Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 163

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~9 phút

Tôi không có lòng từ bi “thương trời, lo đất” như những đạo sĩ chính đạo, càng không mù quáng như kẻ tà đạo. Điều tôi đang làm chính là sử dụng những phương pháp đơn giản và hiệu quả nhất để đạt được mục tiêu.

Mệnh Quỷ chui ra từ con mắt đen kịt, lao thẳng đến tên đốc công. Hắn ta sợ đến mức không thốt nên lời. Môi run rẩy lấp bắp, muốn quay đầu bỏ chạy nhưng cả cơ thể cứng đờ, hoàn toàn bất lực.

“Không phải vừa rồi mày nói muốn gặp quỷ sao?” Tôi đưa tay bóp chặt cổ hắn, dùng đầu gối ấn mạnh vào đùi, khiến hắn không thể nhúc nhích, chỉ còn biết trừng mắt nhìn Mệnh Quỷ.

Tên đốc công tái mét mặt không còn chút máu, sinh khí trong người dần bị Mệnh Quỷ chiếm đoạt, âm khí lạnh lẽo bắt đầu xâm nhiễm khắp cơ thể. Ấy là Mệnh Quỷ của tôi còn chưa thăng cấp Đại Thừa, chứ nếu là Mệnh Quỷ của Lộc Hưng, chỉ cần thả ra ắt sẽ đoạt hồn hắn rồi dùng m.á.u tươi để tế.

“Không dám nữa, không dám nữa! Không bao giờ dám nữa!”

Tên đốc công hét lên. Thấy đã đạt được mục đích, tôi liền buông tay ra, đứng sang một bên.

Khuôn mặt hắn ta ướt đẫm mồ hôi lạnh. Vừa được thả, hắn đã ngồi bệt xuống đất, chắc phải đến nửa ngày mới lết dậy nổi.

“Đốc công Trương, anh không sao chứ?”

“Anh đã nhìn thấy gì? Đốc công Trương?”

Mấy gã công nhân vác xẻng vội vã vây lại. Hai gã cao to phải khó khăn lắm mới kéo được tên đốc công dậy, đưa hắn về nghỉ ngơi trên viên gạch cạnh đống lửa.

“Mấy đứa có muốn xem không?” Tôi lại lôi chiếc túi vải đen ra, lướt mắt nhìn đám công nhân.

Bọn chúng lưỡng lự một hồi, rồi quay sang nhìn tên đốc công đang tái mét, sợ hãi đến c.h.ế.t khiếp.

“Nhìn cái gì? Mấy đứa nhìn tao làm gì?” Tên đốc công vẫn chưa kịp hoàn hồn, giọng còn run rẩy. Dù ngồi cạnh đống lửa, nhưng hắn chẳng cảm thấy ấm chút nào, sống lưng vẫn lạnh toát, như có hàng ngàn mũi kim châm. Hắn vẫn cảm giác như có thứ gì đó âm thầm bò lên lưng, nhưng mắt lại không tài nào trông thấy. Cảm giác đó thật sự quá khủng khiếp.

“Nhị Đản, cậu có kể cho hắn ta chuyện lạ mấy ngày nay không?” Tên đốc công chỉ vào một người có vóc dáng nhỏ nhắn nhưng lại có phần thông minh trong đám.

“Đốc công Trương, không phải ông chủ đã dặn chúng ta đừng nhắc đến chuyện này sao? Nếu chúng ta nói ra, một miệng đồn mười, mười miệng đồn trăm, sau này còn ai dám mua nhà ở đây nữa?”

“Nói thì nói nhanh đi, lằng nhằng mãi làm gì?”

Chàng trai vóc dáng nhỏ bé kia miễn cưỡng bước đến chỗ tôi, lén lút liếc nhìn tôi một cái: “Ngài... ngài thật sự là một đạo sĩ ạ?”

“Giải đoán vận mệnh, tinh thông phong thủy, c.h.é.m yêu phục ma, mọi điều đều thấu hiểu.” Tôi mặt không đổi sắc, tâm vững như bàn thạch, lời lẽ dõng dạc, dám chắc đám người này cũng bị tôi dọa cho đứng hình. Thế là cả bọn liền cất gậy xẻng đi, rồi cùng ngồi xuống bên đống lửa với tôi.

“Thật ra chuyện này cũng quái dị lắm.” Có vẻ như chẳng ai muốn khơi chuyện, nên Nhị Đản đành phải mở lời, bắt đầu kể về những sự việc kỳ lạ đã xảy ra gần đây.

“Tháng trước chúng tôi được điều động đến đây để đẩy nhanh tiến độ xây dựng thôn Quách, biến nó thành một vùng nông thôn mới. Kế hoạch ban đầu là hoàn thành trong một tuần, nhưng lại có một gia đình nhất quyết không chịu di dời. Chúng tôi muốn đẩy nhanh tốc độ, cũng chỉ có cách ưu tiên tháo dỡ những ngôi nhà khác, nhưng nào ngờ, vừa đến ngày thứ ba đã xảy ra chuyện lớn.”

Tôi thấy sắc mặt Nhị Đản có chút biến đổi, liền gặng hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Kể rõ cho tao nghe.”

