Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 33

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~11 phút

"Anh Tử! Tú Mộc!" Tôi điên cuồng đập vào chốt chặn bên trên nắp bình chứa nước: "Mở nắp ra, mở nắp ra mau lên!"

Không nghe thấy ai đáp lời, tôi gấp gáp đến mức gần như phát điên. Bên trong gần như không có không khí, tôi chỉ vừa hô lớn vài tiếng đã thấy chóng mặt, mắt mờ dần, hô hấp vô cùng khó khăn.

Tay tôi tê rần, cảm giác bất lực tràn ngập, chiếc điện thoại trong lòng bàn tay cũng trượt khỏi tay, rơi xuống đất.

Chiếc bình này không quá lớn, nhưng tôi tìm khắp xung quanh chẳng có một khe hở nào thông ra ngoài cả. Cứ liều mình tìm kiếm một hồi, mãi cho đến khi mặt tôi xanh mét vì thiếu oxy, từng đường mạch m.á.u nổi rõ trên cổ.

Tôi chưa từng trải qua tình huống như thế này, nỗi sợ hãi thực sự bắt đầu gặm nhấm giữa không gian kín mít trong bình chứa nước.

Chuyện này không phải do tác động của ma quỷ, mà là một nỗi sợ cái c.h.ế.t thuần túy, bản năng sâu thẳm trong mỗi con người.

Vì thiếu oxy nghiêm trọng, tôi bắt đầu co giật, liền dùng móng tay cào xé mặt mình. Từng dòng m.á.u đỏ tươi trào ra, tôi đau đớn tột cùng nhưng không thể nào thét lên thành tiếng, như một con cá sống bị ép khô đến c.h.ế.t dưới đáy bình.

"Tại sao bọn mày lại muốn g.i.ế.c tao?"

Trong lúc tâm trí đang mơ hồ, tôi lại nghe thấy âm thanh lúc nãy vang vọng.

Tôi cố gắng mở to mắt, dường như trông thấy một cậu bé với ngón tay út đầy m.á.u đang nhảy vào bình chứa nước. Nó tự tay đóng nắp bình lại, chậm rãi chìm sâu vào lòng nước tối đen, lạnh giá.

Nỗi cô độc, sự sợ hãi bủa vây lấy nó. Đối mặt với cái chết, thân thể bé nhỏ ấy bắt đầu giãy giụa theo bản năng. Nó thậm chí thét lên cầu cứu, nhưng chẳng ai đáp lại, cho đến khi tất cả các cơ quan trong người ngừng hoạt động, thân thể dần mất đi nhiệt độ rồi tê cứng.

"Tao không muốn chết, tại sao bọn mày lại muốn g.i.ế.c tao?" Cái xác c.h.ế.t cứng đờ kia trôi dạt đến bên cạnh tôi, đôi mắt trắng dã lồi ra như mắt cá chết, trừng trừng nhìn tôi: "Tại sao bọn mày lại muốn g.i.ế.c tao?"

Tôi nửa tỉnh nửa mê, dồn chút sức lực cuối cùng để đẩy nó ra, nhưng cơ bản chẳng thể làm gì được. Một ý niệm lạnh thấu xương bấu chặt lấy cổ tay tôi: "Tại sao bọn mày lại muốn g.i.ế.c tao?"

... Chát...

Tôi cảm giác mình bị vả một bạt tai vào mặt. Không gian đen tối trước mắt tôi tựa như một tấm gương vỡ nát. Tôi mở bừng mắt, trông thấy một gương mặt nhỏ nhắn, đáng yêu đang nhìn chằm chằm vào mình.

"Anh Tử?" Lúc này, tôi nhận ra mình đang nằm trong cái bình sắt ấy, toàn thân ướt sũng.

Hình ảnh cậu bé trai và âm thanh thì thầm ấy đều biến mất, tựa như tất cả chỉ là ảo giác thoáng hiện trong đầu tôi.

"Anh còn ổn không?" Tú Mộc đứng trên thành bình nước hỏi: "Cũng may Anh Tử nhận ra chuyện bất thường, không thì anh đã chẳng thể tỉnh lại rồi."

Tôi thất thần đứng dậy, ngửa mặt hít lấy hít để không khí từ bên ngoài: "Dường như vừa rồi anh đã trông thấy cảnh Quách Quân Kiệt qua đời. Nó giãy giụa, và chỉ trích rằng là do mấy em g.i.ế.c nó."

"Lúc đó, mọi người trong cái trường cấp ba Tân Hỗ này ai nấy đều lo lắng, bất an, làm gì có thời gian mà đi quan tâm đến nó? Hơn nữa, nếu bọn em mà g.i.ế.c nó sớm, có khi bi kịch đã không xảy ra." Ngẫm lại, lời Tú Mộc nói tuy tàn nhẫn, nhưng cũng không sai: "Quách Quân Kiệt vẫn luôn trốn trong bóng tối, nhìn chằm chằm vào chúng ta. Nó sẽ không để anh dễ dàng điều tra như vậy đâu."

Lời nhắc nhở của Tú Mộc khiến tôi tỉnh táo nhận ra tình hình bản thân nguy hiểm đến mức nào. Cái âm hồn oán hận kia hoàn toàn có thể tước đi sinh mạng tôi bất cứ lúc nào.

Thú thật, tôi bị dọa đến đứng tim, trúng đòn bất ngờ không kịp phản ứng. Tôi vẫn còn mang ám ảnh tâm lý sâu sắc từ vụ ban nãy, chắc là sau này tôi sẽ chẳng dám bén mảng đến bất cứ nơi nào có không gian tù túng, ngột ngạt như thế này nữa.

