Bầu không khí bên trong cửa hàng khá nặng nề. Ba người nhìn chằm chằm vào lá bùa mỏng tang trên bàn làm việc giữa phòng.
"Anh Lưu, anh đừng quá đau khổ như thế. Em sẽ chịu trách nhiệm với cuộc đời anh..." Nhìn gương mặt xám ngoét của lão Lưu mù, tôi thật sự không ngờ đôi khi mặt người ta cũng có thể biến sắc đến mức như tượng sắt vậy.
"Nếu không có lá bùa này, có lẽ em đã mất mạng đêm qua rồi. Nếu anh muốn em đền bù cái gì, anh cứ nói. Nếu trong khả năng của em, em sẽ không từ chối đâu."
"Đền bù ư?" Lão Lưu mù hừ lạnh một tiếng, đáp: "Dây dưa nhân quả, tao muốn mày đền mạng, vậy thì huề cả làng, mày chịu không?"
"Chuyện này... hiện đang là xã hội pháp quyền. Nếu em có mệnh hệ gì, anh cũng khó thoát liên lụy mà, đúng không?" Tôi vuốt nhẹ mồ hôi lạnh trên trán. Ngày thường, lão Lưu mù hiền lành như cục đất mà ai cũng có thể bắt nạt được, chẳng ngờ đụng chuyện này, vừa mở miệng ra là đòi mạng tôi. "Chuyện này chỉ là một vụ tranh chấp dân sự thôi, hay là em đền tiền cho anh nhé."
“Đền tiền hả? Vậy mà chú cũng nói được!” Anh Lưu mù rút một chiếc hộp gỗ đào từ trong n.g.ự.c ra. Anh ta cẩn trọng dùng hai tay nâng lá bùa lên, dáng vẻ cung kính tựa như đang dâng hương cho tổ tiên vậy.
“Lá bùa này là do ông tổ truyền lại, để gìn giữ vận khí của gia tộc. Nó có thể bảo vệ Lưu gia của anh phồn thịnh trăm năm, con cháu đầy đàn, làm ăn phát đạt không ngừng.”
“Theo em biết, hình như năm nay anh cũng ngoài bốn mươi rồi, mà vẫn còn độc thân. Có khi nào lá bùa này hết thiêng rồi hay sao, anh?”
“Chát!” Tiếng đòn gánh giáng mạnh xuống sàn nhà gỗ khiến tôi và Hạ Tình Chi giật thót, không dám hé răng nửa lời.
“Lưu gia của anh là thế gia phong thủy, làm sao chú em có thể hiểu thấu trí tuệ của tổ tiên nhà anh chứ?”
Tôi chỉ biết cúi đầu, khom lưng, liên tục “ vâng dạ ”, dù sao thì tôi cũng có lỗi lớn trong chuyện này.
“Nhắc đến vụ này, số mạng chú em cũng tốt quá nhỉ? Lá bùa này từng trải qua loạn thế khói lửa, qua mặt biết bao kẻ xâm lược ngày xưa, thế mà không ngờ lại bị chú em tìm ra.”
“Em là dân liều mạng mà, chỉ là mèo mù vớ được chuột c.h.ế.t thôi.”
Khi lá bùa được đặt vào trong hộp, chẳng biết có phải tôi nhìn nhầm không, nhưng có cảm giác lá Lôi phù khẽ rung động một thoáng.
“Chú em dám đụng đến lá bùa trấn tộc của anh, vô hình đã dính vào nghiệp duyên với Lưu gia. Sau này, nếu gia tộc Lưu gia gặp biến cố, chú em phải dang tay giúp đỡ. Bằng không, nghiệp báo ắt sẽ giáng xuống, chú mày chắc chắn sẽ gặp tai họa ngập đầu.” Thấy Lôi phù không bị hư hao quá nhiều, chỉ hao tổn chút nguyên khí, sắc mặt xanh xao của anh Lưu mù cũng dần hồng hào trở lại.
“Được thôi được thôi. Sau này, chỉ cần anh lên tiếng một câu, thằng nhóc này sẽ có mặt ngay lập tức để làm sai vặt cho anh.”
“Mồm mép chú em thì hay đấy, nhưng ai mà biết được chú có thật lòng hay không?” Cất hộp gỗ đào vào, anh Lưu mù thở dài: “Chú em đã có nghiệp duyên với Lưu gia, sau này nếu chú em gặp biến cố, thực ra Lưu gia của anh cũng sẽ bị vạ lây. Nhìn ấn đường chú em đen kịt, số mệnh đã treo trên sợi chỉ. Thế này đúng là chú em đã cho Lưu gia một vố quá đau rồi.”
Nếu trước kia, có người chặn đường tôi, nói tôi có ấn đường đen sì, số mạng không còn bao lâu, thì phản ứng đầu tiên của tôi chính là cởi giày đánh cho hắn ta một trận tơi bời. Nhưng theo trải nghiệm gần đây, có những chuyện không thể dùng khoa học để lý giải. Tôi bị Âm Gian Tú Tràng ép buộc ký hợp đồng, ngủ một đêm trong căn nhà trọ từng có ít nhất bốn mạng người bỏ mạng, thậm chí còn tận mắt chứng kiến cảnh quỷ nhập tràng như trong truyền thuyết.
