Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 272

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~10 phút

Điện thoại vừa bắt máy, tôi nghe có tiếng gió hú và những hạt mưa đập vào cửa kính.

“Nhị Cẩu, tình hình bên chú thế nào rồi?”

Một lúc sau, Nhị Cẩu trả lời: “Anh Kiện, hình như em đã bị cảnh sát nhắm tới rồi! Bọn họ đang thu hẹp phạm vi điều tra. Em đang rời khỏi bãi đỗ xe của Sơn Dương Mall, chuẩn bị lái vào khu vực trung tâm thành phố đây.”

“Bị lộ à?” Tôi cau chặt mày: “Có vẻ như cảnh sát đã bẻ khóa được nhật ký cuộc gọi của ông chủ quán ăn ban nãy rồi. Họ đã định vị được số điện thoại của chú.”

“Vậy em phải làm gì bây giờ? Vứt sim điện thoại đi sao anh? Nhưng làm vậy thì anh không gọi cho em được nữa.”

“Chờ lát nữa, chú em tìm cách lẻn vào Sơn Dương Mall nhé. Tới nửa đêm, anh sẽ đến tìm chú. Con đập Cản Giang là nơi diễn ra màn kịch chính của đêm nay, nên bắt buộc phải có người của chúng ta theo dõi nó. Ngoài ra, chú em tắt nguồn điện thoại luôn đi, không được phép mở lên. Mỗi điện thoại đều có mã nhận dạng thiết bị di động, mã này là duy nhất. Khi điện thoại của chú kết nối với mạng di động, cảnh sát có thể sử dụng mã nhận dạng này để truy vết vị trí của điện thoại chú thông qua chức năng định vị. Vì vậy, điện thoại và thẻ sim của chú không an toàn trong thời điểm này. Hãy vứt nó đi hoặc bật nó lên rồi đặt ở một vị trí ngẫu nhiên xa xôi nào đó để đánh lạc hướng cảnh sát.”

“Ra vậy sao? Được rồi, em hiểu rồi.”

Cúp cuộc gọi của Nhị Cẩu, tôi gọi lại cho Cổ tiên sinh nhưng chờ gần nửa phút mà vẫn không có ai bắt máy.

“Chết tiệt, Cổ tiên sinh đã xảy ra chuyện.”

Buổi livestream còn chưa bắt đầu, chỉ mới hơn hai tiếng đồng hồ trôi qua đã có đồng đội gặp nạn rồi. Dường như có một tấm lưới lớn trên đầu đang siết chặt lấy tôi, khiến tôi có cảm giác càng lúc càng ngột ngạt.

Với bản lĩnh của Cổ tiên sinh, cảnh sát không thể nào bắt được ông. Cổ trùng có khả năng đầu độc người thường trong một khu vực rộng lớn, nên ông ấy có thể dễ dàng trốn thoát ngay cả khi bị cảnh sát truy đuổi.

“Mình từng phân công cho Cổ tiên sinh đi đến trung tâm hỏa táng Cầu số 3. Nếu ông ấy gặp nạn, có lẽ do giáp mặt với Lộc Hưng và Khâu Nhậm.”

Tôi gọi điện lần thứ ba, gọi cho anh Lưu mù. Do anh Lưu xài cái điện thoại "đập đá" lâu năm, cảnh sát không định vị được nên may mắn thoát hiểm thành công. Hiện giờ, có lẽ anh ấy đã lẻn vào nhà trọ An Tâm thành công.

"Anh Lưu, chú ý hai nơi này giúp em, phòng 203 và phòng 206. Đừng hấp tấp nhé, cũng đừng xông vào bất cứ ngõ ngách nào. Anh cứ ẩn mình trong bóng tối, dù có nhìn thấy Lộc Hưng cũng không được ra tay. Tên điên đó khó đối phó lắm.”

“Anh biết rồi.”

“Sau khi nói chuyện lần này xong, anh tắt nguồn ngay lập tức nhé, để cảnh sát không lần ra anh.”