“Tai nạn c.h.ế.t người.” Ngắt lời Nhị Đản, mấy công nhân khác đều lộ vẻ kỳ lạ: “Khi xe nâng của chúng tôi đang chuẩn bị cẩu ngôi nhà lên, người lái xe đã bất cẩn, để xe đ.â.m thẳng vào ngôi nhà ấy, khiến một bà lão đang ở trong nhà tử nạn ngay tại chỗ.”

“Tại sao các trang báo lại không viết về tai nạn này?”

“Cấp trên của chúng tôi đã dùng tiền để ém nhẹm mọi chuyện rồi, bà cụ trong căn nhà ấy lại không có con cháu, cũng chẳng có ai thân thích để nương tựa. Theo như lời cấp trên của chúng tôi nói, c.h.ế.t cũng đã c.h.ế.t rồi, lại còn giúp nhà nước bớt được khoản trợ cấp dưỡng lão cho bà ta nữa.”

“Loại lí lẽ quái quỷ gì thế này?” Tôi chau mày. Bọn chúng xem nhẹ sinh mạng con người như cỏ rác, thảo nào cứ gặp chuyện xui xẻo liên miên.

“Chúng tôi cũng cảm thấy day dứt, nhưng cấp trên của chúng tôi lại có mối quan hệ sâu rộng với nhà họ Giang, nào ai dám đắc tội. Dân làng cũng đã nhận được tiền bồi thường, nên không ai dám hé răng nửa lời, thế là mọi chuyện được chôn vùi trong im lặng.”

Giọng của chàng trai ấy chùng hẳn xuống: “Lúc đầu, chúng tôi nghĩ rằng chuyện đã rồi, không thể thay đổi được nữa. Nhưng từ khi bà lão ấy chết, chỉ trong ba ngày, công trường đã liên tiếp xảy ra hai vụ tai nạn.”

“Xước xát tay chân một chút cũng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng hai tuần trước, một người anh em của chúng tôi bỗng dưng hóa điên, lao đầu vào máy trộn bê tông. Lúc ấy tất cả đều bàng hoàng kinh hãi, chờ đến khi chúng tôi kịp phản ứng, mọi chuyện đã quá muộn màng.”

Càng ngày càng có nhiều chuyện quái dị, nhất là buổi tối. Anh em trông coi vật liệu xây dựng đêm nào cũng thấy một bóng đen lảng vảng trên công trường, như là muốn tìm kiếm một thứ gì đó.

Mới đầu, ai cũng nghĩ đó là kẻ trộm vặt, hoặc chỉ là người dân đi lạc qua thôn. Nhưng vào mấy ngày trước, hôm tôi trực ca, vì tò mò, tôi đã lén theo dõi nó. Ngài thử đoán xem nó đã đi đâu?”

“Ở đâu?”

“Trong ngôi nhà cũ của bà lão đã mất!” Nhị Đản nói đến đây, ánh mắt lộ rõ vẻ sợ hãi. Dù ngọn lửa đang bập bùng cháy lớn, cũng không thể xua tan nỗi sợ hãi trong lòng chàng trai: “Cái bóng ấy cứ lúi húi trong đống gạch vụn, dùng hai tay bới móc, quăng từng viên gạch ra ngoài!”

“Lúc ấy, tôi không nghĩ sâu xa gì nhiều, chỉ thấy có gì đó là lạ. Sau khi đến gần, tôi phát hiện cái bóng ấy đang mặc một chiếc áo cánh màu nâu vàng kiểu cũ, đã lỗi thời từ hai ba mươi năm trước. Lúc ấy trời nóng như đổ lửa. Khi tôi đến gần chiếc bóng ấy, nó đã tan biến không một dấu vết.”

Nhị Đản vừa kể vừa hoa tay múa chân, như thể chuyện vừa xảy ra với chính mình: “Sau đó tôi đã kể chuyện này cho đốc công Trương nghe. Anh ấy liền đi hỏi dân làng, lúc đó mới hay bà lão năm xưa nhất quyết không chịu rời đi là để giữ phần mộ của chồng. Đến giờ, ông cụ đã mất được ngót nghét hai mươi năm.”

Tôi nheo mắt lại. Theo như lời Nhị Đản nói, nơi đây dường như vẫn còn vương vấn luật nhân quả.

“Hơn hai mươi năm trước, khi ông lão qua đời, mọi người đã chôn cất ông lão ngay dưới lòng đất làng Quách.”

“Thì ra là thế. Bọn bây đã san phẳng nơi này, vô tình xâm phạm chốn an nghỉ của ông lão. Hai mươi năm tâm huyết của bà lão dành cho chồng, giờ đã hóa thành oán hận ngút trời, biến bà thành Lệ Quỷ, đòi mạng các ngươi để trả thù.” Tôi cố tình làm ra vẻ mọi chuyện vô cùng phức tạp, trong lòng thì chỉ chăm chăm tính toán làm sao để lấy được Tất Mộc Quan.

