Đứng ở giữa sảnh cầu nguyện, tôi ngước nhìn bức tượng Song Diện Phật khổng lồ trên tường.
Trong buổi livestream trước đây, tượng Song Diện Phật đã xuất hiện nhiều lần, nhưng hầu hết chỉ tạc đầu Phật mà không có thân Phật, ngoại trừ Trung tâm hỏa táng Cầu số 3 này.
Lấy cả bức tường làm nền, ai đó đã tạc nên một cảnh Khổ Hải Vô Biên với cả thân người Song Diện Phật đang đứng sừng sững ở giữa. Vị Phật này dùng hai tay kết ấn Đại Từ Đại Bi, xung quanh là Bát bảo của Phật môn.
Bát bảo gồm có: Bảo tán, Kim ngư, Bảo bình, Liên hoa, Pháp loa, Pháp luân, Bàn trường (Cát tường kết), Bảo tràng.
Tám bảo vật (lọng báu, cặp cá vàng, bình báu, hoa sen, ốc tù và, bánh xe luân chuyển, nút thắt vô tận và tràng phan chiến thắng) được xếp thành một hàng ngang. Chúng tương ứng với Bát thức của Phật giáo, bao gồm nhãn thức (thị giác), nhĩ thức (thính giác), tị thức (khứu giác), thiệt thức (vị giác), thân thức (xúc giác), ý thức, mạt-na thức (căn bản của ý thức) và a- lại -da thức (tàng thức). Dù không phải là người am hiểu Phật giáo Đại thừa, nhưng những kiến thức cơ bản này tôi vẫn nắm được.
Khi vận dụng Truy Nhãn để quan sát, tôi dần nhận ra một điều bất thường. Đôi mắt của pho tượng Song Diện Phật trên tường đã bị khoét rỗng, chỉ còn trơ lại bốn hốc nhỏ trống hoác (do tượng có hai mặt). Người xưa có câu "vẽ rồng điểm mắt", bởi đôi mắt bị móc đi, pho tượng Phật dường như mất đi linh khí. Đó là lý do ngay khi bước vào, tôi đã cảm thấy có gì đó không đúng.
"Tại sao Lộc Hưng lại lấy đi đôi mắt Phật? Thứ đó có tác dụng gì chứ?" Tôi lặng lẽ suy tư. Phật giáo có Bát bảo và Bát thức, Đạo giáo lại có Bát quái và Bát tự. Trùng hợp thay, Song Diện Phật đang truy tìm Bát tự Thần Sát ở tám địa điểm khác nhau. Càng bất ngờ hơn, tám địa điểm này khi nối lại trên bản đồ thành phố lại tạo thành hình dạng Bàn Bát Quái của Đạo gia.
"Kẻ điên rồ này rốt cuộc định giở trò gì đây?"
Theo tôi suy đoán, bảy địa điểm tôi từng livestream đều là những nơi Song Diện Phật đã bố cục từ nhiều năm trước. Để đảm bảo các vị trí này không bị phá hủy và có thể vận hành bình thường, người đó đã để lại một thứ tương tự như mắt trận tại mỗi nơi. Suy cho cùng, mắt trận tại trung tâm hỏa táng này hẳn được thiết lập dựa trên Bát thức của Phật môn. Dĩ nhiên, nếu điều đó là đúng, thì bí mật lớn nhất của mắt trận sẽ được giấu kín ngay bên trong pho tượng Song Diện Phật này.
"Đã tập hợp đủ Bát tự, lẽ nào Lộc Hưng đang bắt đầu thu hồi Bát thức của Phật môn? Không được, mình nhất định phải ngăn chặn hắn ta!"
Nếu ghép các mảnh ghép lại, Bát thức của Phật môn được cất giấu trong tám pho tượng Song Diện Phật, và tám pho tượng này lại canh giữ tám vị trí trọng yếu khác nhau trong thành phố. Nếu Lộc Hưng muốn thu hồi toàn bộ, hắn chắc chắn sẽ quay lại những nơi từng nhuốm đầy sắc màu huyền bí giữa lòng thành phố này!
Giờ đây, một cảm giác hoang mang chợt ập đến. Âm Gian Tú Tràng yêu cầu tôi đến những nơi đó để livestream. Tuy nhiên, lẽ nào một trong những ý đồ chính của Âm Gian lại là lợi dụng tôi để tìm ra vị trí của tám pho tượng Song Diện Phật kia? Thật không may, tôi đã không thể tìm thấy tất cả các pho tượng chỉ trong bảy lần livestream đó.
"Đoạn đường từ nhà trọ An Tâm thông đến giếng cạn chôn xác có một pho tượng Phật. Lúc đó, tôi đã chụp ảnh lại và nhờ anh Lưu Mù sớm đi đào bức tượng ấy lên. Tiếc thay, hiện tại tôi không thể liên lạc được với anh ấy."
Ngoại trừ nhà trọ An Tâm và Trung tâm hỏa táng Cầu Số Ba, dường như tôi chưa hề thấy bất kỳ pho tượng Song Diện Phật nào ở các địa điểm livestream khác.