“Vậy sao em liên lạc với anh được?”

“Giờ làm thế này đi, cứ cách một tiếng, ngay khi kim phút chỉ đúng số mười hai, thì anh bật điện thoại một lần. Mỗi lần mở máy không quá bốn mươi giây. Bởi vì bọn họ không thể phát hiện hay định vị được anh khi quét tín hiệu trong vòng bốn mươi giây.”

Ngắt cuộc gọi của anh Lưu mù xong, tôi thắt chặt áo mưa, đang định ra ngoài thì nghe thấy tiếng còi hụ của xe cảnh sát.

Như một con chim sợ cành cong, tôi vội vã nép vào trong con hẻm trước khi hai chiếc xe cảnh sát vọt nhanh qua. Có thể thấy rõ, họ tuần tra ngân hàng một cách có chủ đích.

“Có lẽ điện thoại di động của ông chủ quán cũng đã bị theo dõi rồi?” Ngay lúc này, chiếc smartphone trong lòng bàn tay đã trở thành cục khoai nóng bỏng, tiềm ẩn nguy cơ lộ vị trí. Nếu không xử lý tốt, có thể tôi sẽ phải rơi vào ngõ cụt.

"Có nên vứt nó đi rồi chạy trốn không nhỉ?” Tuy nhiên, tôi có một ý tưởng táo bạo hơn.

Dù sao chuyện cũng đã bị bại lộ, tôi không còn ngại ngần gì nữa, bèn dùng smartphone của ông chủ quán để đăng nhập vào WeChat của mình, tìm tài khoản của chú taxi đầu hói rồi gửi tin nhắn: "Giang hồ cấp cứu! Nhờ chú đến trạm dừng xe buýt của chuyến số 14 tại Trung tâm hỏa táng Cầu số 3 ngay lập tức nhé!”

“Quay livestream tập mới à?”

Đợi hai giây, tôi thấy chú hói trả lời, biết là mọi chuyện bước đầu đã ổn thỏa. Chú ấy không hỏi tôi về lệnh truy nã mà lại quan tâm đến vụ livestream. Điều này chứng tỏ chú ấy rất tin tưởng tôi.

“ Đúng vậy, đây có thể là buổi livestream cuối cùng tôi sẽ thực hiện.”

“Chú sẽ đến đó ngay!”

Ngắt cuộc gọi, anh tắt nguồn điện thoại rồi lặng lẽ lẻn ra khỏi con hẻm tối. Xe cảnh sát vẫn không ngừng rảo quanh. Anh giả vờ như một người đi dạo phố trong màn đêm mưa, cuối cùng cũng bắt gặp một chiếc taxi đang chạy tới.

Anh vẫy tay gọi xe nhưng không may, trên xe đã có khách. Gã tài xế liếc thấy anh ướt sũng trong cơn mưa, e sợ làm bẩn chiếc xe nên không hề có ý định dừng lại.

“Có dừng hay không, không phải anh muốn là được đâu.” Anh thản nhiên bước thẳng ra, chắn ngang giữa con đường.

Tiếng lốp xe rít lên chói tai, ma sát mạnh với mặt đường ướt át, cùng với tiếng phanh gấp vang lên chát chúa giữa màn đêm mưa.

“Mẹ kiếp! Mù lòa cả à?” Gã tài xế tức tối hé cửa xe, gào vào mặt anh. Người khách ngồi ở hàng ghế sau cũng hùa theo, buông lời lăng mạ.

Hai kẻ đó cứ thế mắng chửi đến sướng miệng, nhưng anh chẳng buồn đáp lại. Anh chỉ bước nhanh đến bên cạnh chiếc taxi, thò một tay qua khe cửa: “Bác tài ơi, tôi muốn đến Mật Vân Công Quán, điểm dừng của tuyến xe buýt số 14.”

“Anh không thấy tôi đang chở khách hay sao? Mắt mũi để dưới m.ô.n.g à?”

