Anh Lưu mù giữ vẻ mặt nghiêm túc, không hề có ý đùa giỡn, điều này càng khiến tôi thêm phần khó hiểu. “Anh à, anh muốn em đổi chiếc quan tài để làm gì chứ? Em đâu có tu quỷ thuật. Hơn nữa, nếu mang nó về, em biết phải cất nó ở đâu đây? Đặt một cỗ quan tài ngay trong cửa hàng, liệu sau này còn ai dám ghé quán em mua đồ nữa?”
“Anh khẳng định nó sẽ không ảnh hưởng đến em. Tất Mộc quan này không phải dành cho em, mà là dành cho Mệnh Quỷ.” Anh Lưu mù từ tốn thưởng thức ly rượu ngon. “Đối với việc nuôi quỷ như em mà nói, một cỗ quan tài là thứ không thể thiếu. Lại nói, Tất Mộc quan có thể tụ âm khí, là thứ yêu thích nhất của mấy thứ âm tà.”
“Anh có chắc mình chưa quá chén đấy chứ?” Tôi liếc nhìn chút rượu còn sót lại trong bình Đồng Tiên, đoạn đoạt lại ly rượu từ tay anh Lưu mù. “Trước khi anh uống thêm, làm ơn giải thích cho rõ ràng. Mệnh Quỷ chính là hiện thân của tà đạo, nếu em mang nó về nuôi dưỡng, lỡ nó hại em thì em biết phải làm sao đây?”
“Nó sẽ không hại em đâu. Mệnh Quỷ không hề giống những con tiểu quỷ tầm thường khác. Ngay từ khi chúng được sinh ra, trí thông minh của chúng đã vượt trội hơn hẳn so với quỷ bình thường rất nhiều. Hơn nữa, em chính là người đã đoạt mạng chủ nhân trước của nó, cũng chính là giúp nó báo thù kẻ đã g.i.ế.c mình. Dựa theo luật nhân quả, nó đã nợ em một ân tình, ắt sẽ cứu em một lần.”
“Có khi nào anh xem mệnh riết, rồi lú lẫn luôn không? Lại còn cùng quỷ kết duyên nhân quả?” Tôi lắc đầu quầy quậy, chỉ cần hình dung cảnh trong phòng mình có thêm một cỗ quan tài thôi là đã thấy sởn gai ốc, hoàn toàn không thoải mái chút nào.
“Anh chỉ đưa ra cho em gợi ý, còn việc làm như thế nào, hoàn toàn là quyết định của em.” Anh Lưu mù lẳng lặng bước đi, chỉ để lại chút rượu trong bình. “Cũng không còn sớm nữa, anh đi về đây, hẹn gặp lại.”
Anh ấy đá chai rượu, chống đòn gánh lảo đảo bước ra ngoài quán, để tôi ngồi lại một mình.
“Mệnh Quỷ...” Mở chiếc túi da đen thêu hoa ra, tôi nhẹ nhàng tắt đèn, rồi trút con mắt đen nhánh kia vào lòng bàn tay.
Quỷ hồn trong con mắt ấy đã hấp thu toàn bộ âm khí còn sót lại từ Mệnh Quỷ của Lộc Hưng. Giờ đây, nó đã to hơn trước, thoạt nhìn đã thấy trưởng thành và mạnh mẽ hơn hẳn.
“Liệu mình có thể tin tưởng ngươi không?” Tôi lẩm bẩm tự hỏi. Dĩ nhiên, Mệnh Quỷ làm sao có thể trả lời. Nó vẫn nhút nhát như mọi khi, từ lúc tôi lấy nó ra khỏi túi, nó đã co rúm lại, hệt như lúc còn nằm bên trong, chắc chắn là sợ tôi đến mười phần.
“Tất Mộc quan yêu cầu 05 điểm tích lũy, dùng 05 điểm tích lũy để nuôi dưỡng Mệnh Quỷ, có đáng giá hay không?” Tôi nhớ lại sự đáng sợ của con Mệnh Quỷ trong tay Lộc Hưng, lại nghĩ tới lời mà anh Lưu mù từng nói. Sau này, Mệnh Quỷ Đại Thừa có thể cứu chủ nhân nó một mạng.
“Được rồi, coi như tao liều mình tin mày một lần này vậy.” Tôi bỏ con mắt đen vào túi, rồi lấy điện thoại của Âm Gian Tú Tràng ra để gửi tin nhắn.
“Sử dụng điểm tích lũy, lựa chọn Tượng đất Thổ Địa gia, Nạp Khí đan, Tất Mộc quan.”
