Ngẩng đầu nhìn lên trời, không biết từ bao giờ những đám mây đen kia đã che mờ ánh trăng, bóng tối cứ lặng lẽ bao trùm mọi thứ.
"Âm Gian Tú Tràng, tôi đã trở lại."
Mò mẫm trong bóng tối, tôi nhớ lại cảnh tượng lúc mình gặp bà lão, dựa theo những ký ức trong đầu, cứ đi sâu vào con hẻm nhỏ là đến.
Sau khoảng nửa giờ đi bộ, một ngôi nhà hai tầng cũ nát dần hiện ra từ phía xa. Dường như đây chính là căn nhà tôi từng trú mưa hôm nọ, sau này tôi mới nhận ra nó chính là địa chỉ của Âm Gian Tú Tràng in trên tấm thẻ quảng cáo. Tiến lại gần, tôi đưa tay xoa xoa biển số nhà cũ kỹ. Trên đó, con số 43 hiện lên rõ ràng.
“Số 44 đường Vô Đăng, tầng hầm số 4, phòng số 444, tấm thẻ quảng cáo ngày ấy ghi rõ như vậy.” Cảnh tượng đáng sợ hôm đó tôi vẫn còn nhớ như in. “Đây là số 43, vậy hai căn nhà bên cạnh đây hẳn là……”
Loanh quanh một lúc, tôi mới để ý thấy hai ngôi nhà này là số 42 và số 45.
“Tại sao lại không có nhà số 44? Rõ ràng hôm đó tôi đã từng vào đây.” Tôi đứng cạnh cửa nhà số 43, trong khi trời ngày càng tối sầm. “Nó đã biến mất rồi sao? Hay chỉ xuất hiện vào những ngày mưa?”
Tôi nhìn cánh cửa gỗ cũ nát trước mặt, cắn môi, giơ tay gõ cửa.
“Cốc, cốc, cốc!”
Tôi gõ mạnh dần, mạnh dần, thì cánh cửa chợt mở ra.
“Cửa không khóa?” Đẩy cửa rộng ra, tôi thấy một cảnh tượng đổ nát, hoang tàn, như thể đã bị bỏ hoang từ rất lâu.
Lấy tay che mũi và miệng, tôi bật đèn pin điện thoại chiếu sáng. Trong phòng, khắp nơi đồ vật đổ vỡ ngổn ngang, rác rưởi chất đống, khiến mùi hôi thối nồng nặc lan tỏa khắp nơi. Có lẽ, căn nhà này đã mục ruỗng từ lâu rồi.
“Không có tầng hầm?” Tôi tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy lối xuống, thế nhưng, tay vịn cầu thang trong phòng lại giống hệt như những gì tôi còn nhớ.
Đằng sau, cánh cửa bỗng “cạch” một tiếng rồi bị đẩy ra. Tôi quay đầu lại, thấy một cô bé với bộ quần áo rách nát, đang sợ hãi đứng nép bên khung cửa.
Hình như cô bé không hề hay biết trong phòng có người, lúc mở cửa, dường như bị dọa cho giật mình, đứng bất động tại chỗ. Một tay bé nắm chặt lấy cánh cửa, tay kia ôm khư khư con búp bê vải trông rất đẹp.
“Cháu đừng sợ.” Tôi định đến an ủi cô bé, nhưng bỗng tôi chợt nhớ lại lời bà lão hôm nọ: “Trong nhà có ma đấy!” Lưng tôi toát mồ hôi lạnh, đôi chân nhanh chóng dừng bước.
Sự xuất hiện của cô bé này thực sự rất bất thường. Người lớn còn không dám bén mảng ra đường Vô Đăng vào buổi tối, huống chi là một đứa bé mới năm, sáu tuổi.
Hơn nữa, ngoại hình của con bé cũng rất kỳ lạ. Quần áo thì dơ bẩn tả tơi, nhưng khuôn mặt, cánh tay và bắp chân lại sạch sẽ tinh tươm, không một vết bẩn nào vương lại. Con búp bê vải trong tay bé trông như vừa được mua mới đây.
Tôi nhìn xuống con búp bê vải. Con búp bê này chẳng hề giống những nhân vật hoạt hình hay điện ảnh phổ biến. Thậm chí, trông nó còn chẳng đáng yêu chút nào. Vẻ mặt của nó như thể đã bị bỏ rơi vô vàn lần, tràn ngập oán hận u ám.
“Này cháu, chú bị lạc đường, cháu có thể chỉ cho chú biết nhà số 44 đường Vô Đăng ở đâu không?” Ngón tay kẹp chặt một lá bùa, tôi cố gắng nở một nụ cười hiền lành nhất có thể.
