Trông anh Lưu mù lúc này cứ như bị rắn cắn một lần, mười năm liền sợ cả sợi dây thừng. Thấy dáng vẻ thận trọng thái quá của anh ấy, tôi không khỏi bật cười: “Này, ly rượu này em đã mời rồi, anh uống hay không thì tùy?”
Tôi tự rót cho mình một ly, sau đó nhấm nháp chậm rãi. Mùi hương nồng đậm của rượu ngay lập tức lan tỏa, lấp đầy khắp căn phòng nhỏ.
Anh Lưu mù dõi mắt nhìn theo, nuốt ực trong cổ họng, chẳng thèm niệm Tĩnh Tâm chú nữa mà đặt bàn tay lên mặt bàn.
“Ông anh của tôi thật sự không uống sao? Loại rượu này trên thị trường không thể tìm mua được đâu đấy!”
Tôi giả vờ giật lại ly rượu từ tay anh Lưu mù. Cuối cùng, anh ấy không nhịn được, đành lên tiếng: “Khoan đã!”
Anh ấy giơ tay về phía trước, vờ như đang gãi ngứa, nhưng thật ra là để bảo vệ chén rượu của mình: “Người tu hành chủ yếu thuận theo tự nhiên. Em có nhân duyên với nhà họ Lưu của anh. Xem ra, anh khó mà chối từ ly rượu này.”
Anh ta lắc đầu, phất nhẹ chiếc đạo bào cũ kỹ, ra vẻ một vị cao nhân không ngại gian khổ: “Thôi được rồi, hôm nay anh nể mặt em. Cũng không thể vì một ly rượu mà làm sứt mẻ tình anh em được.”
Vừa dứt lời, anh Lưu mù liền bưng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch bằng một động tác khá điệu nghệ.
“Nè nè, anh tự thuyết phục mình nhanh dữ vậy? Sĩ diện của một người tu đạo đâu rồi? Ê ê, đừng tự rót rượu nữa chứ!
Ai da!!! Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi, dục ẩm tỳ bà mã thượng thôi, rượu ngon, rượu ngon thật!”
(Chú thích: Đó là 2 câu trong bài thơ:
Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi,
Dục ẩm tỳ bà mã thượng thôi.
Tuý ngoạ sa trường quân mạc tiếu,
Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi.
--- Dịch thơ ---
Rượu bồ đào, chén dạ quang
Muốn say, đàn đã rền vang giục rồi
Sa trường say ngủ, ai cười?
Từ xưa chinh chiến mấy người về đâu!)
Có lẽ vì thấy được một khía cạnh khác của anh Lưu mù, tôi cũng vui vẻ hơn hẳn, tạm gác lại hết mấy vụ livestream của Âm Gian Tú Tràng và vụ án mạng liên hoàn xảy ra cách đây năm năm.
Hôm nay có rượu hôm nay say khướt,
Ngày mai, buồn đến lại mai buồn.
Sau một hồi nhậu nhẹt, tôi chợt nhớ đến chuyện quan trọng, liền đi vào nhà trong, mang chiếc la bàn của Lục Cẩn ra.
“Anh Lưu, nhà họ Lưu của anh rất am hiểu phong thủy. Em có một vật muốn tặng cho anh, xem như thù lao cho những lần anh từng giúp em vậy.” Tôi đặt chiếc la bàn được bọc trong miếng vải đen lên bàn.
“Em nói khách sáo quá! Anh giúp em, cũng chính là giúp nhà họ Lưu của anh. Em phát triển, thì nhà họ Lưu ké được ánh sáng của em. Nhưng nếu em gặp phải tai họa bất ngờ, thì nhà họ Lưu cũng khó tránh khỏi liên lụy.” Khó kiếm được rượu ngon, anh Lưu mù cũng đã uống khá nhiều: “Cứ coi như anh đề phòng cẩn thận vậy.”
Dù anh Lưu nói vậy, nhưng tôi vẫn muốn mọi chuyện rõ ràng: “Ơn bằng một giọt nước, phải trả bằng cả dòng suối. Dù sao thì em cũng không dùng được chiếc la bàn này, thôi thì tặng anh, biết đâu anh còn đo được phong thủy chuẩn xác.”
