Chiếc mũ rộng vành của cô ấy đã che đi gần một nửa khuôn mặt, chỉ để lộ những đường nét dịu dàng cùng chiếc cằm thanh tú, trắng nõn. Vành mũ đính những sợi tua rua, gió khẽ ngang qua như trêu đùa chúng. Vài sợi tóc đen nghịch ngợm khẽ lướt qua đôi môi cô, cứ như thể cô ấy vừa bước ra từ một bức họa đẹp mê hồn vậy.
“Cậu đang làm gì vậy? Lại đây nhanh lên.” Hoàng Lam kéo vai tôi đến khu phố cũ vắng người qua lại. Năm sáu năm bôn ba trên thương trường, cô gái này dường như đã quên mất lời răn của tiền nhân về việc nam nữ thụ thụ bất thân, lại quay đầu nhìn ngang nhìn dọc, ánh mắt cảnh giác như đang né tránh điều gì đó.
“Cậu làm gì ở đây?” Chỉ khi chắc chắn rằng mình không bị ai theo dõi, cô mới bình tĩnh trở lại, cởi mũ ra, mái tóc dài buông xõa trên bờ vai.
“Một người bạn của tôi đang cần tìm một loại thảo dược. Tôi đã đi tìm khắp Giang Thành mà vẫn không thấy, nên mới muốn đến đây thử vận may.”
“Thảo dược ư? Là loại nào?”
Tôi do dự một chút, nhưng vẫn đáp lời: “Hoàng Tuyết.”
“Cậu tìm Hoàng Tuyết để làm gì? Đây là một loại thảo dược cực kỳ hiếm, lại dễ nhầm lẫn với nhiều loài khác, nên hiếm ai dám bày bán.” Hoàng Lam, giống như Hoàng Bá Nguyên, đã lăn lộn trong giới buôn bán thảo dược từ lâu, nên cô có kiến thức sâu rộng hơn người bình thường.
“Bạn tôi nhờ vả, tôi chỉ giúp một tay thôi.” Tôi trả lời qua loa, cốt để lái sự chú ý của cô ấy sang hướng khác. Tôi liếc nhìn đám đông bên ngoài, rồi hỏi ngược lại: “Vậy còn cô, đến đây làm gì? Nghe nói đây là chợ dược liệu lâu đời nhất Hoa Trung Nam, lại thuộc về Hoàng Bá Nguyên. Cô không sợ bị người của ông ta phát hiện sao?”
“Dù có bị phát hiện cũng chẳng sao, hình như Hoàng Bá Nguyên đã biết chuyện tôi về nước rồi.” Hoàng Lam ngoài miệng nói vậy, nhưng theo thói quen vẫn kéo vành mũ rộng vành xuống, che đi quá nửa khuôn mặt. “Hôm nay, tôi tới đây để dò la các đầu mối và nơi cung cấp nguồn hàng cho ông ta.”
“Cô muốn tìm hiểu điều đó làm gì? Giám đốc điều hành của công ty dược Càn Đỉnh là bố ruột cô đấy. Chẳng lẽ cô định đối đầu với ông ta thật à?”
“Cậu nói đúng tim đen của tôi rồi đấy.” Hoàng Lam mỉm cười ngẩng đầu. Tôi nhìn thấy ánh mắt kiên định của cô, nhận ra cô gái cá tính mạnh mẽ này hoàn toàn không nói đùa.
“Sau khi tốt nghiệp, tôi ra nước ngoài du học, lấy bằng tiến sĩ thương mại tại Học viện Wharton. Vài năm sau đó, tôi ở lại Châu Âu, tiếp tục nghiên cứu y học cổ truyền phương Đông. Tại đây, tôi và một số tập đoàn lớn đã tìm thấy tiếng nói chung, cùng mong muốn đưa giá trị của ngành dược cổ truyền Trung Quốc vươn ra thế giới.”
“Việc này có liên quan gì đến Hoàng Bá Nguyên? Cô hoạt động ở thị trường quốc tế, vậy cần gì phải bận tâm đến ông ta?”
“Cậu đánh giá thấp ông ta quá rồi. Dường như mọi loại dược liệu quý hiếm nhất ở Hoa Trung Nam đều nằm trong tay ông ta. Ví dụ như Hoàng Tuyết mà cậu đang tìm kiếm, cũng chỉ có thể tìm thấy độc quyền tại các cửa hàng của công ty Càn Đỉnh.” Hoàng Lam thở dài: “Hơn nữa, Hoàng Bá Nguyên khá bảo thủ. Ông ta biết rõ những tinh hoa trong y học cổ truyền Trung Quốc, nhưng lại không muốn mở rộng chúng ra phương Tây, đặc biệt là những phương thuốc bí truyền và kỹ thuật bào chế độc đáo.”
“Y học cổ truyền Trung Quốc lại có nhiều điều thú vị đến vậy sao?”