“Đã trừ điểm tích lũy, đổi thành công, còn lại 22 điểm.”
Sau khi nhận được tin nhắn phản hồi của Âm Gian Tú Tràng, tôi không vội vã đến ngân hàng. Trong lần đổi vật phẩm này, có một thứ không phải đồ bình thường – một chiếc quan tài.
“Chiếc quan tài này có kích thước ngang với một chiếc két sắt lớn của ngân hàng, để xem lần này Âm Gian Tú Tràng sẽ vận chuyển vật phẩm đến cho tôi bằng cách nào đây.”
Mãi đến mười một giờ tối, khi người đi bộ trên đường thưa thớt dần, tôi mới khoác chiếc áo hoodie bước ra cửa.
Khi tôi tới, quả nhiên vị giám đốc ngân hàng kia đã sốt ruột ngồi đợi tôi ở đại sảnh. Vừa thoáng thấy bóng tôi, cô ta đã vội vã đứng dậy đón: “Anh Cao, cuối cùng thì anh cũng đã tới.”
“Ở đây chỉ có cô thôi à?” Tôi đảo mắt nhìn quanh. Đúng là bên ngoài có rất nhiều camera, nhưng tuyệt nhiên không có bất cứ nhân viên bảo vệ nào bên cạnh vị giám đốc này.
“Toàn bộ đồ vật của anh đều do tôi phụ trách, và ngân hàng sẽ cố gắng hết sức để đảm bảo giữ bí mật tuyệt đối cho anh.” Vị giám đốc nở một nụ cười chuyên nghiệp, rồi dẫn tôi vào bên trong.
Bước xuống tầng hầm, tôi nhập mật mã, mở chiếc tủ sắt cá nhân ra, và trước mắt chỉ thấy vỏn vẹn một gói vải đen.
“Quan tài đâu?”
Giám đốc thấy tôi đứng lặng hồi lâu, trên mặt lộ rõ vẻ bất an: “Thiếu vật gì sao? Có chuyện gì vậy?”
Phản ứng của cô ấy còn mạnh mẽ hơn cả tôi. Tôi lén đưa mắt nhìn cô ấy, và ngay lập tức nhận ra một nỗi sợ hãi quen thuộc đang ánh lên trong đôi mắt ấy.
Chỉ là nhận một gói hàng thôi mà, sao cô ấy lại sợ hãi đến vậy? Chẳng lẽ, nếu gói hàng có mệnh hệ gì, cô ấy sẽ phải chịu một hình phạt đặc biệt nào đó?
Rốt cuộc, mối liên hệ giữa cô gái này với Âm Gian Tú Tràng là gì?
Không nói thêm lời nào, tôi đặt gói hàng xuống đất, xoay lưng về phía vị giám đốc rồi cẩn trọng mở nó ra.
Bên trong, chỉ có vỏn vẹn ba vật phẩm.
Đầu tiên là một chiếc hộp ngọc bích được chạm khắc tinh xảo, toát ra khí lạnh lẽo, bên trong chứa một viên thuốc nhỏ xíu, chỉ lớn bằng mắt cá chân.
Kế đó là một bức tượng nhỏ, cao chừng nửa thước, khắc họa hình dáng một ông lão với vẻ ngoài mộc mạc, cổ kính.
Vật phẩm cuối cùng là một bức thư. Mở nó ra, phía sau chỉ có vỏn vẹn một dòng chữ: “Tới cánh đồng mía thôn Quách - tìm ra tấm bia đá - đào xuống ba thước đất.”
Tôi lướt mắt qua, cảm thấy có điều gì đó không ổn. Sau khi xem xét kỹ lưỡng, tôi kinh ngạc phát hiện ra nét chữ trên bức thư giống hệt chữ viết của mình!
“Quả nhiên, Âm Gian Tú Tràng không hề bỏ qua bất cứ manh mối nào.” Tôi hiểu rõ từng nét chữ của mình. Vì tính chất công việc đặc thù, tôi luôn có những ký hiệu riêng biệt khi viết Hán tự; chỉ cần lướt qua là có thể nhận ra ngay.
“Âm Gian Tú Tràng có thể bắt chước nét chữ của tôi, lại còn biết tất cả những thói quen dù là nhỏ nhất mà tôi chưa bao giờ kể với người ngoài!” Tôi đọc đi đọc lại những dòng chữ trên lá thư, cảm thán: “Hoàn toàn giống hệt, cứ như chính tay tôi đã viết vậy.”