“La bàn à? Tại sao em lại có món đồ này?” Anh Lưu mù uống một hơi cạn sạch ly rượu: “La bàn của người thời nay chế tạo đều không chuẩn lắm, toàn là dùng máy móc mô phỏng. Dù khác biệt không nhiều, hình dáng giống nhau, nhưng lại thiếu hụt linh vận. Mấy chiếc la bàn tốt đều do tổ tiên để lại. Đó đều là thành quả của những vị ấy khi xem tinh tượng đêm về, tự dùng đôi chân đi từng bước để đo đạc đất trời muôn phương, từ đầm sâu đến sông lớn. Tay nghề này đã thất truyền từ lâu rồi.”
Tôi lại rót rượu cho anh Lưu mù, tiện tay vén miếng vải đen ra:
“Món này không giống đồ người hiện đại làm nhái. Em không chắc, tự anh xem đi.”
Ban đầu, anh Lưu mù cũng không để ý lắm, chỉ tùy tiện liếc nhìn. Nhưng chỉ vừa thoáng qua, cuối cùng anh ấy không thể nào dời mắt sang chỗ khác.
“Vô Lượng Thiên Tôn! Chiếc la bàn của em chính là bảo vật lấy từ trong đó ra.”
“Đồ vật lấy từ trong đó ra à? Là sao anh Lưu? Em không hiểu!” Tôi vội vàng hỏi ngay.
Anh Lưu mù dùng ngón út miết nhẹ đế la bàn, rồi dùng hai tay nâng nó lên quan sát kỹ lưỡng: “Hiện nay, đa phần những chiếc la bàn hiệu nghiệm đều do tổ tiên để lại qua mỗi thế hệ, nhưng chiếc la bàn này lại hoàn toàn khác biệt.”
“Khác biệt thế nào hả anh?”
“Chiếc la bàn này được trộm từ một ngôi mộ cổ vĩ đại.” Anh Lưu mù quả quyết, nhưng khi tôi hỏi dò thêm, anh lại đánh trống lảng: “Từ trong ra ngoài, nó có tới mười chín tầng trời đất với cơ chế đóng mở đối xứng đầy tinh vi. Đây là loại la bàn cổ xưa nhất, từ hình Âm Dương Ngư trong Thiên trì ở trung tâm, đến tọa độ của Chu Thiên ở bên ngoài, tổng cộng hai mươi tám Tinh tú, tất cả đều được thiết kế gọn gàng trong kích thước chỉ gần bằng một lòng bàn tay. Để có thể chế tác được một bảo vật như thế này, chắc chắn người đó phải là một vị đại năng giữa thiên địa, một bậc thầy hiếm có.”
“Chỉ bằng vậy mà anh đoán là hàng trộm mộ à? Có vẻ hơi vội vàng rồi đó anh?”
Anh Lưu mù không đáp lời tôi, mà hỏi ngược lại: “Tại sao em lại có chiếc la bàn này?”
“Của Lục Cẩn đó. Chính là tên đạo sĩ áo gấm mà chúng ta từng đụng độ tại khu nghĩa địa công cộng ở rừng thông. Nhờ một vài biến cố bất ngờ, em đã trấn lột được nó một lần.”
“Gã đó có gia thế hiển hách, em quả là to gan lớn mật! Lỡ gây ra tai họa, em sẽ gánh chịu hậu quả đó!”
“Sợ gì chứ? Mấy năm nay, kẻ gan lớn thì c.h.ế.t vì no, còn kẻ nhát gan lại c.h.ế.t vì đói. Huống hồ, em đây khéo léo, không để lại bất kỳ manh mối nào đâu mà lo.” Tôi nhìn anh bằng ánh mắt đầy tự tin.
“Ừ, nhớ phải thật cẩn thận. Tuy mấy đạo thống ấy không mấy khi lộ diện ngoài xã hội, nhưng nếu ép bọn họ nổi giận, e rằng ở cái Giang Thành bé nhỏ này, chẳng có ai dám đứng ra vì em đâu.” Anh Lưu mù trầm tư một lát, rồi cười khổ: “Trừ anh ra.”
