Buổi livestream này sẽ là một bước ngoặt lớn trong cuộc đời tôi: thành công thì cá chép hóa rồng, thất bại thì tan xương nát thịt.
Tôi châm điếu thuốc cuối cùng, trong đầu lặng lẽ sắp xếp kế hoạch: “Buổi livestream này có thể chia thành ba giai đoạn. Giai đoạn đầu, trước nửa đêm, mình sẽ chủ yếu đối phó với cảnh sát. Phải tìm cách né tránh họ, đồng thời tìm ra Khâu Nhậm để hoàn thành nhiệm vụ chính.
Giai đoạn thứ hai là sau nửa đêm, khi Lộc Hưng và Khâu Nhậm, đại diện cho Song Diện Phật, nhập cuộc. Ba phe sẽ chính thức đối đầu.
Giai đoạn thứ ba, cũng là then chốt, sẽ quyết định thắng bại: kẻ yếu bị loại, kẻ mạnh còn lại sẽ tiến hành trận quyết đấu cuối cùng.”
Dù đường lối đã rõ, mục tiêu cũng được vạch ra cụ thể, nhưng việc triển khai lại vô cùng khó khăn.
Ngay cả ông chủ tiệm tạp hóa ở khu vực này cũng biết tôi là tội phạm bị truy nã. Dưới sức ảnh hưởng của truyền thông, tôi đã trở thành kẻ thù chung của toàn dân; bất kỳ camera giám sát hay người lạ mặt nào cũng có thể khiến tôi bại lộ.
Cần phải lên kế hoạch trước để phá vỡ chiến dịch truy quét của cảnh sát. Một cá nhân đơn độc đối đầu chính quyền, về nhân lực, vật lực, kinh nghiệm hay quyền hạn, đều không bao giờ chiếm được ưu thế. Nếu không muốn bị tóm gọn, tôi chỉ có thể chủ động ra tay, đánh lạc hướng lực lượng chức năng.
Trước khi trốn vào trường cấp ba Tân Hỗ, tôi đã ghi nhớ tất cả số điện thoại của những người quan trọng trên smartphone. Giờ đây, chúng có thể phát huy tác dụng.
Mang theo mấy bộ áo mưa cùng kiểu dáng nhưng màu khác nhau, tôi cắm dây sạc vào chiếc điện thoại bàn trong tiệm. Người đầu tiên tôi gọi là Nhị Cẩu, bởi đó là người tôi tin tưởng nhất.
“Alo? Nhị Cẩu, chú đang ở đâu? Còn cách đập Lan Giang bao xa nữa?”
“Anh Kiện! Trời đất ơi, cuối cùng anh cũng gọi cho em! Em cứ nghĩ anh đã gặp chuyện rồi chứ!”
“Bình tĩnh đã, chú đang ở đâu?”
“Em đang ở bãi đỗ xe của một siêu thị, cách đập Lan Giang hơn 2.000 mét. Mưa lớn quá, khu vực này đã bị phong tỏa hoàn toàn. Vừa nãy em có chạy ra ngoài dò la một lượt, thấy rất nhiều cảnh sát đang tiến về phía này.”
“Cảnh sát ư? Nói rõ vị trí của chú cho anh nghe nào.”
“Bãi đỗ xe của siêu thị Sơn Dương, anh Kiện. Anh phải cẩn thận đấy, lệnh truy nã của anh được dán khắp nơi rồi.”
“Chú cứ ở yên đấy, để ý hướng di chuyển của cảnh sát. Nếu có bất kỳ động thái nào khác, anh sẽ liên lạc một chiều với chú. Đây là điện thoại bàn. Nếu số này gọi lại, tuyệt đối đừng nghe máy.”
“Dạ, anh cũng phải thật cẩn thận.”
Dập máy, tôi chau mày suy tính: “Việc cảnh sát tập trung số lượng lớn tại đập Lan Giang có gì đó bất thường. Mình chỉ nói với Thiết Ngưng Hương tám địa điểm liên quan đến Bát Tự Thần Sát. Giờ cô ấy đang bị đình chỉ công tác tạm thời, không thể nào điều động nhiều cảnh sát đến vậy. Chắc chắn đã xảy ra biến cố gì đó.”
Tôi không nghĩ Thiết Ngưng Hương sẽ phản bội, nhưng lý trí mách bảo rằng việc tin tưởng cô ấy vẫn ẩn chứa một rủi ro nhất định.
Người thứ hai tôi liên lạc là anh Lưu mù. Anh ta là một thành viên của dòng họ Lưu, không thể rời khỏi Giang Thành, và do đủ loại nhân duyên phức tạp, đang đứng chung chiến tuyến với tôi.