Tất cả những việc kể trên đang chứng minh một điều, lời của anh Lưu mù không phải là nhảm nhí, mà quả thực số mệnh của tôi đang ngàn cân treo sợi tóc.
“Anh Lưu, có cách nào hóa giải không anh? Theo lời anh nói, em và anh đang cùng chung hoạn nạn mà!”
“Làm sao tôi biết chú em chọc tới loại tà thần âm ác nào. Nghề của tôi là đoán mệnh, nhìn chữ đoán người, lại mù tịt về mấy chuyện bùa chú, trừ tà.” Anh Lưu mù tháo miếng vải đen che mắt, lại rút trong túi ra một chai thuốc nhỏ mắt, khẽ nhỏ vào mắt mình.
“Ủa? Chú không bị mù thật sao?” Hạ Tình Chi đang ngồi riêng một góc, quan sát chúng tôi trò chuyện, mãi gần nửa ngày mới dám lên tiếng chen vào.
“Từ trước đến nay, tôi chưa từng nói mình bị mù cả. Tôi che miếng vải đen này để tự rèn luyện Lục thức, thiên nhân hợp nhất.” Nhỏ mắt xong, anh Lưu mù lại đeo miếng vải đen lên lần nữa: “Cô bé này, cháu không lo học hành lại đến nơi này làm gì? Tìm thằng nhóc họ Cao này à? Tôi thấy cháu cũng có âm khí quấn thân, hai người sáp lại gần nhau thế này, coi chừng…”
“Cháu tới để…”
“Át xì!!!” Tôi cắt lời Hạ Tình Chi ngay lập tức. Không thể tiết lộ chuyện của Âm Gian Tú Tràng cho người ngoài biết, đây chính là một trong những điều khoản cốt yếu của hợp đồng.
“Không giấu gì anh, gần đây em bị vật gì đó ám theo. Bên cạnh đó, vì một vài nguyên do đặc biệt, cứ vài ngày, em lại phải đến những nơi có âm khí nặng nề.”
“Chú mày đến những nơi đó làm gì?” Anh Lưu mù nhíu mày.
Tôi đặt túi vải đen lên bàn, lấy miếng gạch vàng ra: “Người vì tiền mà chết, chim vì mồi mà vong.”
Tôi không thể nào nói rõ căn nguyên sâu xa bên trong, chỉ hy vọng anh Lưu mù có thể thông cảm.
“Khoan đã, chú em kiếm đâu ra cuốn sách này?” Anh Lưu mù hoàn toàn không để ý đến tôi, ánh mắt dán chặt vào quyển Tổng cương tu luyện Thiên Mục kia: “Đừng nói với anh là chú em đi ăn trộm trên núi Diệu Chân Quan sao. Pháp môn tu luyện Thiên Mục chính là một cái bí mật bất truyền của môn phái ấy. Đệ tử môn phái ấy cần ít nhất năm năm tu thân dưỡng tính, tích lũy công đức mới đủ tư cách tu luyện môn này.”
“Bộ anh nghĩ em giống phường trộm cắp đến vậy sao? Sách này là do… Mà thôi anh đừng để ý làm gì, dù sao cũng chẳng phải do em trộm mà có được.”
“Thứ không rõ lai lịch, coi chừng rước họa vào thân. Giới tu đạo bây giờ đã khác xưa nhiều rồi.”
“Chẳng lẽ cái môn phái Diệu Chân đạo anh nói có gì ghê gớm lắm sao? Khó đối phó đến vậy à?” Những lời anh Lưu mù nói khiến tôi không khỏi chột dạ, chỉ có trời mới biết Âm Gian Tú Tràng lấy quyển sách này từ đâu về.
“Haizzz. Đúng là nghé con không sợ hổ mà. Hiện tại, Đạo giáo đã phát triển hơn nghìn năm, nội bộ hệ phái vô cùng đông đảo.
Dựa theo nguyên lý tu hành, có thể chia thành: phái Tích Thiện, phái Kinh Điển, phái Phù Lục, phái Đan Đỉnh, phái Chiêm Nghiệm – năm loại tất cả.”
“Theo địa lý, có: phái Long Môn, phái Lao Sơn, phái Tùy Sơn, phái Hoa Sơn, phái Du Sơn, phái Hạc Sơn, phái Hoắc Sơn, phái Võ Đang.”
“Về phân chia giáo phái theo các bậc tông sư, thì có rất nhiều, điển hình như Thiếu Dương Vương Huyền Phủ, Chính Dương Chung Ly Hán, Thuần Dương Lữ Động Tân, Tử Dương Trương Bá Đoan, Tử Dương Vương Trung Phu.”
“À này, Diệu Chân Đạo mà anh từng đề cập, thuộc phái Tùy Sơn, được xem là một trong những môn phái lớn mạnh hiện nay đấy.”