Anh đặt la bàn lên bàn, ra hiệu bảo tôi quan sát kỹ những đường vân dưới đế la bàn: “Đây không phải là những đường vân vốn dĩ la bàn đã có sẵn, mà là do được chôn sâu dưới lòng đất trong một thời gian cực kỳ dài mới hình thành. Đường vân càng rõ nét, thời gian càng lâu. Anh e rằng, nguồn gốc của chiếc la bàn này có lẽ đã có từ thời kỳ Tiên Tần đó!”
“Trời, đồ cổ quý hiếm à?”
“Em cất kỹ nó đi! Món này quá quý giá, anh không muốn nhận.” Anh Lưu mù cẩn thận gói nó lại: “Hiện tại, em chưa hiểu rõ về Phong thủy Kham dư, nhưng em đã bắt đầu tu đạo. Dần dà về sau, chắc chắn sẽ có ngày em tiếp cận lĩnh vực này, bởi la bàn chính là pháp khí quan trọng của một vị đại sư phong thủy. Hãy giữ nó lại, món đồ này sẽ trở thành người bạn đồng hành trung thành và đáng tin cậy nhất của em.”
(Chú thích:
- Phong thủy là cách gọi thông thường về môi trường địa lý nơi ở lúc còn sống và nơi chôn cất sau khi chết. Đây là học thuyết mà con người dựa vào đó để cải thiện môi trường nhà ở, nâng cao chất lượng môi trường nhà ở, từ đó có được môi trường lý tưởng để sống và làm việc.
- Kham dư là sự tổng kết và khái quát về quá trình phát triển của thuật Phong thủy. Cũng có thể coi đó là một trong những tên gọi khác của thuật Phong thủy. Đó là tư tưởng chỉ đạo việc quy hoạch, thiết kế và xây dựng thành thị, nhà ở, viên lâm, đường xá đến cầu cống, lăng mộ thời Trung Quốc cổ đại.)
Tôi cố gắng thuyết phục đến cạn lời, nhưng anh Lưu mù vẫn kiên quyết không nhận. Hết cách, tôi đành cất nó vào túi.
“Anh Lưu, thật ra lần này mời anh đến, em còn muốn phiền anh thêm một việc.” Tôi lấy bản danh sách sản phẩm mới viết tay của Âm Gian Tú Tràng ra cho anh xem: “Không biết anh có am hiểu về đạo Trận pháp không?”
“Trận pháp à?” Anh Lưu lắc đầu dứt khoát: “Đó là một khái niệm mà không phải bất kỳ người tu hành nào cũng có thể chạm tới, nó quá phức tạp và uyên thâm.”
Tôi từng biết điều này khi đọc Diệu Chân đạo pháp tường giải, giờ đây bỗng cảm thấy khó hiểu: “Tuy trận pháp phức tạp là vậy, nhưng sức mạnh tương ứng lại lợi hại hơn bùa chú gấp mười lần. Tại sao môn này lại dần mai một như vậy hả anh?”
“ Đúng là sức mạnh của trận pháp rất ghê gớm, nhưng nó cũng có một vài hạn chế không nhỏ.” Anh Lưu mù lại tự rót đầy chén rượu cho mình, nhấp một ngụm, rồi chậm rãi nói: “Đầu tiên, cách bố trí trận pháp cực kỳ phức tạp, đòi hỏi người lập trận phải có tay nghề cực kỳ tinh xảo. Ngay cả một tu sĩ bình thường dù có được bản hướng dẫn trận pháp chi tiết đến đâu, cũng khó lòng bố trí trận pháp thành công.”
“Tiếp theo, muốn bày trận, em phải bỏ ra một cái giá quá đắt đỏ. Lấy ví dụ một loại trận pháp cơ bản nhất, gọi là Quy Nguyên trận. Đây là trận pháp rất đơn giản, chỉ biến hóa một tầng mà thôi, hiệu quả chỉ là tập hợp linh khí. Nhưng nếu muốn bố trí trận pháp thành công, em phải có chín lá bùa Nhất Khí Quy Nguyên, và pháp khí trấn trận. Dù có thể tái sử dụng pháp khí nhiều lần, nhưng chín lá bùa kia chính là vật phẩm dùng một lần sẽ hết linh nghiệm.”