Đặt lá thư trở lại bao bì, tôi nghiêng đầu lướt nhìn vị giám đốc ngân hàng. Cô ta đang đứng ở góc tường khá xa, dường như đã quá quen thuộc với quy tắc nên không dám liếc trộm lấy một cái.
Sau khi lấy xong vật phẩm, tôi chào tạm biệt vị giám đốc ngân hàng rồi vội vã trở về nhà.
“Địa chỉ trên lá thư chắc chắn là nơi chôn cất Tất Mộc Quan, nhưng tôi phải đưa nó về cửa hàng bằng cách nào đây?”
Tôi nhíu mày suy nghĩ. Dù sao đi nữa, đó cũng là vật phẩm 05 điểm tích trữ. Nếu nó cứ nằm ở nơi hoang dã như vậy, lỡ bị cô hồn dã quỷ độc chiếm thì chẳng phải càng thêm phiền toái hay sao?
“Không được, tôi phải đến lấy ngay lập tức.”
Lúc này trời đã gần về khuya, tôi liền bắt một chiếc taxi đi thẳng đến thôn Quách.
Nói là thôn Quách, nhưng thực ra chẳng còn một bóng người sinh sống ở đó. Nhà cửa đều đã bị phá sập từ vài tuần trước. Gạch đá, ngói vỡ chất đống ngổn ngang nơi đồng ruộng, cây cối xung quanh cũng trở nên xơ xác tiêu điều. Những tờ đơn khiếu nại chất chồng dường như chỉ nhận được phản hồi bằng m.á.u và nước mắt của người dân.
“ Tôi phải tìm cánh đồng mía ở đâu đây?” Càng đi sâu vào bên trong, tôi càng thấy một nhóm công nhân đang tụ tập đánh bài bên đống lửa trại không xa.
Vừa thấy họ, họ cũng đã phát hiện ra tôi. Trong đêm khuya tĩnh lặng, họ xì xào bàn tán, cho rằng tôi đến đây để trộm đồ, và có vẻ như đang định bao vây tôi lại.
“Các anh em bình tĩnh đã, tôi … tôi là một đạo sĩ không nhà, chỉ ghé ngang qua đây để chu du khắp nơi thôi.” Mắt tôi chớp chớp, bắt đầu nói bừa.
“Mày là đạo sĩ ư? Ăn mặc thời trang thế này sao?”
“Nhị Đản, mày lằng nhằng với hắn ta làm gì? Tên này trông lấm la lấm lét, nhìn kiểu gì cũng không giống người tốt.”
“Bọn tao chuẩn bị làm việc ở đây, nếu không có chuyện gì thì đừng có làm loạn.”
Tôi có linh cảm chẳng lành khi nghe họ nói sắp làm việc. Trong trường hợp chiếc quan tài bị bọn họ đào được, lại còn bổ làm củi đốt thì tôi có khóc cũng không ra nước mắt mất!
“Các anh em chớ có không tin. Tôi vừa thấy một đám mây đen kịt lảng vảng trên đỉnh đầu các anh, xanh xao vàng vọt, rất có thể là do một thứ ô uế nào đó đeo bám.” Anh Lưu mù lúc nào cũng nói vậy, tôi nghe nhiều thành quen nên cũng học lỏm được vài câu. Tuy rằng tôi không biết một chữ bẻ đôi về bói toán, nhưng ít ra những lời này nói ra cũng có vẻ rất chuyên nghiệp.
“Tránh ra chỗ khác, cút nhanh!”
“Vô Lượng Thiên Tôn, nơi đây phong thủy thật sự kỳ lạ. Các anh đã mắc trọng bệnh mà còn cố chấp đến vậy sao?” Tôi vừa nói chậm rãi, vừa cố nhớ lại ngữ điệu của anh Lưu mù.
“Vớ vẩn, mày bị bệnh tâm thần à!”
“Trương Công, anh nghĩ sao?”
“Báo cảnh sát, đừng mất thời gian nữa.”
Có lẽ do lời nói của tôi hơi cường điệu, nên bọn họ không mấy tin tưởng. Nhìn thấy họ chuẩn bị hành động, tôi liền nhanh chân lùi về phía sau một bước: “Các anh em bình tĩnh, tôi hôm nay tới đây không hề có ác ý. Dưới cánh đồng này có sát khí rất lớn, không thể hành động thiếu suy nghĩ được đâu.”
Từ khi nhìn thấy mấy người này, tôi đã quan sát họ rất kỹ. Tuy rằng không biết xem tướng số, nhưng tôi cũng từng được học phân tích tâm lý người khác.
