Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 216

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~9 phút

Tin tức này có từ nhiều năm trước, kể lại chi tiết về nguồn gốc của Công viên giải trí Tân Thế Kỷ. Trước khi xây công viên giải trí, mảnh đất này là nơi người dân từ các khu và huyện lân cận Tân Hỗ và Giang Thành an táng tổ tiên. Tập tục này kéo dài từ hàng trăm năm trước đến tận ngày nay, cho đến khi lệnh cấm thổ táng có hiệu lực mới chấm dứt.

thổ táng: chôn dưới đất

Ngay cả người dân địa phương cũng không dám nói chắc rốt cuộc đã chôn cất bao nhiêu t.h.i t.h.ể trong mảnh đất này, mỗi lần truyền thông phỏng vấn đều nhận được vô số câu trả lời khác nhau.

Xem xong tin tức, lòng tôi chợt rợn gáy, lập tức thấu hiểu ý nghĩa của câu nói "Tiếng cười của thế nhân vang vọng trong tiếng thở dài của vong nhân."

"Lần này livestream ngay tại Công viên giải trí Tân Thế Kỷ, đã thế lại còn phải quay vào ban đêm, chỉ mong hai người họ không sao."

Tôi hạ kính xe xuống, để gió đêm lùa vào mặt, xua đi cảm giác bất an trong lòng.

40 phút sau, ở cuối con đường hoang vắng và đìu hiu đột nhiên lóe lên vài chùm sáng, dường như vừa vượt qua một ranh giới vô hình nào đó, chuẩn bị bước vào một thế giới khác.

Thanh toán tiền xe, tôi ôm chiếc túi da đen bước xuống xe, bên tai tôi tràn ngập những tiếng thét chói tai đầy vui sướng và hưng phấn cực độ.

Tôi phóng tầm mắt ra xa hàng trăm mét, ánh đèn sáng choang, Công viên giải trí Tân Thế Kỷ với diện tích hơn 2,34 km2 trông như một thành phố kỳ diệu không bao giờ ngủ, đứng sừng sững trước mặt tôi.

"Cuối cùng đã tới." Trước giờ tôi chưa từng đến một công viên giải trí nào lớn đến vậy, những trò chơi và thiết bị máy móc khác nhau này hiện ra trong mắt tôi vừa kích thích lại vừa mạo hiểm.

"Muộn thế này vẫn còn nhiều người đến vậy?"

Tôi đi về phía tấm biển quảng cáo cao chót vót, mấy dòng chữ lớn "Chào mừng bạn đến với Công viên giải trí Tân Thế Kỷ" cực kỳ bắt mắt.

Đành nhịn đau mua một tấm vé vào cửa với cái giá cắt cổ, tôi đang định đi vào bên trong công viên, chợt thấy trước cửa chính có một ông lão thọt chân trong bộ quần áo lam lũ đi đi lại lại không ngừng. Mỗi khi thấy người, ông ta liền bước tới, đưa hai tay ra và liên tục xin xỏ.

"Ăn mày sao?"

Không lâu sau, ông lão đó đã đi tới bên cạnh tôi, Ông lão chìa đôi tay bẩn thỉu ra, cúi đầu cầu xin: "Xin rủ lòng thương, xin rủ lòng thương... "

Tôi không lập tức cho tiền, mà chăm chú quan sát một lúc. Ông lão đi chân trần, áo quần trên người đều rách nát tơi tả, để lộ một tấm thân gầy nhom.

Ông lão vẫn cúi gằm mặt, không dám nhìn thẳng vào người đối diện, dường như cố tình che giấu khuôn mặt mình, cử động bất thường này lập tức thu hút sự chú ý của tôi: "Cụ ơi, cụ muốn bao nhiêu tiền?"

"Xin rủ lòng thương… xin rủ lòng thương…" Ông lão dường như chỉ biết lặp đi lặp lại những lời cầu xin đó.

"Không giống người bị vấn đề về tâm trí." Tôi lắc đầu, nghĩ do livestream nhiều nên tôi đã trở nên quá nhạy cảm.

Lấy một tờ năm đồng từ trong túi, tôi đặt vào lòng bàn tay bẩn thỉu của người ăn mày. Nhưng ngay khi tôi chuẩn bị thu tay về, ông lão đột nhiên túm chặt lấy tay tôi: "Đi nhanh đi, đi nhanh đi!"

Tôi giật mình trước phản ứng của ông lão, nhưng nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Tôi quan sát khuôn mặt vừa ngẩng lên của ông lão, trên mặt toàn là vết bầm và những vết tích bị đánh đập.

"Cụ ơi, cụ có phải bị ai đó ép buộc nên mới phải ra ngoài ăn xin không?" Tôi muốn biết hoàn cảnh của người ăn xin, nhưng ông lão lại buông tay tôi ra, cầm tiền và không ngừng lẩm bẩm: "Đi nhanh đi, đi nhanh đi... "

Tôi đứng yên tại chỗ một lúc, quan sát ông lão thọt chân, đi chân trần chạy đến bên cạnh một du khách khác, đưa hai tay ra, tiếp tục ăn xin.