“Đương nhiên, ngay như Hoàng Tuyết mà cậu đang tìm, xét về hình dáng bên ngoài thì rất giống Phượng Cửu, còn về mùi vị lại có nét tương đồng với Ngưu Nhãn Lăng, nhưng công dụng thực tế thì hoàn toàn khác biệt. Loại dược liệu này cần được phơi nắng đủ thời gian trước khi bào chế, nếu không sẽ dễ bị mất dược tính.”
“Được rồi, nhưng đây chắc hẳn chưa phải là lý do cô muốn đối đầu với Hoàng Bá Nguyên. Hơn nữa, ông ta đã bươn chải kinh doanh ở Giang Thành nhiều năm, dược phẩm đã được phân phối rộng khắp cả nước. Chỉ dựa vào một người phụ nữ như cô, mà muốn phá vỡ thế độc quyền của ông ta, quả thực không mấy khả thi.” Thật ra, tôi không hề muốn hai cha con họ đối đầu với nhau. Vốn dĩ là người một nhà, sao lại phải đối đầu nhau đến mức này?
Hoàng Lam nghe tôi nói xong cũng gật đầu: “Lời cậu nói không phải không có lý, tôi cũng biết mình khó lòng thắng được Hoàng Bá Nguyên, nên tôi muốn tìm một đối tác đáng tin cậy tại Giang Thành này – Tập đoàn bất động sản Giang Cẩm.”
“Cô muốn hợp tác cùng nhà họ Giang để đối đầu với chính cha của mình hay sao?” Tôi quả thực không thể tin được: “Cô còn tỉnh táo không đấy?”
“Trước hết, trên thương trường không có chuyện cha con. Hơn nữa, ông ta có thể nhẫn tâm hại c.h.ế.t mẹ tôi, công bằng mà nói, Hoàng Bá Nguyên không xứng đáng làm cha tôi chút nào!” Nói tới đây, Hoàng Lam mới bộc lộ mục đích thực sự của mình, tất cả cũng chỉ vì mối hiểu lầm kéo dài suốt hai mươi năm qua.
“Đừng nói như vậy, tôi đã điều tra xong chuyện hai mươi năm về trước. Hung thủ vốn không phải ông ta đâu.”
Tôi kể cho Hoàng Lam nghe những gì tôi thấy trong giấc mộng của Hoàng Tuyết, giải thích rõ ràng mọi chuyện. Tuy cô ấy vẫn còn nghi ngờ, nhưng tôi đều giải thích rành rọt từng thắc mắc của cô, còn miêu tả được cảnh căn phòng nhỏ lúc đó cho Hoàng Lam nghe.
“Những chuyện này đều đã xảy ra hai mươi năm trước, sao cậu có thể biết rõ đến từng chi tiết như vậy?” Cô ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi: “Song Diện Phật mà cậu nói, từ bé đến giờ tôi chưa từng nghe qua. Hay cậu là người của Hoàng Bá Nguyên, tới đây để lừa gạt tôi?”
Tôi không thể nói cho cô nghe về lá bùa Đồng Tang, lại càng không thể nhắc về sự tồn tại của Âm Gian Tú Tràng. Đến bây giờ mà cô ấy vẫn chưa tin tôi, quả thực, tôi không biết phải giải thích thế nào cho cô ấy hiểu: “Tóm lại, tôi nghĩ cô không nên vội vàng hợp tác với tập đoàn họ Giang. Điều cô nên làm bây giờ là tìm Hoàng Bá Nguyên để thẳng thắn nói chuyện. Tôi tin rằng ông ta sẽ rất vui mừng khi gặp lại được đứa con gái bấy lâu nay chưa trở về của mình.”
Hoàng Lam suy nghĩ một lúc, sau đó lắc đầu: “Sau khi xem xét kỹ lưỡng nguồn cung cấp dược phẩm của công ty Càn Đỉnh xong, ngày mai tôi sẽ đến nhà họ Giang để bàn chuyện hợp đồng. Mọi chuyện đã được định đoạt, sẽ không có bất cứ thay đổi nào.”
Cô ấy dường như cũng sợ bản thân sẽ thay đổi ý định, bèn lấy một túi bìa cứng chứa thảo dược từ trong túi xách ra, sau đó đưa cho tôi: “Đây là Hoàng Tuyết đã qua xử lý. Vốn dĩ tôi định tặng cho em mình để bồi bổ khí huyết. Nhưng nếu cậu cần gấp đến vậy, thì cứ mang về đưa cho bạn cậu đi.”
Hoàng Lam nhét túi dược liệu vào tay tôi rồi vội vã quay lưng bước đi.
Nhìn bóng cô ấy khuất dần, tôi bỗng nhận ra cô ấy và người phụ nữ trong giấc mơ của Hoàng Tuyết, người được cho là vợ của Hoàng Bá Nguyên, quả thực rất giống nhau. Không chỉ ở dáng người, mà còn cả khí chất mềm mại bên ngoài nhưng ẩn chứa sự kiên cường bên trong.