“ Đúng rồi, tôi biết vị trí của pho tượng Song Diện Phật tại trường trung học Tân Hỗ!” Tôi chợt nhớ đến buổi livestream trong giấc mơ của Hoàng Tuyết, khi tôi tái hiện lại cảnh tượng tại trường trung học Tân Hỗ bằng sức mạnh của bùa Đồng Tang. Trong cơn ác mộng ấy, tôi đã tận mắt thấy một pho tượng Song Diện Phật xuất hiện.
Khi cô giáo chủ nhiệm của Thần Sát Nguyên Thần đang "chơi" trò tự hành hạ với gã hiệu trưởng kia, tôi đã từng trông thấy một pho tượng tạc ẩn trong tường, mang hình dáng của Song Diện Phật.
"Trường trung học Tân Hỗ cũng là một trong những nơi Lộc Hưng sẽ tìm đến. Hiện tại, tôi đã biết vị trí của hai pho tượng, cơ hội ngăn chặn hắn càng lớn hơn."
Tôi đang bị cả thành phố truy nã, nhưng Lộc Hưng cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Hắn muốn chạy khắp Giang Thành trong một đêm để tìm đủ Bát thức của Phật môn ư? Nói thì dễ, nhưng làm mới khó đấy!
Tôi lấy lại bình tĩnh, mượn điện thoại của Cổ tiên sinh để gọi cấp cứu 120, sau đó chuẩn bị lên đường đến nhà trọ An Tâm để hội ngộ với anh Lưu Mù.
"Chờ chút! Cao Kiện, tôi có thứ này muốn đưa cho cậu."
Thấy tôi định bước ra ngoài sảnh cầu nguyện, Cổ tiên sinh miễn cưỡng đứng dậy, lấy ra một chiếc hộp gỗ đen từ trong áo.
"Khi giao chiến với đám người Lộc Hưng, nhận thấy tình hình bản thân đang lâm nguy, tôi đã đặc biệt chừa lại một đường thoát. Lợi dụng sự bất cẩn của Lộc Hưng, tôi lập tức hạ một đôi Tử - Mẫu Cổ lên người hắn.” Cổ tiên sinh mở chiếc hộp gỗ đen ra, bên trong là một loại cổ trùng kỳ lạ, trông hệt một con tằm mập mạp: “Đây là con Mẫu Trùng trong cặp Tử - Mẫu Cổ kia. Tử Trùng đã chui sâu vào cổ áo của Lộc Hưng, hẳn là hắn sẽ không phát hiện ra.
Tử - Mẫu Cổ vốn lành tính, không độc, nhưng giữa Mẫu Trùng và Tử Trùng có sự kết nối tâm linh. Mẫu Trùng có thể cảm nhận được vị trí của Tử Trùng dù cách xa hàng nghìn dặm. Cậu nhìn phần đầu của con Mẫu Trùng này đi. Đỉnh đầu của nó sẽ luôn chỉ về nơi Tử Trùng đang ở. Bên cạnh đó, nếu Mẫu Trùng và Tử Trùng ở gần nhau trong phạm vi một trăm mét, con Mẫu Trùng này sẽ húc đầu vào hộp gỗ. Bất cứ khi nào cậu nghe thấy tiếng động lạ từ trong hộp, vậy thì phải hết sức cẩn thận. Khoảng cách càng gần, Mẫu Trùng càng phản ứng kịch liệt hơn."
Tôi đón lấy con Mẫu Trùng, cảm giác như vừa nhận được một bảo vật vô giá: “Cổ tiên sinh, lần này tôi mang ơn ông rất nhiều!”
"Trời mưa lớn, có lẽ phạm vi cảm nhận sẽ bị ảnh hưởng đôi chút, nhưng ít ra nó vẫn sẽ giúp được cậu. Là một Cổ sư vùng Miêu Cương mà chỉ làm được đến thế này, tôi thật đáng xấu hổ.” Cổ tiên sinh dặn dò thêm vài điều, rồi khẽ phất tay, ý bảo tôi không cần bận tâm cho ông ta nữa.
Gọi Bạch Khởi quay lại xe taxi, tôi đặt chiếc hộp gỗ đen bên cạnh vô lăng, liên tục theo dõi hướng chỉ của Mẫu trùng.
"Từ lúc biết tin Cổ tiên sinh gặp nạn và đến đây, mất tầm ba mươi phút. Chắc hẳn Lộc Hưng và đồng bọn đã quay về thành phố rồi."
Đêm nay, chắc chắn sẽ không hề yên bình. Tôi tháo mũ áo mưa xuống, lái xe thẳng về thành phố: "Địa điểm phát livestream gần nhất với Trung tâm hỏa táng Cầu số 3 là Học viện Y học Giang Thành."
