Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 215

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~9 phút

Thời gian như ngưng lại, tôi nín thở, chờ đợi câu trả lời của đối phương.

“Thật xin lỗi, anh đoán sai rồi!” Vẫn là giọng của Thiết Ngưng Hương. Chỉ là khi giọng nói ấy vừa dứt lời, những âm cuối bỗng trở nên điên dại, sắc nhọn đến chói tai, như tiếng móng tay cào lên tấm kính.

“Rốt cuộc cô là ai?!”

Đáp lại tôi, chỉ có những tràng cười ghê rợn của cả nam và nữ vọng lại từ đầu dây bên kia, giọng nói lại liên tục thay đổi, cho đến tận khi cuộc gọi kết thúc.

Nghe tiếng báo kết thúc cuộc gọi, tôi cầm lấy điện thoại mà lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Một nỗi sợ hãi tột độ bao trùm lấy tôi.

Một tiếng 'ting' vang lên.

Ngay khi cuộc gọi kết thúc, một tin nhắn mới hiện lên trong hộp thư.

“Dù là tình đẹp hay duyên tan, tất thảy đều tốt, đều như những giọt rượu nho ủ lâu năm, dùng để làm mồi nhử, chiêu dụ những linh hồn thống khổ cùng hội tụ.”

“Khu vui chơi giải trí ấy được xây dựng ngay trên nền một nghĩa địa. Tiếng cười nói huyên náo của người trần lại vang vọng cùng tiếng thở dài ai oán của vong linh. Chúng đã lắng nghe những lời đó, và giờ đã trở về...”

“Nhiệm vụ livestream: Tìm được Thiết Ngưng Hương trước 12:00”

“Nhiệm vụ tùy chọn thứ nhất: Bảo vệ Thiết Ngưng Hương cho đến khi trời sáng, được thưởng 5 điểm.”

“Nhiệm vụ tùy chọn thứ hai: Không từ thủ đoạn, phải kết liễu Thiết Ngưng Hương, được thưởng 5 điểm.”

“Nhiệm vụ tùy chọn thứ ba: Đoán ra thân phận thật sự của [ tôi], được thưởng 5 điểm.”

“Chú ý: chức năng đặc biệt “Yêu Cầu Hỗ Trợ” trong điện thoại của Âm Gian Tú Tràng đã được kích hoạt. Khi gặp phải trường hợp không thể giải quyết được, có thể gọi đến số này. Người nhận cuộc gọi có thể giúp bạn thoát khỏi hiểm nguy, nhưng cũng có thể đẩy bạn xuống vực sâu tuyệt vọng. Cuộc gọi đầu tiên miễn phí, kéo dài ba phút; mỗi cuộc gọi từ lần thứ hai trở đi sẽ tiêu tốn mười điểm tích lũy.”

Nhận được tin nhắn, tôi khá bất an. Nhiệm vụ livestream vẫn như bình thường. Nhưng khi nhìn đến nhiệm vụ tùy chọn, một bên là bảo vệ Thiết Ngưng Hương, một bên lại là g.i.ế.c c.h.ế.t cô ấy, hai nhiệm vụ đối lập nhau như vậy khiến tôi không khỏi bồn chồn đứng ngồi không yên.

“Tại sao hai nhiệm vụ tùy chọn lại đối lập nhau đến thế?” Tôi đã quá hiểu thấu suy nghĩ của Âm Gian Tú Tràng. Bọn họ sẽ chẳng bao giờ đặt mình vào vị trí streamer để giảm độ khó nhiệm vụ, chứ đừng nói là cho không điểm như vậy. Hai nhiệm vụ này nhìn qua thì đối lập hoàn toàn, nhưng chắc chắn ẩn chứa một ý đồ sâu xa.

“Những lần livestream trước đều có địa chỉ rõ ràng, nhưng lần này chỉ nói đi tìm Thiết Ngưng Hương, chẳng lẽ địa điểm livestream lần này không cố định? Nói cách khác, lẽ nào vị trí của Thiết Ngưng Hương chính là địa điểm livestream thật sự?”

Tôi ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã là tám giờ mười lăm phút tối. Tôi sắp xếp lại thiết bị livestream và bùa chú, trong lòng còn đeo một hộp gấm Hợp Ý Ngọc, cùng chiếc túi đen thêu hoa có chứa Mệnh Quỷ.

Mọi thứ đã sẵn sàng. Tôi không hề chậm trễ, lập tức lấy điện thoại gọi cho Thiết Ngưng Hương.

“Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”

“Cố tình tắt máy lúc này sao?” Tôi gọi lại thêm vài lần, nhưng đều nhận được thông báo tắt máy. Không còn cách nào khác, tôi đành phải tự mình bắt taxi đến sở cảnh sát.