“Cái gia đình này còn có thể đấu đá nhau đến mức nào nữa đây?” Tôi gượng cười, cất gói dược liệu đi. Hoàng Bá Nguyên không chịu giao bức tranh cuộn cho tôi, chắc chắn Lộc Hưng sẽ không ngồi yên. Hiện tại, Hoàng Lam lại hành động như vậy, e rằng Giang Thành sẽ sớm trở thành một chảo lửa.
Đã tìm được dược liệu, tôi bắt xe quay lại phố Đinh Đường, đặt cả một núi dược liệu lên bàn, rồi đổ tất cả vào nồi cơm điện theo chỉ dẫn.
“Liệu nó có phát nổ không nhỉ?”
Đơn thuốc yêu cầu tôi phải dùng lửa nhỏ nấu trong một giờ. Tôi làm theo hướng dẫn, nhưng chỉ sau bốn mươi phút, đã có một mùi hăng nồng nặc bốc lên từ trong nồi cơm điện.
“Tại sao đan dược của Âm Gian Tú Tràng lại có mùi thơm ngọt ngào, hấp dẫn như vậy? Chẳng lẽ là vì chiếc nồi cơm điện này sao?”
Chờ đợi suốt hai tiếng đồng hồ, tôi lo lắng rút dây điện, sau đó khẽ chạm vào nắp nồi, do dự không biết có nên mở ra không. Ngay cả khi mở nắp quan tài hôm trước, tôi cũng chưa từng lo lắng đến mức này.
“Cố lên!” Tôi hít sâu một hơi rồi mở nắp. Trong nồi bốc lên một lượng lớn hơi nước.
Chờ hơi nước tan đi, tôi bịt mũi, nhìn về phía nồi cơm điện. Chỉ thấy một khối đen sì, khó hiểu nằm gọn trong đó. Nếu có người nói đây là một viên thiên thạch tí hon, chắc chắn sẽ có không ít người tin sái cổ.
“Thứ này có thể ăn được sao?” Tôi lấy muỗng, múc ra một miếng nhỏ. Vốn định nếm thử một chút, nhưng vừa chạm môi, vị đắng chát đã lập tức lan tỏa, thấm thẳng xuống cổ họng.
“Đắng thật!” Nhìn chiếc muỗng nhỏ, tôi nghĩ nếu chỉ dựa vào ý chí thông thường của con người, khó có thể ăn hết được thứ này. Vì vậy, tôi bèn quay sang Bạch Khởi đang nằm dưới gầm bàn: “Tao có món thuốc này bổ lắm nè, mày có muốn thử không?”
Bạch Khởi thấy giọng tôi “hiền lành dễ nghe ” như vậy, liền nhanh như chớp phóng ra ngoài cửa hàng, ba chân bốn cẳng chạy thẳng ra đường lớn.
“Con chó này thông minh ghê hồn……”
Nồi thuốc này ngốn không ít tiền của tôi, nếu vứt đi thì phí quá. Tôi hít sâu một hơi, cầm muỗng nhỏ, múc thuốc đổ vào miệng.
Đừng nói cái gì vào miệng là tan, giá mà vị nó chỉ như sáp nến còn dễ chịu hơn, đằng này nuốt vào cứ lợn cợn, y hệt mạt gỗ. Chỉ vì phải livestream trên Âm Gian Tú Tràng nên tôi mới đủ can đảm để nuốt trọn thứ này.
“Trong này không phải là có độc đấy chứ? Nếu lỡ trúng độc, phải đến bệnh viện thải độc dạ dày ngay lập tức.” Tôi đợi chừng mười phút, bụng không hề có cảm giác đau đớn, nhưng giữa vùng lá lách và thận lại dâng lên một luồng khí ấm áp dễ chịu.
“Có hiệu quả, quả đúng là thuốc đắng dã tật!” Tôi vận Diệu Chân tâm pháp, từ từ hấp thu dược lực. Chờ tiêu hóa xong, tôi lại tự ép bản thân ăn thêm một muỗng nữa.
Từ khi ăn đan dược, những vết thương trên người tôi đều có dấu hiệu lành dần. Cả cơ thể dường như được tắm trong một luồng khí ấm áp, hài hòa. Những vết thương cũ sau lần đánh nhau với tên Hàng đầu sư cũng dần tiêu biến.
Tôi cứ thế tu luyện đến khuya. Bạch Khởi len lén lẻn vào nhà, còn tôi cũng chén sạch gần hết cả nồi đan dược đầy ú ụ.
Có thể là do tu luyện quá mức, tôi thấy hơi đau đầu, hai mắt mờ đi vì choáng váng. Tôi xem đồng hồ, rồi đi lên tầng hai, chuẩn bị nghỉ ngơi.
“Sợi dây không bị đứt, không có người đi vào, đêm nay cứ ngủ lì ở đây cho an toàn tuyệt đối.” Tôi nằm xuống giường, định minh tưởng một lát, nhưng ngủ thiếp đi lúc nào không hay, thẳng cẳng đến sáng.
……
Ban đêm yên tĩnh một cách đáng sợ. Nắp quan tài dần hé ra một cái khe hở đen kịt như mực, từng sợi tóc dài đen tuyền như màn đêm, chậm rãi len lỏi ra từ đó.