“Giữa đêm hôm thế này mà đòi đi cái khu đồng không m.ô.n.g quạnh đó à? Nếu là tôi thì tôi cũng chịu!” Cả vị khách lẫn gã tài xế đều nhìn anh với vẻ kinh tởm xen lẫn ghê sợ. Thực tế, cũng chẳng trách được họ. Anh đã bôn ba suốt từ nãy đến giờ, áo mưa dính đầy bù đất, mặt mày tái mét vì lạnh, trông bộ dạng quả thực vô cùng đáng sợ.

“Nghe rõ chưa? Anh tìm xe khác mà đi, tôi không chở!”

Gã tài xế thấy anh thò tay qua ô kính xe, không có ý định rụt về, càng thêm tức giận: “Nếu anh không chịu đi, tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”

Gã gạt mạnh những ngón tay anh đang bấu chặt trên cửa kính: “Thằng điên này, tránh ra ngay!”

Cơn đau nhói từ các đầu ngón tay khiến anh bừng tỉnh. Anh đang chạy trốn, và thân phận của anh lúc này chính là một kẻ sát nhân bị truy nã gắt gao!

“ Tôi nhắc lại lần nữa, nơi tôi cần đến là Mật Vân Công Quán.” Anh cất giọng bình tĩnh đến lạ, trong khi dòng âm khí len lỏi từ dưới áo mưa đang dần ngưng kết thành từng lọn tóc đen nhánh.

“Mày không hiểu tiếng người hả? Bố mày không chở mày đâu!” Gã tài xế tàn nhẫn hạ kính xe xuống hết cỡ. Gã muốn tận mắt chứng kiến cảnh những đầu ngón tay của anh bị kẹp sưng vù rồi đau đớn gào thét. Đáng tiếc thay, anh đã khiến gã phải thất vọng ê chề.

Những sợi tóc đen kịt, quánh đặc len lỏi qua khe cửa, chui tọt vào bên trong xe, bám víu đầy lên mặt kính. Thoáng nhìn qua, người ta sẽ tưởng đó là những vết nứt ghê rợn trên mặt kính, chứ không phải là những lọn tóc dài đang quấn lấy nhau.

“Cái quái quỷ gì thế này?” Gã lái xe hoảng sợ tột độ, sau đó gã còn trông thấy một cảnh tượng kinh hoàng hơn gấp bội. Đó chính là, một khuôn mặt khác bỗng nhiên xuất hiện ngay trên vai anh.

“Ngay từ đầu, tôi đã không hỏi ý kiến của hai người. Tôi chỉ đơn giản là thông báo tôi muốn đi đâu mà thôi. Nếu hai người đồng ý đi thì mọi chuyện dễ nói, nhưng nếu không muốn đi thì cũng phải đi.”

Mệnh quỷ hóa thành những lọn tóc đen kịt, ào ạt chui vào trong xe. Cả gã tài xế và vị hành khách phía sau đều hét lên hoảng loạn, nhưng giữa đêm khuya vắng vẻ này, chẳng một ai hay biết mà đến cứu họ.

Những lọn tóc đen rít lên, hút cạn tinh khí của cả hai người, rồi anh thô bạo ném họ ra hàng ghế sau. Tiếp đó, anh ung dung bước vào ghế lái, chuẩn bị khởi động xe.

Có lẽ vì đã dừng giữa đường quá lâu, cảnh sát tuần tra đã chú ý đến anh; hai chiếc xe cảnh sát bắt đầu lao vun vút về phía này.

“Chậm mất một bước rồi.” Anh đưa mắt nhìn về phía gã tài xế và người hành khách nọ, ánh mắt anh toát lên một luồng sát khí lạnh lẽo. Hai kẻ xấu số đó run rẩy bần bật, không dám hó hé nửa lời.