“Cao Kiện! Cuối cùng chú cũng gọi cho anh! Giờ trên TV toàn là tin tức về chú, lệnh truy nã phủ khắp thành phố rồi...”
“Anh Lưu, ba ngày gần đây có ai tìm anh không?” Tôi cắt ngang lời anh.
“Không có. Ba ngày nay anh vẫn ẩn mình ở nhà, nhờ có em ‘chiếu cố’ mà anh đã thu xếp xong đồ đạc, sẵn sàng tẩu thoát.”
“Không có thì tốt rồi.” Tôi thở phào, tiếp tục trình bày kế hoạch: “Anh Lưu, anh hãy mang theo tất cả pháp khí, bùa chú của mình đến nhà nghỉ An Tâm trước. Đó là nơi Lộc Hưng từng sống và lớn lên. Hắn đã gom đủ Bát Tự, rất có khả năng sẽ quay về nơi ấy!”
“Được.”
"Xung quanh khách sạn có thể sẽ có cảnh sát bao vây, anh nhớ phải cẩn trọng. Ngoài ra, giữa em và anh là liên lạc một chiều, anh hãy nhớ xóa cuộc gọi này. Còn nữa, lần tới em gọi cho anh, anh không được bắt máy ngay. Nếu như xung quanh an toàn hoặc không có cảnh sát, vậy thì hãy chờ sau tiếng chuông thứ tám rồi mới nhận. Nếu như anh bắt máy sớm, em sẽ hiểu là anh đang bị cảnh sát kiểm soát, và lập tức điều chỉnh kế hoạch, triển khai phương án đối phó phù hợp."
"Không sao cả, nhưng em chắc chắn anh sẽ bị cảnh sát nhắm vào sao?"
"Đừng chủ quan, từ khi anh nhận cuộc gọi của em, trong thành phố này, trừ em ra, anh không thể tin tưởng bất kỳ ai khác."
"Được, cứ làm theo lời của chú, chỉ là trước khi lên đường, anh còn có một vấn đề muốn hỏi chú." Giọng của anh Lưu mù có chút ức chế: "Điều trên tin tức nói có thật hay không? Chú ban đêm xông vào biệt thự nhà họ Giang, g.i.ế.c nhiều người đến vậy sao?"
"Em chỉ g.i.ế.c có một người, em thừa nhận điều đó! Nếu như anh muốn trách tội em, trừng phạt em, xin hãy đợi đến sau bình minh nhé." Cắt đứt cuộc gọi của anh Lưu mù, tôi lại gọi cho Cổ tiên sinh, nội dung dặn dò không khác biệt là bao. Điểm khác biệt duy nhất chính là, tôi bảo Cổ tiên sinh đi đến Trung tâm hỏa táng Cầu số 3.
Phía dưới tòa kiến trúc này đang cất giấu một thứ hung vật. Tôi sợ Lộc Hưng nhân lúc Bát Tự hợp đủ, sẽ thả nó ra, gieo tai họa khắp Giang Thành.
Thứ hung vật ấy mới chỉ bộc phát một luồng hơi thở nhẹ mà thôi, tôi cũng đã khó chịu đến mức không chịu nổi rồi. Nếu để nó thoát khỏi phong ấn, cán cân sức mạnh giữa tôi và Lộc Hưng sẽ hoàn toàn nghiêng hẳn.
Người thứ tư mà tôi gọi không ai khác ngoài Thiết Ngưng Hương. Chuông vừa reo một tiếng, điện thoại cũng đã được nhận.
"Đàn chị? Em là Cao Kiện đây."
"Giờ anh đang ở đâu? Cả Giang Thành đang truy nã anh, lệnh truy nã đã được ban bố rộng khắp tỉnh rồi! Cao Kiện, em biết anh bị oan ức..."
"Em đã ra tay g.i.ế.c người, họ không vu khống em. Hơn nữa, đêm nay em sẽ còn tiếp tục g.i.ế.c người." Giọng tôi lạnh như băng, không chút cảm xúc nào. Thế mà sau khi dứt lời, một cảm giác nhói lòng lại trỗi dậy không rõ nguyên do. Cảm giác lạnh buốt thấu xương chợt lan từ cổ áo. Tôi cúi đầu nhìn xuống, thì ra là Hợp Tâm Ngọc. Có lẽ nào, nó cũng đang cảm thấy đau lòng?
"Ngưng Hương, lát nữa em đến con hẻm Niêm Hoa nơi khu phố cổ, nếu như còn muốn gặp anh, thì tới đó chờ anh!" Nói xong, tôi bèn ngắt máy. Phản ứng của Thiết Ngưng Hương thật lạ lùng. Tôi đoán khả năng cao cô ấy đã bị kiểm soát. Mọi tin tức mà tôi giao cho cô ấy hẳn đã bị Sở Cảnh sát Giang Thành nắm rõ tất cả.