Dọc theo tuyến đường xe buýt số 14, tôi lái xe thẳng một mạch đến khu vực lân cận của Học viện Y học Giang Thành. Có lẽ vì chú hói đã thu hút một lượng lớn lực lượng cảnh sát nên chẳng hề có bất kỳ lực lượng chức năng nào xung quanh.
Sau khi đi một vòng quanh khuôn viên, Mẫu trùng vẫn liên tục chỉ về hướng ngược lại. Cổ tiên sinh không có lý do để nói dối tôi. Vì vậy, có vẻ như Lộc Hưng và đồng bọn vẫn chưa đến đây.
Trong lần livestream trước, tôi không hề tìm thấy tượng Song Diện Phật trong khu Học viện Y học này. Nếu bây giờ lao vào tìm kiếm, hiệu quả chắc chắn không cao.
Bên cạnh đó, có một khả năng khác là Lộc Hưng và những người khác đã lấy được tượng Phật nơi đây và rời đi mất rồi.
" Tôi không có quá nhiều cơ hội để phạm sai lầm trong việc phán đoán. Cách an toàn nhất là tuân theo sự chỉ dẫn của Mẫu trùng vậy."
Quay đầu xe, điều tôi thiếu nhất lúc này là thời gian. Nếu cứ chạy tới chạy lui như thế, càng lúc càng đến gần thời điểm livestream lúc nửa đêm. Nhiệm vụ livestream hôm nay của tôi là tìm ra Khâu Nhậm và Lộc Hưng – đây cũng là cơ hội vàng để tôi lật ngược thế cờ.
Theo lời Mẫu trùng, tôi điều khiển xe chạy loạn xạ trong thành phố vắng, mặc kệ những chiếc camera giao thông đường bộ có thể ghi lại hình ảnh của mình. Càng lúc, tôi càng trở nên nóng nảy hơn.
"Bọn chúng sẽ đi đâu nhỉ?" Nhìn kim phút sắp chỉ thẳng số 12, tôi mới chợt nhớ ra thỏa thuận với anh Lưu mù, nhưng trớ trêu thay, tôi lại chẳng có bất cứ chiếc điện thoại nào bên người: " Tôi buộc phải giành lấy bức tượng Song Diện Phật trong nhà trọ An Tâm."
Chỉ còn vài phút nữa là đến giờ, vì sợ bỏ lỡ cuộc gọi quan trọng với anh Lưu, nên tôi bắt đầu tìm kiếm mục tiêu trong số những người đi đường xung quanh. Dù phải trộm cướp hay ép buộc, tôi nhất định phải có một chiếc điện thoại để thực hiện cuộc gọi này.
Tôi thả chậm tốc độ xe; mưa vẫn trút xối xả. Đã gần nửa đêm, chẳng còn bóng người qua lại, ngay cả xe cộ cũng hiếm hoi lắm mới lướt qua một chiếc.
"Tuyệt đối không thể để vụt mất cơ hội lần này!"
Sợ đêm dài lắm mộng, tôi liền lái taxi về khu trung tâm sầm uất nhất thành phố. Nơi đây camera dày đặc, tình huống này cực kỳ nguy hiểm cho tôi, nhưng hiện tại tôi không thể bận tâm nhiều đến vậy.
Trong khoảng ba đến bốn phút, tôi tìm thấy một cửa hàng tiện lợi vẫn sáng đèn.
Cánh cửa khép hờ nhưng không khóa, ánh sáng vàng ấm áp hắt ra từ khe.
Tôi vội vàng dừng lại, cất chiếc hộp gỗ đen vào trong túi, bước xuống xe cùng Bạch Khởi.
"Có ai không? Tôi là cảnh sát chi nhánh thành phố đến để cảnh báo về đỉnh lũ sắp tràn vào rồi."
Một lúc sau, tiếng dép loẹt quẹt vang lên từ bên trong cửa hàng nhỏ: "Em đến liền."
Người vừa lên tiếng là một cô gái, nghe giọng còn rất trẻ.
Cửa tiệm hé ra một khe hở, người bên trong là một cô gái có gương mặt thanh tú không hề son phấn: "Cảnh sát sao ạ? Anh tìm ai?"
"Ồ, thế này, tôi muốn mượn dùng điện thoại." Thấy tôi bình tĩnh, không chút dị thường, cô gái nghi ngờ một thoáng rồi gật đầu, hé nhẹ cánh cửa.
"Giai Giai, đợi một chút, trời tối rồi đấy. Con bé chưa hỏi rõ mà đã định mở cửa rồi sao?" Một người phụ nữ khoảng 45 tuổi nhấn tắt TV, bước ra từ sau quầy.
"Mẹ, anh ấy nói là cảnh sát, đến mượn điện thoại." Cô gái không chút nghi ngờ. Vừa dứt lời, cô quay sang nhìn mẹ thì chợt nhận ra sắc mặt bà tái nhợt, như thể vừa nhìn thấy một con quái vật đáng sợ.
"Mẹ bị sao vậy?"
"Mau đóng cửa lại! Nó chính là tên tội phạm bị truy nã trên TV đó!"