù đang kích động, nhưng bàn tay ông ấy cầm bức tranh lại vô cùng dịu dàng.
“ Tôi chỉ cần bức tranh này.” Tôi hoàn toàn hiểu ý Hoàng Bá Nguyên. Dường như ông ấy không hề muốn giao bức tranh này cho tôi.
Căn phòng ngập tràn những món đồ gia dụng cũ kỹ bỗng chìm vào một khoảng lặng sâu. Hoàng Bá Nguyên chậm rãi đưa tay vuốt ve từng món đồ. Ông thủ thỉ: “Một vài thứ ở đây là tôi tự tay làm, một vài thứ bạn bè tặng. Tất cả đều đã cũ nát lắm rồi, nhưng tôi không nỡ vứt bỏ. Bởi lẽ, nhìn thấy chúng, tôi lại như nhìn thấy Uyển Quân vậy.”
“Ông nên nhìn về phía trước. Điều quan trọng bây giờ là bảo vệ những người đang ở bên cạnh ông.”
Hoàng Bá Nguyên lắc đầu, ôm chặt bức tranh cuộn tròn vào ngực: “Cậu không hiểu cảm giác này đâu. Cậu về đi, muốn thứ gì thì nói với thư ký Trương. Hiệp nghị giữa tôi và cậu vẫn còn hiệu lực. Nếu cậu hoàn thành chuyện đó, tôi sẽ trả thêm cho cậu gấp mười lần.”
“Ông vẫn chưa hiểu.” Tôi biết bức tranh này có ý nghĩa vô cùng lớn trong lòng Hoàng Bá Nguyên. Nhưng đây cũng chính là thứ mà đám cuồng đồ hung tàn, tàn ác kia đang ráo riết săn tìm. Hoàng Bá Nguyên không phải là người đủ khả năng chống lại những thủ đoạn của chúng. Để bức tranh ở chỗ ông, sớm muộn gì Lộc Hưng cũng sẽ tìm cách chiếm đoạt.
“Người không hiểu là cậu. Cậu không hiểu vị trí của Uyển Quân trong lòng tôi quan trọng đến nhường nào.” Hoàng Bá Nguyên vẫy tay ra hiệu tiễn khách: “Thư ký Trương, tiễn cậu ấy về, rồi hủy bỏ toàn bộ lịch hẹn trong chiều nay. Tôi muốn yên tĩnh một thời gian.”
Thư ký Trương dẫn hai người bảo vệ bước vào, với vẻ mặt đầy ái ngại, khẽ nói: “Cậu Cao, xin mời về cho.”
“Ông sẽ hối hận.” Tôi liếc nhìn Hoàng Bá Nguyên đang ngồi co ro nơi góc phòng, khẽ thở dài, rồi cùng Thư ký Trương rời đi.
Thư ký Trương lái xe chở tôi và Bạch Khởi về lại phố Đinh Đường. Khi xuống xe, anh ấy chợt gọi giật tôi lại: “Cậu Cao này, xin chờ một chút!”
“Sao vậy?”
Tôi xoay lại, thấy thư ký Trương lấy hai bình rượu trắng từ trong cốp xe ra: “ Tôi đã phân tích xong công thức làm rượu Đồng Tiên rồi. Nhưng có một vài dược liệu khá quý giá, nên chưa nhập số lượng nhiều được. Đây là những bình rượu thử nghiệm đầu tiên, Đổng sự Hoàng đã dặn tôi đưa cậu hai bình.”
“Cảm ơn.”
Trong lúc đưa rượu, thư ký Trương bắt lấy tay tôi, đưa kèm một tờ chi phiếu: “Trong lúc đang lái xe, Đổng sự Hoàng đã nhắn tin dặn tôi đưa cho cậu hai mươi vạn, coi như thù lao cho việc tìm ra bức tranh đó.”