Cô bé lùi lại một bước, ôm chặt con búp bê vào lòng, rồi quay đầu bỏ chạy.
“Chú không có ác ý mà.” Cô bé chạy không nhanh lắm, tôi chỉ cần chạy hai ba bước đã đuổi kịp. Thấy tôi ngày càng đến gần, trong lúc hoảng loạn, bé không biết vấp phải thứ gì, liền ngã sõng soài.
“Cẩn thận!” Tôi vội ôm lấy bé từ phía sau. Lúc chạm vào tay, tôi mới giật mình nhận ra cơ thể con bé lạnh buốt.
“Đừng hoảng sợ, chú không phải người xấu.” Tôi có rất ít kinh nghiệm trong việc trò chuyện với trẻ con. Những đứa trẻ tôi từng trò chuyện trước đây đều không phải người thường, như Anh Tử và Tống Tiểu Phượng. Mãi một lúc lâu, con bé mới không còn giãy giụa nữa. Nó ngồi cạnh tôi trên thềm đá trước cửa nhà số 43, ôm chặt búp bê mà không nói một lời.
“Tốt hơn hết là cháu về nhà đi, chắc người thân đang lo lắng cho cháu lắm.” Tôi định châm điếu thuốc thì chợt nhận ra hút thuốc cạnh trẻ con là điều không nên.
Đành cất bao t.h.u.ố.c lá rẻ tiền đi. Tôi bật chiếc bật lửa một cái, rồi tắt đi. “Nhà cháu ở đâu? Hay để chú đưa cháu về nhà?”
Cô bé lắc đầu, trông đáng thương vô cùng: “Cháu không có nhà.”
Tôi nhất thời nghẹn lời, không biết phải nói gì thêm. “Vậy cháu đến đây vào buổi tối làm gì? Người ta nói đường Vô Đăng vào buổi tối vô cùng kỳ lạ.”
“Đợi một người.” Con bé nói vỏn vẹn mấy chữ nhưng đầy ẩn ý, nói xong liền im bặt.
Gió đêm thổi lùa tới, con bé rụt người lại trong bộ quần áo rách nát, ôm chặt con búp bê vải vào lòng.
“Lạnh quá.” Tôi cởi áo khoác của mình ra, khoác lên người cô bé. Chiếc áo quá rộng, khoác lên cơ thể bé nhỏ của cô bé, trông vừa buồn cười vừa tội nghiệp. “Cháu đang đợi ai, cháu đợi bao lâu rồi?”
“Hai mươi năm.”
“Hai mươi năm ư?!”
Dù kinh ngạc, nhưng tôi chỉ nghĩ con bé đang nói đùa, bèn ở bên cạnh sưởi ấm cho con bé khoảng hai mươi phút. Khi tôi chuẩn bị gọi cho trung tâm hỗ trợ trẻ em, con bé trả lại áo khoác cho tôi, rồi một mình bước vào con hẻm tối đen: “Có người đang đợi cháu ở đây. Cảm ơn chú đã sưởi ấm cho cháu.”
Cô bé ấy cứ thế lướt đi, bỏ lại tôi vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bỗng nhiên, từ phía đầu hẻm bên kia, một cô gái xuất hiện. Trông cô ấy chừng đôi mươi xuân sắc, cũng tầm tuổi tôi, sở hữu vẻ đẹp thanh tú và đoan trang, thậm chí có thể nói là mỹ nhân tuyệt sắc. Làn da cô trắng mịn, thoang thoảng hương hoa lan dịu dàng. Thật lòng mà nói, tôi đã từng gặp rất nhiều người con gái xinh đẹp, nhưng nếu phải so sánh, e rằng chỉ có Hoàng Tuyết mới có thể sánh ngang.
"Là nữ quỷ sao?" Mặc dù gọi một người như vậy ngay lần đầu gặp là thất lễ, nhưng lý trí tôi mách bảo, một cô gái kiều diễm đến vậy lại xuất hiện ở đường Vô Đăng vào đêm tối, chắc chắn không phải là người thường.
"Cô đến đây tìm người đúng không? Lúc nãy có một cô bé khoảng năm, sáu tuổi đã đi vào con hẻm này." Tôi để ý thấy khuôn mặt cô gái này có nét tương đồng với cô bé vừa rồi, nên đoán chắc cô ấy chính là mẹ của con bé.
" Tôi không tìm con bé, tôi tới đây để đợi người." Người phụ nữ này toát lên vẻ mơ màng như một nàng thơ, nở một nụ cười tinh xảo với tôi rồi chậm rãi tiến lại gần. Lúc này tôi mới để ý, cô ấy cũng mặc một bộ quần áo cũ sờn, và trong tay cũng ôm một con búp bê vải trông thật kỳ lạ.
