Bắt đầu vòng thứ ba, sau khi tôi bị ai đó vỗ vai một cái, bèn mò mẫm tiến về phía trước. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, lần này tôi sẽ là người đi đến góc tường không người.
Trong bóng tối, mỗi bước chân đều gợi lên cảm giác vô cùng gian nan, vì bạn thật sự không hề biết có cái gì đang chờ đợi trước mặt mình hay không. Tôi khẽ hối hận, đã biết ngôi trường nguy hiểm, cớ sao lại đòi chơi cùng mấy đứa nhóc này.
Một bước... hai bước... Tôi đưa tay dò dẫm về phía trước, chạm phải vách tường cứng ngắc, nhưng không có ai ở đó cả.
“Khụ khụ!” Theo đúng luật chơi, tôi hắng giọng rồi tiếp tục bước về góc tường kế tiếp.
Vẫn dò dẫm từng bước, theo mỗi tiếng “lộp bộp” của giày mình, tôi nhích dần về phía bóng tối mịt mờ phía trước.
Vỗ nhẹ vào vai người đó, tôi dừng lại ngay góc tường.
Trò chơi cứ thế tiếp diễn. Đến vòng thứ bảy, khi tôi gần như mất hết kiên nhẫn và bắt đầu thấy choáng váng, thì chợt nhận ra không còn nghe tiếng hắng giọng nào nữa.
Một phút, hai phút, ba phút trôi qua... tiếng hắng giọng vẫn bặt vô âm tín. Thế nhưng, âm thanh “lộp bộp” của tiếng bước chân vẫn vang lên rõ mồn một!
“Có thêm một người vừa xuất hiện trong phòng này ư?” Tôi cố kìm nén sự tò mò, không dám quay đầu lại, chỉ liếc nhanh về phía camera ngoài cửa sổ. Đèn tín hiệu của máy quay vẫn nhấp nháy liên tục, còn Anh Tử thì đứng bất động như một cái xác.
“Không phải Anh Tử tham gia, vậy kẻ đang đi lại giữa phòng học là ai?”
Tim tôi đập càng lúc càng nhanh hơn, cứ có cảm giác như ở bất kỳ vị trí nào trong bóng tối cũng có một hồn ma đang lảng vảng.
“Các cậu nghe mình nói đây,” giọng Tú Mộc vang lên, nghe hơi vọng lại, không rõ từ hướng nào, “Có vẻ như vừa có thêm một người xuất hiện trong trò chơi của chúng ta, nên phải thay đổi quy tắc một chút. Cơ bản thì luật chơi vẫn như cũ, nhưng vì có thêm người, nên khi đóng vai ai, các cậu phải nói ra tên của mình. Được rồi, mình trước nhất nhé!”
Từ nãy đến giờ, tiếng bước chân vẫn liên tục vang lên, chưa hề ngưng nghỉ. Tôi đang phân vân có nên ngăn bọn họ chơi tiếp không, thì một bàn tay vỗ nhẹ vào vai tôi từ phía sau: “ Tôi là Tú Mộc.”
Giọng nói trầm trầm, chậm rãi cất lên, nghe hơi khác một chút so với giọng Tú Mộc lúc nãy. Cứ như thể cậu ta vừa nhai gì đó vừa nói chuyện vậy.
Không dám quay đầu, tôi bước nhanh về góc bên cạnh.
“ Tôi là streamer.” Người đối diện nghe xong liền loạng choạng bước đi. Tôi nhanh chóng đứng vào vị trí ngay góc tường.
Đã chơi qua bảy vòng, tôi đều ghi nhớ rõ sự thay đổi vị trí trong từng lượt. Dựa theo những manh mối có sẵn và suy luận thông thường, vị trí của Tú Mộc và tôi là hoàn toàn chính xác, nghĩa là không có bất cứ vật quái quỷ nào khác trà trộn vào. “Kẻ dư ra kia chắc chắn xuất hiện trong lượt chơi của Tiết Phi và Trầm Mộng, hoặc giữa Trầm Mộng và Tú Mộc.”
Thời gian chầm chậm trôi, chỉ còn tiếng bước chân của tôi đơn độc vang lên trong phòng học. Tôi vừa lo lắng, vừa cố gắng suy đoán vị trí của từng người.
... Bộp!!! ...
Tôi bị ai đó vỗ nhẹ vào lưng. “ Tôi là Trầm Mộng!”
“Trầm Mộng ư?” Lời này vừa thốt ra, toàn thân tôi đã dựng ngược gai ốc. “Tại sao lại đến lượt cô ấy đi đến sau lưng mình rồi?”
Trong bóng tối mịt mờ, tôi không dám quay đầu lại, hai chân căng cứng đứng chôn chân tại chỗ.
“Có một vài trò chơi anh không thể tùy tiện đùa giỡn, đặc biệt là ở những nơi như thế này …” Dường như Trầm Mộng còn nói thêm gì đó phía sau tôi, nhưng cô ấy thì thầm quá nhỏ khiến tôi không tài nào nghe rõ.