“ Tôi nhận rượu, còn chi phiếu này thì phiền anh mang trả lại giúp tôi. Bức tranh đó không thuộc về ông ấy. Chẳng bao lâu nữa, ông ấy sẽ tự khắc hiểu ra thôi.” Tôi cầm hai bình rượu, đi thẳng một mạch vào tiệm, để lại thư ký Trương đứng thẫn thờ bên cạnh chiếc siêu xe.
Anh nhìn cửa hiệu bong tróc sơn, cũ kỹ của tôi, lại nhìn lớp cửa cuốn sắt phát ra âm thanh ken két đầy xót xa, rồi cuối cùng, ánh mắt anh dừng lại trên tờ chi phiếu trong tay, lẩm bẩm như tự hỏi chính mình: “Đây là hai mươi vạn đấy...”
Bước vào tiệm, tôi đặt bình rượu xuống rồi ưu tiên đi tắm. Sau đó, tôi lên lầu hai, ngồi xếp bằng, bắt đầu vận hành Diệu Chân tâm pháp. Sau mấy vòng đại chu thiên, tôi cảm thấy tinh thần sảng khoái, mạch Đốc thông suốt, khí lực như hòa tan vào từng mạch máu. Một điều đáng mừng khác là ý niệm của tôi tăng mạnh một cách khó hiểu, giờ đây có thể dẫn khí nhập thể một cách dễ dàng. Có lẽ chuyện này có liên quan đến trải nghiệm nhập mộng đêm qua.
Tu luyện xong, tôi khoác lên mình bộ âu phục mới tinh tươm, rồi cẩn thận thắt cà vạt.
“Sao tự dưng mình lại thấy bồn chồn thế này nhỉ?”
Đúng 6 giờ 50 tối, một chiếc Buick dừng lại trước cửa tiệm. Thiết Ngưng Hương ăn mặc giản dị bước vào, vừa liếc mắt đã trông thấy tôi đang đứng ngồi không yên.
“Ái chà chà, hôm nay, vị đại trinh thám thấy nguy không sợ gặp chuyện gì lại mắc cỡ à?”
“Em tự đoán đi. Em nghĩ tôi đang bối rối ư? Thật ra, tôi đang rất bình tĩnh.” Tôi tìm một cái hộp đẹp mắt, chiết rượu Đồng Tiên vào, rồi hỏi: “Đi ngay chứ?”
“Không cần mang quà đâu, thật sự không cần đâu!” Thiết Ngưng Hương thấy tôi cầm quà trong tay, bèn che miệng cười khúc khích.
“Sao mà được? Đi nhanh lên, đừng để gia đình em chờ.”
Tôi và Thiết Ngưng Hương ra khỏi tiệm. Ngay lúc vừa lên xe, cô ấy chợt hỏi: “Cao Kiện, bình thường anh đâu có mặc âu phục phải không?”
“Sao thế?”
“Anh thắt cà vạt sai rồi kìa.” Thiết Ngưng Hương bất đắc dĩ bước đến trước mặt tôi, đặt đôi tay ngọc ngà lên ngực, rồi cởi cà vạt ra, thắt lại cho đúng. Động tác của cô ấy rất dịu dàng, khéo léo hệt như một người vợ hiền thục: “Rồi! Nhìn vậy đẹp hơn nhiều!”
Hai chúng tôi không nói chuyện gì trên đường. Đến khu dân cư nơi bố mẹ Thiết Ngưng Hương sinh sống, tôi bỗng dưng thấy hối hận.
Tôi cứ nghĩ Thiết Ngưng Hương thuộc giai cấp bình dân, làm công ăn lương, sống qua ngày. Nhưng khi đến nơi ở của bố mẹ cô ấy, tôi mới nhận ra đây chính là một khu dân cư cao cấp, xa hoa, thuộc loại hiếm có và chỉ đếm trên đầu ngón tay ở Giang Thành này. Ngay cả căn nhà mới của Giang Thần và Diệp Băng cũng tọa lạc trong khu này.
“Đàn chị của anh, bố mẹ em trước đây làm nghề gì vậy?” Tôi bước theo sau Thiết Ngưng Hương trong gara ngầm rộng thênh thang.