“Ôi trời, trong xã hội hiện đại mà còn nhiều người tu đạo đến thế ư?”
“Thế gian biến hóa khôn lường, còn nhiều kỳ nhân dị sĩ trên đời lắm. Chỉ có điều, các vị đạo trưởng tu tiên ấy luôn sống lánh đời, rời xa hồng trần mà thôi.”
“Nghe anh nói vậy, em cũng yên tâm. Bọn họ ghét nơi trần tục, tìm về chốn rừng sâu tu đạo, dù em có mở Thiên Mục, luyện thành nhìn xuyên thấu thì bọn họ cũng chẳng biết đâu.” Tôi tiện tay lật quyển Tổng cương tu luyện Thiên Mục ra: “Mà anh này, ngoại trừ bên ngoài nhìn khá được, sao bên trong trống không vậy anh? Anh Lưu, phải chăng người tu đạo cũng thích dùng một vài thủ thuật, ví dụ như ngâm cuốn sách vào rượu thì chữ mới hiện ra?”
“Nếu chú em thật lòng muốn tu đạo, thì anh tặng cho em bốn chữ - tâm thành thì linh.” Anh Lưu mù khép quyển sách lại: “Đừng tùy tiện mang quyển sách này ra trước mặt người khác. Đừng quá cưỡng cầu, tất cả tùy duyên, mọi chuyện rồi sẽ thuận buồm xuôi gió.”
Tôi nói chuyện với anh Lưu mù cho đến tận chiều, cuối cùng mọi hiềm khích đều được cởi bỏ.
Tôi cũng thử đề nghị trả công bằng một cây vàng, nhờ anh ấy làm người cố vấn linh dị cho tôi nhưng anh ấy từ chối. Tính cách ông anh này thật lạ lùng, thà chịu phơi gió dằm sương mỗi ngày, hay bị nhóm trật tự đô thị rượt chạy té khói, chứ không chịu hợp tác với tôi quay livestream.
Tạm biệt anh Lưu mù, tôi liền quay sang nhìn Hạ Tình Chi đang ngồi làm bài tập gần đó. Con bé này dần dần trở thành người quen thuộc với tôi, không hề tự xem mình là người ngoài tại cửa hàng này.
“Em gái à, làm xong bài tập thì về nhà đi. Trời sắp tối rồi.” Tôi rất cần đi ngủ bù, đang đứng nói chuyện mà gật gù chịu không nổi.
“Em đến để cung cấp manh mối cho anh. Anh trai em có để lại một vài ký hiệu ở nhà. Anh với em đi xem liền được không?” Cô bé học lớp 10 này có vẻ hơi hướng nội, chờ tôi nói chuyện với anh Lưu mù xong mới dám lên tiếng. Tuy tôi không nỡ từ chối, nhưng tùy tiện dẫn cô bé đi ra khỏi cửa e là bị người khác hiểu lầm. Thông thường, thám tử khi tác nghiệp vẫn phải giữ bí mật trong bóng tối.
“Ngày khác đi em, anh đang mệt mỏi quá.”
Nét mặt mong chờ của cô bé lụi tàn, nhưng nhóc ấy vẫn không bỏ cuộc: “Trong điện thoại của em có chụp lại một vài ảnh ký hiệu. Hay anh xem thử đi, rồi mai rảnh lại qua nhà của em sau?”
“Trời chưa tối hẳn, chuyện của anh trai em lại quá phức tạp và nguy hiểm. Anh không tiện tiết lộ quá nhiều cho em nghe. Đây không phải chuyện mà một cô nữ sinh trung học như em có thể nhúng tay vào.” Tôi hiểu biết sâu sắc về độ nguy hiểm của Âm Gian Tú Tràng, hiểu rất rõ: “Em về nhà nhanh đi, anh sẽ điều tra rõ ràng về chuyện của anh trai em.”
“ Nhưng mà...” Cô bé đang cầm điện thoại, nhưng cuối cùng không ép buộc tôi, xách ba lô lên, rời đi trong yên lặng: “Xin lỗi anh, em làm phiền anh rồi.”
Nhìn bóng lưng cô đơn ấy, tôi chợt nghĩ đến chính mình. Bị hiểu lầm và sự cô độc là hai vấn đề mà ai rồi cũng phải trải qua. Chẳng ai có thể giúp được cô bé ấy ngay lúc này.
Đợi cô bé đi khỏi, tôi mở máy tính lên. Theo thông lệ, tôi sẽ sắp xếp lại tất cả mọi chuyện xảy ra đêm qua, gõ thành văn bản rồi lưu lại thành tài liệu, cất trong văn phòng.
Vừa khởi động máy tính, định đi pha ly trà, tôi thì thấy Hạ Tình Chi để quên vở bài tập với sách giáo khoa ngay trên bàn: “Con nhóc này, lớn già đầu rồi mà hay quên thế.”
Cô bé chưa đi bao lâu, tôi đuổi theo chắc là kịp.