Tôi vuốt nhẹ vách tường, thấp thỏm bước đến góc tiếp theo.
“Sao lạ vậy nhỉ? Xuyên suốt trò chơi, mình chỉ nghe đúng một tiếng bước chân vang lên trong căn phòng này, vậy Tú Mộc và Tiết Phi đâu mất rồi?” Tôi giật mình khi đã đến góc tường tiếp theo. “Không có ai ư?”
Góc tường trống rỗng bị màn đêm che phủ. Tôi đưa tay sờ vào vách tường trước mặt, hắng giọng một tiếng, rồi bước về góc tường kế tiếp.
“Chẳng lẽ người chơi thứ năm vừa xuất hiện ban nãy đã rời đi rồi, nên mới dư ra một góc tường trống không thế này?”
Trong đầu đang suy nghĩ trằn trọc, tôi đột nhiên bị tình huống trước mắt dọa cho giật nảy mình – góc tường thứ hai này vẫn trống không!
“Cái quái quỷ gì vậy …?” Tôi tăng tốc bước đến góc tường thứ ba, rồi thứ tư. “Không có ai, tất cả đều không có ai đứng ở đó cả!”
Vuốt nhẹ vách tường, bờ môi tôi khô khốc. “Chẳng lẽ tất cả bọn chúng đều xếp hàng đi theo ngay sau lưng mình?”
Đột ngột quay đầu lại, tôi chỉ thấy một mảng đen kịt trước mắt.
“Tiếng bước chân đã dừng lại rồi, chỉ còn một mình tôi đi tới đi lui. Không thể nào… chẳng lẽ ngoại trừ mình ra, tất cả bọn chúng đều là…?”
Tôi vội nhìn ra cửa sổ. Đèn tín hiệu của camera vẫn nhấp nháy, nhưng chẳng thấy cô bé Anh Tử đâu nữa.
Đứng sát góc tường, một nỗi sợ hãi tột cùng ập đến trong tâm trí tôi. Tôi cứ có cảm giác như vô số ánh mắt độc địa đang nhìn chằm chằm vào mình từ trong bóng tối.
Không thể giữ bình tĩnh nổi, tôi vội lao về phía cửa sổ, bởi nơi đó là nguồn sáng duy nhất có thể khiến tôi an lòng.
Đẩy tung cửa, tôi vọt ra tới hành lang, thoát khỏi căn phòng đen tối, âm u và ngột ngạt ấy. Vì quá căng thẳng, tôi ngồi bệt xuống đất, mất hết sức lực.
“Ha ha, thì ra người lớn mà nhát gan vậy!” Nghe thấy tiếng nói, tôi quay phắt người lại, liền thấy Tú Mộc, Tiết Phi và Anh Tử đang đứng nấp sau cánh cửa chính của phòng học. Trong số ba người đó, Tú Mộc là người đang ôm bụng cười cợt, trông vô cùng vui vẻ.
“Các cậu ra khỏi phòng từ lúc nào vậy?” Tôi nhìn hai người trong số họ với vẻ cảnh giác rõ ràng.
“Tụi mình ra từ sớm rồi.”
“Tại sao ban đầu có bốn người chơi, mà bây giờ lại có năm người xuất hiện?”
"Thật ra chỉ có bốn người trong phòng học thôi anh. Sở dĩ có tiếng bước chân là vì em vẫn luôn đi loanh quanh ấy mà. Đập xong vai anh, em không dừng lại ở góc đó mà bước tiếp về vị trí cũ, thế nên anh mới tưởng có thêm người thứ năm." Tú Mộc đắc ý ra mặt, dường như bóng tối chẳng là gì so với cậu bé, khác hẳn đám bạn cùng trang lứa đang run rẩy.
"Chán ngắt!" Tiết Phi nhún vai, thờ ơ nói: "Quỷ ma gì chứ, trên đời này làm gì có. Tất cả chẳng qua chỉ là do người ta thêu dệt, tự hù dọa mình mà thôi."
"Thì ra chỉ là một trò đùa dai!" Tôi thở phào nhẹ nhõm, thu lại camera rồi đứng thẳng người: "Không có chuyện gì thì tốt, chơi xong rồi thì mấy đứa về nhà nhanh lên!"
Hiện tại đã nửa đêm, chắc chắn phụ huynh của mấy đứa nhỏ đang lo sốt vó rồi.
Tôi đưa mắt nhìn nhóm ba người này, đột nhiên hỏi: "Sao lại thiếu một người? Cô bé tóc ngắn tên Trầm Mộng đâu rồi?"
"Vẫn chưa ra ạ! Chắc con bé sợ đến mức tè ra quần rồi, ha ha ha!"
Trong khi Tú Mộc cười hì hì, sắc mặt tôi đã trắng bệch: "Vẫn... vẫn chưa đi ra khỏi phòng sao?"