"Thế này cũng tốt, ít ra cũng khiến Lộc Hưng không thể dễ dàng đạt được mục đích." So với năm năm trước, ít ra lúc này cảnh sát Giang Thành đã thu hẹp được phạm vi tìm kiếm, với mục tiêu cụ thể hơn nhiều. Mà lý do tôi chọn ngõ Niêm Hoa cũng có lý do cả. Con hẻm nhỏ này có vô số đường ngang ngõ tắt chằng chịt, lối ra vào phức tạp, cực kỳ khó để kiểm soát toàn diện. Đồng thời con hẻm này có rất ít người biết đường, có thể trực tiếp thông đến ngân hàng lớn nhất Giang Thành, tiện cho tôi dùng điểm từ Âm Gian Tú Tràng để đổi lấy vật phẩm thiết yếu.
Cầm điện thoại, tôi do dự một lát, rồi gọi thêm một số nữa.
Số điện thoại này rất quen thuộc với tôi. Dù đã qua bao nhiêu năm, nhưng vẫn không sao quên hẳn.
"Alô?" Tiếng chuông điện thoại đổ hai ba hồi, điện thoại đã được nhận. Người nghe là phụ nữ, giọng nói vẫn quen thuộc, nhưng đã đổi khác quá nhiều so với thời còn đi học.
"Diệp Băng, anh là Cao Kiện."
"Cao Kiện?!" Người phụ nữ ở đầu dây bên kia cao giọng dần lên: "Năm sáu năm rồi, anh mới chịu gọi cho em sao?"
"Sao anh không nói chuyện? Có chuyện gì không? Anh đừng trêu em, không hiểu sao tim em đập rất nhanh, giống hệt lần đầu tiên anh gọi cho em hồi còn là học sinh vậy."
Vẫn là cô gái năm ấy tôi từng yêu, nhưng năm sáu năm trôi qua đã khiến cô ấy thay đổi quá nhiều, có lẽ chỉ còn số điện thoại này là vẫn vẹn nguyên.
Tôi không trả lời Diệp Băng, chuyện đã rồi, không thể vãn hồi. Lúc này, mọi thứ đều phải gác lại: "Lập tức báo cảnh sát, có kẻ muốn hại em. Đừng ra ngoài một mình, những kẻ đó hẳn đã rình rập quanh nhà em rồi."
Nói xong tôi bèn cúp điện thoại. Còn đầu dây bên kia đang sợ hãi, nghẹn ngào hay cô độc, tôi không cách nào biết được.
"Mọi thứ đã đâu vào đấy. Kế hoạch tổng thể đã hoàn thành, giờ là lúc màn sau chính thức bắt đầu."
Tôi liếc nhìn ông cụ đang ngồi trong quầy. Đối với người lớn tuổi như bác ấy, ngồi lâu trên ghế cũng là một việc vô cùng mệt mỏi.
"Bác à, cảm ơn bác đã ở với cháu cả buổi chiều. Để báo đáp, cháu sẽ cho bác một cơ hội kiếm được 100.000 Nhân dân tệ."
Tôi đẩy chiếc điện thoại bàn về phía ông cụ: "Bác hãy gọi cảnh sát đi, nói cho họ biết, cháu đang ở chính chỗ này."
"Báo cảnh sát?" Ông cụ khẽ run rẩy, " Tôi tuyệt đối sẽ không báo cảnh sát, cũng sẽ không hé răng với họ rằng cậu đã từng đến đây."
Ông cụ nghĩ tôi đang cố tình thử lòng, chuẩn bị g.i.ế.c người bịt miệng. Thực ra không phải vậy, đây là một phần quan trọng trong kế hoạch của tôi.
Lắc đầu, tôi cầm điện thoại nhấn 110, sau đó đưa cho ông cụ: "Cứ nói sự thật, nói rõ ràng nhé."
"Alô, xin chào, đây là trung tâm chỉ huy 110 của Sở Cảnh sát Giang Thành, xin hỏi quý vị cần hỗ trợ gì?"
"Bác... bác đã nhìn thấy Cao Kiện, chính là Cao Kiện – kẻ đang bị truy nã cấp A trên TV đó ạ."
"Bác đừng hoảng hốt, cứ từ từ nói. Giờ bác đang đâu?"
"Bác ở giao giới giữa Giang Thành và thành phố Tân Hỗ, khu chung cư dành cho giáo viên trường cấp ba Tân Hỗ, cửa hàng tiện lợi ở đầu ngõ Bắc."
"Nghi phạm đang làm gì? Hắn ta có phát hiện ra bác không?"
"Hắn ta đã phát hiện ra tôi rồi, hắn … giờ hắn đang đứng ngay cạnh tôi đây này!”