Người được phân công trực đêm hôm nay chính là Triệu Bân. Sau một hồi dò hỏi, tôi mới được biết Thiết Ngưng Hương lại bị phạt một lần nữa vì đã dẫn người ngoài vào phòng lưu trữ hồ sơ khi đang trong thời gian tạm thời bị cách chức. Lãnh đạo đã tạm thời tước quân hàm cảnh sát của cô, yêu cầu cô nghỉ ngơi một thời gian.

Qua lời kể của Triệu Bân, chắc chắn có kẻ đã mật báo lên cấp trên. Chắc hẳn là Trần Phong chứ còn ai nữa.

“Cao Kiện, Đội trưởng Thiết hẳn đang ở nhà bố mẹ cô ấy, nếu cậu có việc gấp, thì đi tìm ngay đi.” Với chỉ dẫn của Triệu Bân, tôi vội vã phóng đến khu nhà của bố mẹ Thiết Ngưng Hương. Giờ này còn nghĩ gì đến sĩ diện nữa. Đánh liều gõ cửa nhà Phó cục trưởng Thiết, tôi được mẹ cô ấy niềm nở mời vào.

“Cao Kiện đó à cháu? Đừng bận tâm chuyện lần trước, ông già nhà tôi tính tình có hơi bảo thủ thôi. Cháu đã ăn cơm chưa? Hay để bác lấy cho cháu một ít thức ăn nhé?”

Tôi xua tay: “Không cần đâu ạ, cháu đang tìm Thiết Ngưng Hương có việc gấp, cục cảnh sát lại nói cô ấy đang ở đây.”

“Cháu đi cùng nó thì tốt quá rồi, đã hai mươi bảy hai mươi tám tuổi rồi mà vẫn chưa có bạn trai. Suốt ngày công việc với chẳng công việc, cuối cùng lại bị tước quân hàm. Lúc nào cháu gặp nó, nhớ khuyên nhủ nói vài câu, cũng nên nghĩ cho bản thân một chút chứ.” Dì Thiết chẳng hề hay biết sự việc nghiêm trọng đến mức nào, vẫn đang sầu muộn về chuyện trăm năm của Thiết Ngưng Hương.

“Bác gái à, đây là chuyện lớn liên quan đến tính mạng con người đó! Bác nói cho cháu biết cô ấy đang ở đâu đi!” Tôi chạy từ Cục cảnh sát đến đây, mất đâu đó hơn bốn mươi phút rồi. Bây giờ đã sắp chín giờ, cũng vẫn chưa tìm được cô ấy.

“Con bé dẫn theo Y Y đến Công viên giải trí Tân Thế Kỷ, một công viên quy mô lớn mới mở gần đây.” Vào thời khắc quan trọng nhất, vẫn là Phó cục trưởng Thiết ra mặt.

“Vậy khi nào cô ấy trở về vậy bác trai?”

“Chẳng nói trước được đâu, bạn của nó là Y Y tặng hai vé đi công viên giải trí, bảo hôm nay có tiệc diễu hành, chừng hai mươi hai giờ ba mươi phút mới kết thúc. Hơn nữa, cái công viên đó xây ở nơi hẻo lánh lắm, tận phía Đông Giang Thành, cũng gần với thành phố Tân Hỗ rồi.”

“Ở gần thành phố Tân Hỗ cơ ạ?” Tôi nhẩm tính lộ trình, đi taxi đến đó cũng phải bốn mươi phút nữa. Thời gian của tôi thì ngày càng cạn kiệt.

“Cảm ơn bác trai và bác gái, cháu không làm phiền hai bác nữa.” Tạm biệt bố mẹ Thiết Ngưng Hương, tôi vội vã ra đường đón một chiếc taxi, thẳng tiến đến khu vui chơi mà Phó cục trưởng Thiết vừa nhắc.

“Đến Công viên giải trí Tân Thế Kỷ phía Đông Giang Thành.”

“Chàng trai, buổi tối như này, cậu tìm đến nơi đó có việc gì?” Sắc mặt bác tài lộ rõ vẻ không thoải mái.

Tôi nhận ra giọng điệu của bác tài có gì đó là lạ, liền hỏi: “Sao vậy ạ? Chẳng lẽ ít người đến đó lắm sao? Cháu nghe nói đó là một công viên giải trí rất lớn mới mở cửa, không phải nó rất nổi tiếng sao?”

“Đó chỉ là bề nổi của tảng băng chìm thôi, công viên giải trí kia đã đóng cửa một lần vào năm năm trước, cho đến bây giờ mới hoạt động trở lại, chẳng qua chỉ là sơn sửa lại chút ít cho mới mẻ thôi.” Những người lái xe này chạy quanh thành phố mỗi ngày, chuyện lớn gì xảy ra trong thành phố, họ đều nằm lòng cả.

“Năm năm trước bị đóng cửa sao? Vì lý do gì vậy bác tài?”