"Sao vậy anh? Chẳng phải anh cũng thấy Tú Mộc trêu chọc anh nên anh mới vội vã chạy ra ngoài?" Tiết Phi nhận thấy thái độ của tôi có vẻ là lạ, liền hỏi ngay.
"Không phải! Anh không hề phát hiện Tú Mộc lại lừa anh như thế. Chỉ là anh tìm khắp bốn góc tường, không thấy ai cả nên mới vội vàng nhảy ra khỏi phòng..." Tôi cố gắng lựa lời, diễn đạt sao cho dễ hiểu nhất: "Anh đã tìm, nhưng không thấy Trầm Mộng trong phòng..."
"Không thể nào!" Nghe thấy thế, bọn trẻ nhận ra sự việc không ổn, vội vã lao vào phòng học. Tôi cũng rút điện thoại di động ra để chiếu sáng, nhưng chỉ thấy lớp học trống hoác, yên tĩnh đến đáng sợ, không một bóng người.
"Trầm Mộng mất tích à? Mất tích ngay trước mắt chúng ta sao?"
"Trầm Mộng ơi!!!!" Tiếng Tiết Phi và nhóm bạn gọi lớn vang vọng trong căn phòng vắng lặng, nhưng chỉ nhận lại sự im ắng đáng sợ.
"Khốn nạn! Tại mày hết! Đáng lẽ không nên chơi trò bốn góc quái quỷ này." Tiết Phi quay ngang nắm lấy cổ áo của Tú Mộc, kéo cậu bé lên.
"Sao trách em được? Lúc trước đề nghị kéo đến đây coi ai can đảm hơn, chẳng phải anh là một trong những người đồng ý à?" Tú Mộc không dám chống cự trước thân hình to lớn của Tiết Phi, chỉ đành quơ tay loạn xạ trong không khí: "Anh đừng nóng, Trầm Mộng gan lắm, biết đâu con bé đã trốn đi từ trước rồi. Hoặc đang nấp ở đâu đó, cười trộm bọn mình cũng nên."
"Mày nghĩ con bé cũng thích đùa cợt quá trớn như mày à?" Tiết Phi càng nói càng giận, vung tay lên, định đ.ấ.m vào mặt Tú Mộc.
"Bình tĩnh đi! Giờ không phải là lúc trách móc ai đúng ai sai!" Tôi thở dài, nắm lấy cánh tay của Tiết Phi: "Việc cấp bách hiện tại là tìm ra Trầm Mộng. Ngôi trường này vô cùng kỳ lạ lúc đêm về, chúng ta không có nhiều thời gian để tranh cãi đâu."
Tôi tách Tiết Phi và Tú Mộc ra, rồi ngồi xổm xuống trước mặt Anh Tử. Cô bé này không tham gia vào trò chơi, vẫn luôn đứng bên ngoài, có lẽ sẽ thấy được gì đó.
"Anh Tử, em có biết chị tóc ngắn đi đâu không?"
Từ trước đến nay chưa từng trò chuyện với bé gái, nên tôi đành nhẹ giọng hết mức có thể.
Anh Tử trong bộ quần áo y hệt búp bê không thèm trả lời tôi, ánh mắt cô bé nhìn hững hờ xuống mặt đất, cuối cùng lắc đầu.
"Con bé này hướng nội thật nhỉ?" Dù tôi hỏi bất cứ điều gì, thì đáp lại tôi chỉ có hai kiểu: một là lắc đầu, hai là đứng im như tượng hoặc vờ như không nghe thấy gì.
"Anh streamer, chúng ta làm gì bây giờ?"
"Còn làm gì được nữa?" Tôi đứng lên, nhìn về ngôi trường kỳ lạ trong đêm: "Phải tìm kiếm khắp các tòa nhà, nhất định phải tìm ra con bé."
Dính dáng đến tính mạng một nữ sinh, tôi không thể khoanh tay đứng nhìn, dù biết rõ làm vậy bản thân sẽ bị cuốn vào một vòng xoáy ngày càng sâu.
"Lát nữa chúng ta tìm kiếm tầng dạy học này xong, rồi qua dãy lầu thí nghiệm. Ba đứa mấy em nhớ theo sát anh, đừng để bị lạc nữa." Cầm camera lên, tôi dẫn đầu cả nhóm mà đi. Lúc ba đứa nhỏ không chú ý, tôi lặng lẽ rút điện thoại, xem lại đoạn video camera tích hợp vừa quay được.
Hình ảnh rất mờ, chỉ hiện rõ đôi chút khi tôi lướt qua khung cửa sổ có chút ánh sáng từ camera an ninh bên ngoài. Ngay trong lúc lướt qua vùng sáng hiếm hoi ấy, một hình ảnh kinh hoàng hiện lên. Lúc nãy, trong căn phòng học đó, có một bóng người vẫn luôn theo sau lưng tôi!
"Quả nhiên, thằng bé đang nói dối..."