"Cô bé lúc nãy cũng ôm một con búp bê giống như cô gái này, chỉ là trông nó không còn mới như ban đầu, cứ như đã trải qua sự bào mòn của thời gian." Trong lòng tôi dâng lên sự nghi hoặc, nhưng tôi không để lộ quá nhiều cảm xúc: "Cô cũng đợi người khác à? Chẳng lẽ lại đợi đến hai mươi năm?"
" Tôi không chờ lâu đến thế, chỉ mười lăm năm thôi." Cô ấy nhìn về phía tôi, đôi mắt cô ấy trong veo và đẹp lạ thường, đôi gò má ửng hồng nở một nụ cười tươi tắn như đóa hoa.
"Cô à, trước đây chúng ta đã từng gặp nhau sao?" Tôi bất chợt giật mình, vội dịch người sang một bên.
Cô ấy không trả lời, chỉ cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve con búp bê cũ kỹ trong tay, mái tóc đen nhánh khẽ lay động trong gió đêm. Khung cảnh đẹp như một bức tranh thủy mặc.
Mười lăm phút sau, cô gái chậm rãi đứng dậy: "Người tôi đợi đã đến rồi; nếu chúng ta có duyên, nhất định sẽ gặp lại."
Cô ấy từ từ bước vào ngõ hẻm, chờ đến khi bóng đêm đã nuốt trọn dáng hình, một người phụ nữ xinh đẹp khoảng chừng bốn mươi tuổi mới xuất hiện. Nhìn bà ta, tôi có cảm giác bà từng là một tuyệt sắc giai nhân thời còn trẻ.
"Bà chị này ở đâu ra vậy nhỉ?" Từ lúc cô gái kia rời đi, tôi vẫn luôn chú ý đầu hẻm, nhưng quả thực không thấy gì bất thường. Cứ như thể người phụ nữ này đột ngột xuất hiện giữa không trung.
Người phụ nữ đẹp cười nhẹ, dáng người uyển chuyển bước tới và ngồi xuống cạnh tôi.
"Có phải chị cũng tới đợi người?"
"Phải, tôi chờ mười năm rồi." Giọng nói của người phụ nữ này êm ái, nghe rất dễ chịu. Nhưng mà, tôi không muốn nói nhiều với những người kỳ lạ xuất hiện liên tục như thế này.
Người phụ nữ kia mặc một chiếc áo rách, trong tay cũng ôm một con búp bê kỳ cục. Con búp bê này rách tan tành, rất nhiều đường chỉ bị đứt nhưng không được vá lại.
Mười phút sau, người phụ nữ ấy khẽ nghiêng người về phía tôi: "Người tôi chờ đã tới, cậu có thể hỏi bà ấy những điều cậu thấy khó hiểu."
Người phụ nữ lại biến mất ở đầu hẻm, lúc này tôi chẳng thể nào ngồi yên được nữa, bèn bật điện thoại, hướng về phía bên kia con hẻm, lại dùng Truy Nhãn để quan sát. Màn hình điện thoại soi rõ một con đường tối tăm hun hút.
Giữa ánh sáng và bóng tối đan xen, tôi hơi thất thần. Chờ tôi ngẩng đầu nhìn lên, một bà lão đầu tóc trắng xóa, ôm một con búp bê vải rách nát, đang đứng ngay trước mặt tôi.
"Bà là..." Nhìn thấy khuôn mặt già nua này, tôi chợt cảm thấy có chút quen thuộc: "Chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu chưa bà?"
Bà cụ không trả lời, chỉ nhìn vào sự hoang tàn trong ngôi nhà số 43: "Thời gian đã đổi thay, cảnh còn người mất. Năm năm nữa, cậu sẽ hiểu rõ mọi chuyện."
Bà lão ấy liếc nhìn tôi một cái, sau đó đi xem xét bên trong nhà một vòng. Đúng khoảng năm phút sau lại đẩy cửa, đi vào con hẻm kia.
"Rốt cuộc, những người phụ nữ này là loại tồn tại gì?"
Trong lúc tôi đang tự hỏi, đầu ngõ lại có một bà cụ khác xuất hiện. Trên mặt bà ấy có rất nhiều nếp nhăn sâu, hằn lên như những vết chân chim. Bà ấy chống gậy, ôm chặt một con búp bê vải rách mướp, được khâu vá rất nhiều đường chỉ chằng chịt.
"Con chuột nhỏ, trèo chân đèn, trộm dầu ăn, trèo xuống không được. Meo meo meo, mèo tới rồi, lộc cộc lăn xuống..."