Bất cứ ai cho tiền, ông đều đổi sang câu "Đi nhanh đi!". Còn nếu không cho tiền, ông lão sẽ bám theo cho đến tận cổng công viên, mãi cho đến khi bị bảo vệ mạnh mẽ lôi đi.

" Tôi luôn cảm thấy ông lão này có vấn đề." Ông cư xử rất bình thường, giống hệt những người ăn mày mà người ta vẫn thường hình dung. Nhưng lại có gì đó khác biệt so với những người ăn mày thực sự. Người này không hề ham tiền, dường như việc ông ta đứng đây xin xỏ không phải vì mục đích đó.

Tôi ghi nhớ kỹ diện mạo của người này trong tâm trí, sau đó xuất trình vé rồi tiến vào Công viên giải trí Tân Thế Kỷ.

Bên trong Công viên giải trí rất rộng, mặc dù là vào buổi tối, nhưng du khách vẫn rất đông.

"Căng thật, tôi phải tìm ra Thiết Ngưng Hương trước 12 giờ, nhiệm vụ chính tuyến phải được hoàn thành bằng mọi giá." Để phòng ngừa nhiệm vụ thất bại, tôi đi thẳng đến phòng trực của nhân viên, nói với họ rằng tôi và bạn tôi bị lạc nhau, hy vọng có thể mượn hệ thống phát thanh của công viên để tìm.

Sau 5 phút, loa phát thanh vang lên tên của Thiết Ngưng Hương và Y Y, yêu cầu hai người họ lập tức đến khu nghỉ ngơi gần Đường Hầm Xe Bay, nơi có người đang đợi.

Tìm kiếm lung tung không mục đích như vậy chỉ khiến thời gian trôi đi vô ích. Tôi ngồi trên chiếc ghế dài trong khu nghỉ ngơi, lòng sốt ruột không thôi. Thế nhưng cũng chẳng có cách nào hay hơn, đành phải trông mong Thiết Ngưng Hương và Y Y sẽ nghe được thông báo qua loa phát thanh.

Tôi đứng ngồi không yên, đợi hơn mười phút, vẫn không thấy bóng dáng hai người đâu: "Chẳng lẽ họ đã về nhà rồi?"

Châm một điếu thuốc, tôi nôn nóng chờ đợi, cố gắng bấu víu lấy chút hy vọng cuối cùng. Nhiệm vụ livestream của Âm Gian Tú Tràng có nhắc đến tên Thiết Ngưng Hương, nhưng lại đưa ra hai lựa chọn: bảo vệ cô ấy hoặc g.i.ế.c c.h.ế.t cô ấy. Tất cả những điều này đều chỉ ra một điều: tối nay, Thiết Ngưng Hương sẽ đối mặt với nguy cơ tử vong.

"Em đang ở đâu? Sao vẫn chưa đến?" Tôi ngồi giữa những tiếng cười nói đầy phấn khích, cảm thấy lạc lõng, hoàn toàn không hòa nhập được với không khí xung quanh.

Trong lúc chờ đợi, tôi liên tục gọi cho Thiết Ngưng Hương ba bận, nhưng chẳng ai nhấc máy cả: "Chuyện quái gì đang xảy ra? Chẳng lẽ em ấy đã gặp chuyện chẳng lành rồi?"

Tôi không dám nghĩ tiếp, đang chuẩn bị gọi cú thứ tư thì đột nhiên hai mắt bị một đôi tay che lại, trước mắt tôi biến thành một vùng tối mịt.

"Đoán xem tôi là ai?"

Tôi có thể nghe thấy nhịp tim mình đập thình thịch, nhưng đầu óc thì trống rỗng, mồ hôi lạnh từ thái dương chảy thẳng xuống mặt, cơ thể hoàn toàn căng cứng. Câu nói đột ngột này như một tiếng sét đánh ngang tai, dội thẳng vào não tôi.

"Là ai?"

Những giọng nói lộn xộn từ điện thoại Âm Gian Tú Tràng ào ạt xộc vào trí óc tôi, có đàn ông, có phụ nữ, có xa lạ, có quen thuộc. Tôi không cách nào phân biệt nổi, suy nghĩ vốn luôn sáng suốt giờ đây trở nên vô cùng hỗn loạn.

"Cao Kiện, Cao Kiện!"

Đôi tay che mắt tôi từ từ buông ra, ánh sáng bỗng xuất hiện trước mắt, cứ như tôi vừa ngoi lên từ đáy biển sâu thẳm, tham lam hít thở không khí.

"Chú ơi, chú đừng làm con sợ nha nha nha!"

Bả vai tôi bị lay, ánh mắt tôi tập trung lại, cuối cùng cũng nhìn rõ hai người đứng phía sau.

Thiết Ngưng Hương mặc bộ đồ thể thao đang lo lắng lay lay vai tôi. Còn Y Y thì giống như một em bé vừa phạm lỗi, nhút nhát đứng cách tôi nửa bước chân.