“Còn có thể vì lý do gì ngoài những chuyện kỳ lạ đã xảy ra chứ!” Tài xế khởi động xe, vừa lái xe vừa trò chuyện với tôi: “Đó là công viên giải trí lớn nhất Giang Thành, thứ bảy và chủ nhật đông kín người, muốn chơi trò nào cũng phải xếp hàng dài dằng dặc. Sau đó, công viên lại mở thêm những chương trình biểu diễn buổi tối sau những hoạt động bình thường buổi sáng. Lúc đầu chỉ kéo dài từ năm giờ đến mười chín giờ ba mươi phút, nhưng cung không đủ cầu. Giá vé cứ thế tăng vọt, thời gian cho những buổi biểu diễn cũng được kéo dài liên tục, có khi đến tận hai mươi ba giờ đêm mới chịu kết thúc.

Còn nữa, việc kéo dài thời gian vui chơi cũng chẳng phải vấn đề gì lớn. Vấn đề là đêm nào cũng phát sinh những tình huống khẩn cấp.

Lúc đầu, một nhân viên của ngôi nhà ma bỗng nhiên chạy ra, mặt cắt không còn giọt máu, miệng lắp bắp nói có thứ gì đó đã lẻn vào trong. Thậm chí, đôi khi ngay cả nhân viên làm việc trong đó, dù đã cầm theo bản đồ, cũng không thể tìm thấy lối ra.

Đương nhiên, những việc này chỉ là chuyện vặt. Nguyên nhân chính khiến công viên phải đóng cửa là do những trường hợp thương vong đáng tiếc.

Tai nạn đầu tiên xảy ra trong trò tháp rơi. Có một người phụ nữ tóc dài đăng ký chơi trò này, không may, tóc cô ấy bị vướng vào ổ trục. Khi tháp bắt đầu rơi, cô ấy bị … Nếu cậu thấy những gì tôi kể chưa đủ chi tiết, cứ lên mạng mà tìm hiểu, tất cả những chuyện này đều là thật đấy.

Còn vài vụ khác nữa, nhưng lý do chính để dừng hoạt động chính là bởi vì sự kiện xe bay trượt đường ray năm đó. Chiếc xe đang chạy vào đường hầm, không hiểu vì sao bỗng dưng tăng tốc độ một cách bất thường, chệch khỏi đường ray, rồi lao thẳng vào đường hầm. Điều đáng sợ hơn là lúc ấy, chiếc xe bay đang nghiêng chín mươi độ, đầu mọi người trên xe đều chúc ngược xuống dưới, lại chẳng có bất cứ vật dụng bảo hộ nào.

Sau đó, tôi có đọc bản tin, thấy duy nhất một cậu nhóc sống sót trong xe. Nghe đâu khoảng mười giây trước khi sự cố xảy ra, có một cô gái ngồi cạnh cậu nhóc ấy bảo cậu lấy tay che đầu, cả người co rúm lại.

Nhưng cảnh sát lúc ấy đã xem sổ mua vé, thì ra người ngồi cạnh cậu nhóc lại là bố nó, chẳng hề có một cô gái nào cả.

Đáng thương thay, xem chừng cậu bé ấy đã bị sốc tâm lý, trở nên ngây dại, thành ra nói nhảm.”

Nghe bác tài nói xong, cổ họng tôi nghẹn lại, giống như có ai đó đang siết chặt: “Quá nhiều tai nạn xảy ra như vậy, sao họ vẫn dám hoạt động trở lại cơ chứ?”

“Kiếm tiền mà! Trên đời này, thiếu gì người như cậu, chẳng tin vào ba cái thứ tâm linh, lại còn chẳng sợ c.h.ế.t nữa chứ.” Bác tài lại châm chọc tôi một câu, chỉ là anh ta không hề biết tâm trí tôi đang rối bời đến nhường nào.

“Địa điểm của lần livestream này chắc chắn là ở công viên giải trí Tân Thế Kỷ rồi, nhưng một công viên giải trí lại chẳng liên quan gì đến mấy giọng nói trong điện thoại ban nãy?” Tôi không hiểu, bèn rút điện thoại của Âm Gian Tú Tràng ra, đọc tin nhắn: “Khu vui chơi giải trí này được xây dựng trên một nghĩa trang. Tiếng cười của thế nhân vang vọng trong tiếng thở dài của vong nhân.……”

“Những lời này có ý nghĩa gì?” Tôi lấy điện thoại của mình, lên mạng tìm kiếm thông tin. Mãi sau mới thấy một trang tin tức từ rất nhiều năm trước: “Wth! Được đầu tư năm trăm triệu, công viên giải trí hiện đại ở Giang Thành lại được xây dựng trên nền đất từng là một bãi tha ma hoang phế!”

Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 215