“Làm cảnh sát! Nhưng đời sau không bằng đời trước rồi.” Thiết Ngưng Hương cười tinh nghịch: “Bố em là cảnh sát trên tỉnh, trước khi về hưu từng đảm nhiệm chức Phó Cục trưởng Cục Cảnh sát Giang Thành. Còn hiện tại, em chỉ là một đại đội trưởng đội trinh sát hình sự nhỏ bé mà thôi.”
“Hèn chi em mới hơn hai mươi tuổi một chút đã có thể leo lên chức đại đội trưởng đội trinh sát hình sự. Gia thế của em quả là đáng nể thật đấy!”
“Cao Kiện, ý anh là sao? Có phải muốn đánh nhau với em không?”
“Thôi kệ đi...” Hồi còn ở Học viện Cảnh sát, tôi từng nghe vài chuyện liên quan đến Thiết Ngưng Hương. Trong môn Võ tự do, cô ấy có thể quật ngã huấn luyện viên trong vòng ba phút. Bên cạnh đó, cô còn đạt hạng nhất toàn khối trong môn b.ắ.n s.ú.n.g tầm trung, với vị trí đạn lệch chỉ có 0,3 centimet.
“Thân là con của dòng dõi cảnh sát, thảo nào cô ấy có số mệnh Tướng Tinh.”
Tôi và Thiết Ngưng Hương đi bộ khoảng năm, sáu phút mới đến nhà bố mẹ cô ấy. Vừa đẩy cửa vào, chúng tôi đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng và nghe thấy giọng cằn nhằn của mẹ Thiết Ngưng Hương đang quở trách Phó Cục trưởng Thiết: “Anh làm nhanh lên coi, lát nữa Ngưng Hương dẫn bạn về đó. Anh cứ lần khân như vậy, có phải là đàn ông không?”
Đúng là trước mặt vợ mình, Phó Cục trưởng Thiết chẳng còn chút hình tượng nào cả. Ông ấy bận rộn tất bật, thỉnh thoảng lại phải bưng bê đồ ăn từ nhà bếp ra ngoài.
Thức ăn đã bày biện đầy bàn, còn Y Y thì đang ngồi bên cạnh xem ti vi.
“Bố, mẹ, con về rồi.” Vừa nghe tiếng Thiết Ngưng Hương, bà Thiết, Phó Cục trưởng Thiết, và cả Y Y đều chạy ra đón.
“Là cháu à? Chàng trai đi nhầm phòng?”
“Hèn chi bác cứ thấy ánh mắt cháu nhìn con gái bác là lạ! Thì ra là vậy!”
“Chú ơi chú! Mời chú ngồi! Chú muốn uống nước gì ạ?”
Bị ba người vây quanh, cả thân thể tôi cứng đờ, mọi lời xã giao đã chuẩn bị trước đó bay biến đâu mất: “Cháu chào bác gái, cháu chào bác trai...”
Bố mẹ của Thiết Ngưng Hương rất nhiệt tình, cứ gắp đồ ăn cho tôi liên tục. Dường như họ đã hiểu lầm mối quan hệ giữa tôi và Thiết Ngưng Hương rồi.
Tôi từng khều nhẹ Thiết Ngưng Hương, nhờ cô nàng cứu giúp. Nhưng cô ấy hoàn toàn ngó lơ tôi, còn làm vẻ mặt xem trò vui, lâu lâu lại cười lén mấy lần nữa.
“Cao Kiện, trước đó cháu đã cứu Y Y, giờ lại cứu cả Ngưng Hương. Đây chính là ân tình rất lớn đối với nhà bác. Bác mời cháu ly rượu này.”
“Không dám, không dám ạ!” Tôi nhanh chóng đứng bật dậy, cụng ly với Phó Cục trưởng Thiết. Cơ mà, tôi đã uống quen rượu Đồng Tiên, giờ uống rượu khác lại cảm thấy vô cùng nhạt nhẽo.
Thấy Phó Cục trưởng Thiết cũng là người thích rượu ngon, tôi bèn thừa cơ lấy bình rượu Đồng Tiên ra.