"Cuối cùng cũng tìm thấy hai em rồi."

"Cao Kiện, sắc mặt anh sao lại khó coi như vậy?"

Thiết Ngưng Hương lấy khăn tay giúp tôi lau sạch mồ hôi lạnh trên mặt. Khi đầu ngón tay mềm mại chạm nhẹ vào má tôi, tôi vươn tay nắm lấy cổ tay em: "Vì sao anh gọi cho em mãi mà không được?"

Tôi siết rất chặt, gần như dùng toàn bộ sức lực, như thể em sẽ hóa thành ảo ảnh mà tan biến nếu tôi buông tay.

"Do cha của Trần Phong nhúng tay vào, em đã bị tước quân hàm cảnh sát, chính thức bị đình chỉ công tác." Thiết Ngưng Hương không để tâm đến chuyện cổ tay bị tôi nắm chặt, thờ ơ nói: "Vừa hay thực hiện lời hứa dẫn Y Y đi công viên chơi, cho nên em quyết định tắt máy, để bản thân thư giãn hoàn toàn. Sao vậy? Rốt cuộc là có chuyện động trời gì mà anh phải dùng cả loa phát thanh của công viên thế?"

Thấy Thiết Ngưng Hương không sao cả, tôi cũng yên lòng, buông tay em ra, bóp tắt tàn thuốc: "Cũng không phải là chuyện lớn gì, chỉ là... "

Suốt quãng đường, tôi chỉ mải suy nghĩ về nhiệm vụ livestream, nhưng lại quên mất phải giải thích chuyện này ra sao khi gặp Thiết Ngưng Hương.

Tôi ấp úng không sao nói rõ, ngược lại càng khiến cho vị nữ đội trưởng đội trọng án đầy kinh nghiệm kia thêm nghi ngờ: "Có phải anh đã tìm ra tung tích của Lộc Hưng? Hay anh đã phát hiện một vụ án mạng khác?"

Tôi không muốn bịa đặt bất kỳ lý do nào để lừa dối Thiết Ngưng Hương, cũng không thể tiết lộ sự tồn tại của Âm Gian Tú Tràng, chỉ đành tiết lộ một phần sự thật: "Anh không thể cho em biết tình huống cụ thể, nhưng tình cảnh của em đêm nay vô cùng nguy hiểm. Tốt nhất là hãy luôn ở cạnh anh, đừng rời khỏi tầm mắt anh."

"Cả đêm cũng không thể rời xa tầm mắt anh sao?" Thiết Ngưng Hương nghĩ một lát, khóe môi khẽ cong lên thành nụ cười đầy duyên dáng: "Tối nay anh sẽ về nhà cùng em à? Đến giờ đi ngủ thì mình làm gì ta?"

"Cái đó..." Tôi khó xử không biết phải trả lời em thế nào, chỉ đến khi tôi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên gương mặt Thiết Ngưng Hương, mới nhận ra em đang cố ý trêu đùa mình.

"Đàn chị ơi, anh không đùa với em đâu." Tôi không thể trả lời câu hỏi của Thiết Ngưng Hương, lại không thể ở bên em suốt cả đêm dài. Lo lắng cũng vô ích, tôi cho tay vào trong ngực, lấy ra một chiếc hộp gấm chế tác từ tơ vàng ngọc báu, trên bề mặt khắc một chữ "Tâm".

"Học tỷ, miếng ngọc này có thể tách ra và ghép lại, vốn là 'đồng tâm', có thể giúp người đeo cảm nhận được tâm ý của đối phương, có chút thần kỳ." Tôi mở hộp gấm đặt ở trước mặt Thiết Ngưng Hương: "Em và anh mỗi người mang một miếng ngọc. Nếu như em gặp nguy hiểm, anh có thể lập tức cảm giác được, ngược lại cũng thế."

Tôi nói những lời này không hề có ý gì khác, chỉ bởi vì mọi chuyện đã phát triển đến mức này, đây là phương pháp giải quyết tốt nhất.

Thế nhưng, trong mắt Thiết Ngưng Hương, khung cảnh này lại mang một sắc thái tình cảm đặc biệt hơn. Em nhìn mặt ngọc trong hộp, hình ảnh của tôi và em được phản chiếu trong mặt ngọc lóng lánh trong veo.

"Ngọc này tên gọi là gì?"

"Hợp Tâm Ngọc."

"Hợp Tâm?" Trong ánh mắt Thiết Ngưng Hương ánh lên một vẻ đăm chiêu pha chút xao xuyến. Em tự tay lấy một sợi dây chuyền ngọc ra, đẩy khẽ mái tóc dài óng ả sang một bên, để lộ chiếc cổ trắng như tuyết.

Tháo nút buộc, rồi cài sợi dây chuyền ngọc lên cổ. Em ngượng ngùng cúi đầu, giọng có chút hồi hộp: "Anh thấy có đẹp không?"

Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 216