Anh Lưu mù thoải mái nhâm nhi từng giọt rượu: “Hơn nữa, trận pháp còn một điểm yếu chí mạng khác. Nếu em chỉ hơi phân tâm một chút khi bày trận, thì lập tức thất bại. Xác suất thành công thông thường chỉ khoảng một phần ba, chỉ khi em cực kỳ thành thạo hoặc có thiên phú bẩm sinh vượt trội thì mới có thể lập trận thành công ngay tức khắc.”
Nghe anh Lưu mù nói thế, tôi bỗng nhận ra tên Tử Sửu c.h.ế.t trong giấc mơ kia có lẽ là một kỳ tài về trận pháp bẩm sinh. Đáng tiếc, gã lại gặp Thần sát Nguyên Thần trong giấc mơ nghiệt ngã.
“Anh Lưu, liệu anh có cho rằng, em là một kỳ tài bày trận không?” Tôi nhìn anh Lưu mù bằng ánh mắt đầy hy vọng và mong đợi, nhưng anh chỉ bật cười nhẹ.
“Anh đang lờ em đi đấy à?” Tôi bèn chỉ vào danh sách vật phẩm trước mặt: “Nếu em muốn học trận pháp, anh cảm thấy em nên chọn vật nào trong đây thì hợp lý nhất?”
“Em muốn học trận pháp ư?” Anh Lưu mù đặt chén rượu xuống, đột nhiên nghiêm túc hẳn lên: “Tham thì thâm, ôm đồm quá nhiều thứ, cuối cùng sẽ chẳng tinh thông được gì đâu. Em vừa học đạo được bao lâu rồi? Bùa còn chưa vẽ được thành thạo, giờ đã muốn học trận pháp à?”
Thật ra, tôi cũng đâu có muốn học lan man nhiều thứ như vậy. Chỉ là, dựa theo tính cách quái đản và khó lường của Âm Gian Tú Tràng, rất có thể tôi sẽ phải đối mặt với một tà trận nào đó trong lần livestream tiếp theo. Vì thế, dù không thể tự mình luyện trận pháp, thì tôi cũng cần nắm được đôi chút khái niệm cơ bản về nó để còn biết cách ứng phó.
“Anh Lưu mù, anh có góp ý gì cho em không?”
Anh Lưu mù cầm bảng danh mục, gương mặt lộ rõ vẻ khó xử. “Thật tình mà nói, anh chẳng mấy am hiểu về trận pháp. Hơn nữa, chỉ nghe cái tên ‘Chú giải Thập đại Tà trận cổ kim’ thôi đã đủ hiểu nó chẳng phải loại tốt lành gì rồi. Nếu em muốn nghiên cứu trận pháp, có cần phải phức tạp đến vậy không? Cứ tu luyện mấy trận pháp cơ bản trong Diệu Chân Đạo là ổn. Về tâm trận, em cứ chọn Tượng đất Thổ Địa gia.”
Tôi thầm hỏi, “Chỉ đổi mỗi thứ này thôi sao?” Tượng đất Thổ Địa gia chỉ tốn vỏn vẹn một điểm. Với khoảng 35 điểm thưởng đang có, tôi dư sức rồi.
“Ngoại trừ trận pháp, có hai món mà anh nghĩ là em nên lấy.”
Anh Lưu mù đặt danh mục thương phẩm lên bàn. “Nếu món Nạp Khí đan này là hàng chính phẩm, vậy tuyệt đối không được bỏ qua. Chỉ một viên thuốc nho nhỏ này thôi, có thể giúp em tiết kiệm thời gian tu hành mấy tháng, thậm chí mấy năm trời luôn đấy.”
Tôi gật đầu. “Còn món đồ còn lại là gì?”
“Tất Mộc quan!”
“Quan tài hả anh?”