“Không biết ngài có cách nào giải quyết dứt điểm chuyện này không? Nếu có thể trục xuất con Lệ Quỷ đó đi, tiền nong không thành vấn đề.” Gã đốc công vội ném thêm vài khúc củi vào đống lửa. Lửa cháy lớn hơn, nhưng chẳng thể xua đi nỗi sợ hãi đang cắn xé tâm can hắn.

“Chuyện này không đơn thuần chỉ là tiền bạc. Trong giới đạo sĩ chúng tôi, trêu chọc Lệ Quỷ là đại kỵ. Hơn nữa, các ngươi lại là kẻ gây ra lỗi lầm trước, khó tránh khỏi việc phải lấy mạng đền mạng. Dù có xuống tận Địa Phủ mà nói lí lẽ, các ngươi vẫn là kẻ có tội!”

“Nói xong chưa đấy? Nãy giờ cứ thao thao bất tuyệt, nói dông dài, lại còn lôi chuyện Địa Phủ vào đây nữa chứ.”

“ Tôi cũng chẳng tin mấy chuyện này, chẳng qua cũng chỉ là tự huyễn hoặc bản thân, làm gì có thật!”

“Tiểu Lý, Hổ Tử, hai đứa đừng nói chuyện lung tung.” Gã đốc công họ Trương lên tiếng quát lớn. Ban nãy, gã này đã chạm trán Mệnh Quỷ, đến bây giờ vẫn chưa hoàn hồn. Gã miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, đưa tôi một điếu thuốc: “Đạo trưởng, nếu ngài thực sự có bản lĩnh, vậy xin ngài hãy dùng thần thông của mình giúp chúng tôi vượt qua kiếp nạn này.”

Tôi chớp mắt, ra vẻ khó xử: “Chuyện này không hề đơn giản. Vừa rồi tao đã xem tử vi cho bọn mày rồi, cách duy nhất để giải quyết triệt để vấn đề chính là tìm ra và xử lý tận gốc rễ của nó.”

“Ngài cứ nói đi, chỉ cần có thể giải quyết con lệ quỷ này để công việc không bị chậm trễ là được. Nếu ngài cần chúng tôi giúp gì, xin cứ việc lên tiếng.” Gã đốc công vỗ n.g.ự.c bảo đảm.

“Vậy cũng được, nhưng tao nói trước, tao nói gì, bọn mày đều phải làm theo, cũng đừng hỏi nhiều. Nếu không, oan hồn sẽ ám lấy bọn mày, thậm chí gia đình cũng sẽ vì thế mà tan nát!” Tôi phủi nhẹ bụi bám trên người, đứng lên, rồi nhìn lên bầu trời mà bấm đốt ngón tay: “Tối nay vị trí các vì sao có sự thay đổi dị thường, xem chừng, sẽ có chuyện chẳng lành nghiêm trọng xảy ra.”

Tôi bước theo bộ pháp Thất tinh, đi vòng quanh đống lửa một vòng, sau đó trở lại chỗ cũ: “Thôn Quách ngày xưa từng có một ruộng mía phải không?”

“Mía? Thôn Quách không hề trồng mía, ban đầu đúng là có một cánh đồng lúa, nhưng đã bị chúng tôi san lấp rồi.”

Đốc công Trương còn chưa nói xong, Nhị Đản liền nắm lấy tay gã: “Anh Trương, thực sự có một mảnh ruộng trồng mía nằm giữa hai cánh đồng lúa, cách đây tầm một trăm mét. Chuyện này dường như chỉ có người dân thôn Quách mới biết thôi. Em đã vô tình nghe được từ gia đình trưởng làng lúc bà cụ mất.”

“Thôn Quách có một cánh đồng mía ư?” Gã đốc công hơi kinh ngạc. Gã không ngờ một đốc công như gã lại không hề biết chuyện này, trong khi tôi lại tường tận.

“Ta vốn nói thuật Tham Mộ Tầm Long của ta chưa bao giờ sai mà!” Tôi vẫy tay gọi bọn họ: “Đi nào, mang theo công cụ, con lệ quỷ kia chắc chắn đang trốn ở cánh đồng mía!”

Tôi dẫn vài người công nhân cầm đèn pin cùng đi vào ruộng mía. Mía lúc này chưa chín, cây còn non nhưng lại vươn lên cao vút như những cây sào, trong đêm tối lại đu đưa theo gió, trông khá âm u và đáng sợ.

“Đạo trưởng, ngài nói lệ quỷ đang trốn ở đây sao?”

“Không sai.” Tôi siết chặt bùa chú trong tay, làm bộ làm tịch khấn niệm vài câu: “Trong ruộng mía này chắc chắn có một ngôi mộ. Ngôi mộ này không lớn không nhỏ, không cao không thấp, chỉ cần tìm ra ngôi mộ ấy là lệ quỷ sẽ không còn chỗ nào để ẩn thân.”

“Mày đùa à?”

Ruộng mía rậm rạp, lại là buổi tối, đừng nói đến ngôi mộ, ngay cả con người đứng cách xa nhau một chút cũng không thể nhìn thấy nhau.

“Bọn mày cứ đi tìm đi, tao sẽ hướng dẫn cho. Mỗi lời tao nói đều là thiên cơ bất khả tiết lộ.”

Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 163