Nơi đây nhà cửa hoang tàn đổ nát, nhưng lại không được khởi công trong một thời gian dài, nhất định là có một bí ẩn nào đó ẩn giấu dưới đây.
Mấy người công nhân đảo mắt nhìn nhau, ánh mắt đầy nghi hoặc. Bàn tay họ có rất nhiều vết thương nhỏ, chắc chắn là do những mảnh đất và đá vụn gây nên.
Gác đêm vốn dĩ không cần nhiều người đến vậy, vậy mà bọn họ lại tụ tập rất đông, còn đốt lửa trại giữa đêm. Chắc hẳn bọn họ đang che giấu một bí mật động trời nào đó.
Nghĩ rồi, tôi thả lỏng cơ thể, bắt chước dáng vẻ cao thâm khó đoán của Cổ tiên sinh: “Thất Tinh Liên Châu, Dao Quang suy thoái! Đất đai khô cằn, hoa cỏ lụi tàn, cây cối vặn vẹo dị thường; khí trường trì trệ, uế khí bốc lên ngột ngạt khắp nơi, thật sự là đường cùng không lối thoát!”
Tôi ưỡn n.g.ự.c ngẩng đầu, bắt chước Lưu Bán Tiên ở khách sạn An Tâm, học theo cách bấm đốt tay của anh Lưu mù, rồi phô diễn phong thái bậc thầy của Cổ tiên sinh, đi đi lại lại trước mặt bọn họ, toát ra vẻ tiên phong đạo cốt đầy bí ẩn: “Nơi này đã xảy ra vô số tai nạn, các người lại có ý muốn giấu giếm, oan hồn không được siêu thoát nên vẫn lưu lạc lại đây.”
Lời tôi nói mười phần kiên định, đến nỗi ngay cả tôi cũng phải tin: “Các người vốn là phàm tục, chỉ nghĩ đến lợi lộc và dục vọng, gieo nghiệp ác mà chẳng hề hối cải. Nếu luật pháp không quản được các người, ắt sẽ có âm binh quỷ tướng từ địa phủ đến thu hồn!”
Sắc mặt bọn họ dần biến sắc, xem ra, đúng là nơi này từng xảy ra chuyện chẳng lành.
“Mày đang lảm nhảm cái gì vậy? Thời đại nào rồi mà còn nói quỷ hồn đến đòi mạng tao? Nếu mày có bản lĩnh thì mau bảo nó đến đây tìm tao nè!” Trong đám người đó, dường như có một gã đốc công, chỉ vào mặt tôi mà mắng: “Mau đuổi cái tên này đi!”
“Từ từ!” Tôi khẽ nghiêng đầu, nở một nụ cười nhạt: “Mày quả thực muốn nó đến tìm mày à?”
Hắn ta vẫn khăng khăng: “ Đúng vậy, nếu mày quả thực có bản lĩnh, nếu có thể mời nó đến đây g.i.ế.c tao. Tao đã dám đào mộ phần thôn Quách lên, thì sợ gì mấy con cô hồn dã quỷ vớ vẩn này!”
“Hóa ra công trình này được xây dựng đè lên khu mộ cổ thôn Quách, thảo nào dân làng lại căng những tấm băng rôn chữ đỏ trên nền trắng đầy ám ảnh.” Tôi nhìn vào tên đốc công trước mặt, lấy ra chiếc túi vải màu đen: “Nếu mày muốn nó tới tìm mày, tao sẽ gọi nó tới. Nhưng nhớ đừng trách tao không nhắc nhở mày, ngẩng đầu ba tấc có thần linh, nói lời xằng bậy ắt gặp quả báo.”
Tôi vẫy tay ra hiệu tên đốc công, rồi cùng hắn ta bước đến nơi khuất sáng, tránh xa ánh lửa, sau đó mở túi ra: “Mày muốn nhìn? Được! Tao sẽ cho mày nhìn.”
Mệnh Quỷ dữ tợn từ trong túi vải đen kịt bò ra. Lần này, tôi không hề ngăn cản nó, để mặc nó hoành hành.
Nhìn tên đốc công run cầm cập, sắc mặt trắng bệch, tôi biết việc nuôi dưỡng Mệnh Quỷ đạt tới cảnh giới Đại Thừa quả thực là một quyết định sáng suốt. Bởi vì, không chỉ có đám tu hành tà đạo, đôi khi tôi còn phải đối phó với những kẻ có lòng dạ hiểm ác, ghê tởm hơn cả quỷ vật.