“Khi cảnh sát đến đây, đợi khi nào có cảnh sát bước ra khỏi xe thì hai người lập tức lao ra khỏi chiếc taxi này, chạy thẳng vào con hẻm nhỏ ấy. Nhớ kỹ, tuyệt đối không được quay đầu lại. Cho dù cảnh sát có yêu cầu hai người dừng lại, vẫn phải tiếp tục chạy cho tôi bằng mọi giá.” Mái tóc đen tự động vờn quanh hai người như một sinh vật sống, quấn chặt lấy họ. Anh tiếp lời, giọng nói không chút nhân tính: “Chúng mày mà nhìn lại, tao g.i.ế.c ngay tại đây!”

Anh cởi áo mưa trên người, bảo gã tài xế mặc vào. Khi rời khỏi cửa hàng tạp hóa của ông cụ kia, anh đã tiện tay lấy vài chiếc áo mưa với đủ màu sắc khác nhau. Lúc này, anh lại lấy thêm một cái nữa, đưa sang cho người hành khách. Khi xe cảnh sát đến nơi, họ cũng vừa thay xong áo mưa.

“Có chuyện gì thế này? Sao lại đậu xe ở đây lâu vậy?” Hai chiếc xe cảnh sát lần lượt đậu sát bên chiếc taxi, ép xe anh vào giữa. Một đồng chí cảnh sát bước ra từ một trong hai chiếc xe, tiến lại gần, hai tay chống lên nóc xe taxi.

“Còn mang theo s.ú.n.g nữa à?” Anh nghiêng người, ánh mắt sắc bén lướt qua gương chiếu hậu, khẽ lẩm bẩm: “Chắc là có biến là họ b.ắ.n thật luôn không chừng.”

Không dám chần chừ thêm một giây nào, anh liền điều khiển Mệnh quỷ khống chế gã tài xế và người hành khách nọ xuống xe.

Người bình thường vốn dĩ luôn sợ hãi các hiện tượng tâm linh. Hơn nữa, giữa màn đêm mưa gió thế này, nhờ vào hoàn cảnh tác động mạnh mẽ lên tâm lý, nỗi sợ hãi ấy sẽ bị phóng đại lên gấp bội phần.

Dưới sự uy h.i.ế.p của anh, cả hai người đều ngoan ngoãn vâng lời. So với cảnh sát, mấy cái chuyện ma quỷ này chắc chắn đáng sợ hơn gấp nhiều lần.

Cánh cửa xe vừa đẩy ra, cả hai người liền vọt chân chạy trốn như điên dại.

“Đứng lại!” Người cảnh sát đang đứng gần đó lập tức đuổi theo. Không những thế, đồng chí cảnh sát còn lại trong chiếc xe kia cũng vội vàng lao xuống xe, chạy thẳng vào con hẻm sâu, đồng thời kêu gọi chi viện.

“Thôi thì hai người cứ từ từ chơi đùa với nhau nhé.”

Anh liền đề máy, mặc kệ chiếc xe cảnh sát đang chình ình chặn đường phía trước, cứ thế mà đạp chân ga, chiếc xe lao vọt ngang qua nó.

“Có khoảng 400 cảnh sát đang làm nhiệm vụ tại thành phố Giang Thành. Nếu cộng thêm lực lượng tăng cường từ các quận, huyện lân cận, tổng số cảnh sát sẽ lên tới khoảng 2.000 đến 2.500 người. Đồng thời, họ còn phải chia người để canh chừng 8 địa điểm mà anh từng nhắn cho Thiết Ngưng Hương, rồi lại phải tiến hành tuần tra khắp toàn thành phố. Lúc này, muốn bắt được anh ư? Còn lâu lắm!”

Mà này, mình đã tốn quá nhiều thời gian để gọi điện thoại và giao dịch vật phẩm trong hệ thống rồi. Rất có thể cảnh sát đã phong tỏa khu vực này. Vừa rồi, mình còn thấy có một cảnh sát đã gửi tin nhắn về Cục. Có lẽ chỉ trong vòng 10 phút là sẽ có người đến hỗ trợ. Chắc chắn bọn họ sẽ đi đường lớn để tiết kiệm thời gian. Xem ra, mình phải luồn lách qua những con hẻm nhỏ thôi, thoát khỏi khu vực này càng sớm càng tốt trước đã.

Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 272