“Anh Tử, em ngồi đây với anh một lát đi, để anh bình tĩnh lại.” Dù Anh Tử là người hay quỷ, chí ít con bé đã cứu mạng tôi, nên tôi tạm thời tin tưởng cô bé này hơn một chút.

Loay hoay tìm ra chiếc điện thoại mà mình đánh rơi, tôi nhìn về phía góc đáy bình, bộ đồng phục rách rưới vẫn còn nằm tại đó.

“Đây chính là di vật của Quách Quân Kiệt.” Tôi nhặt bộ đồng phục lên, trải ra trên nền bình chứa nước. Mặt sau không có gì lạ, nhưng ngay n.g.ự.c áo có một vệt m.á.u đen sì, loang lổ.

“Có gì đó bất thường...” Đây có vẻ là vết m.á.u chảy ra từ vết thương của nạn nhân thấm lên bộ đồng phục, nhưng điều kỳ lạ là vết m.á.u lại lan đều một cách bất thường, không giống kiểu vết thương do vật sắc nhọn đ.â.m xuyên qua.

Tôi ướm thử bộ đồng phục học sinh lên người mình, rồi dùng tay đè chặt vị trí vết m.á.u có màu sắc đậm nhất: “Đây là vị trí của trái tim.”

Kiểu vết thương nào lại khiến m.á.u lan rộng và khó cầm đến vậy?

Đột nhiên, hai từ kinh hoàng vụt qua tâm trí tôi: “Lột da!”

Nhớ đến hành động Quách Quân Kiệt chặt ngón tay út để làm món quà tặng cho Trầm Mộng Đình, lòng thương hại sau cùng của tôi dành cho Quách Quân Kiệt cũng tan thành mây khói: “Thằng nhóc ấy hoàn toàn điên rồi. Dù mang thân thể con người, hành động và tâm lý của hắn đã biến thành quỷ dữ, vặn vẹo đến mức bất chấp mọi hậu quả.”

Tiếp đến, tôi lục tìm trong túi áo, tìm thấy một tấm hình. Chỉ tiếc là, do bị ngâm nước lâu năm, nên gương mặt của những người trong ảnh đều mờ nhạt.

“Có lẽ, lý do mà nó mang theo bức ảnh này trên người không phải để nhớ thương, lưu luyến, mà giống như dùng nó để làm vật trung gian nguyền rủa hơn. Nó muốn tất cả những kẻ trong bức ảnh này phải c.h.ế.t không yên lành.” Tôi nhét bức ảnh vào túi, đặt chung với lá thư tình cuối cùng của Quách Quân Kiệt, rồi tìm kiếm xung quanh một lần nữa nhưng không tìm thấy thêm bất kỳ manh mối nào.

“Đi thôi, đến khu xử lý rác thải. Cơn ác mộng này đã đến lúc phải chấm dứt.”

Leo ra khỏi bình chứa nước, cũng coi như tôi đã vớ được vài thông tin giá trị. Bước tiếp theo chỉ cần tìm ra nơi cất giấu t.h.i t.h.ể của Quách Quân Kiệt thôi.

Khu xử lý rác thải nằm khuất sau ngôi trường, nơi đó bị thảm cỏ dại mọc um tùm, che khuất cả lối đi. Càng đi tôi càng cảm nhận rõ sự hoang tàn đến rợn người tại đây.

Gió lạnh lùa xuyên quần áo, tôi vừa đi, vừa tưởng tượng đến cảnh hàng đống t.h.i t.h.ể được chôn vùi dưới lòng đất ngay dưới chân mình, thế là, tôi bèn bước đi nhanh hơn.

“Đến rồi!”

Hai dãy nhà trệt liên tiếp nhau nằm sát biên giới ngôi trường. Cửa chính bị khóa kín, có vài tấm bùa niêm phong quái dị dán đầy trên cửa sổ.

“Anh streamer, bọn tôi không thể giúp anh trong đoạn đường còn lại rồi, bọn tôi không thể vào căn nhà này được.” Đứng tựa gần hào thiêu rác, sắc mặt của Tú Mộc rất khó coi, làn da trơn bóng trên mặt nó bắt đầu rạn nứt.

“Yên tâm, để anh lo.” Tôi đoán rằng, lý do mà Tú Mộc phản ứng như thế hẳn là xuất phát từ mấy tấm bùa niêm phong trên cửa sổ. Thế là tôi bước đến gần hơn để xem xét kỹ. Trên tất cả những tấm bùa đều bị ai đó vẽ lên những nét chữ bùa chú kỳ quái. Rút kinh nghiệm từ “vết xe đổ” ở nhà trọ An Tâm, tôi đâu có dám xé lá bùa ấy ra.

“Lúc này, tốt hơn hết là kiếm người chuyên nghiệp mà hỏi.” Tôi đành lên kênh livestream cầu cứu. Kết quả là, những người trả lời đều toàn những kẻ giả danh, lừa bịp, ba hoa chích chòe, chẳng có lời khuyên nào đáng tin cậy.

“Có Thầy Lưu Bán Tiên ở đây không? Thầy Lưu Bán Tiên từ núi Thanh Thành có đang online không vậy?” Hiện tại, tôi bỗng nhiên rất mong ông ấy xuất hiện, chỉ đáng tiếc là ông ấy không online lúc này.

- Nguyên Thần Điếu Hồn phù à? Bùa tầm thường thôi mà, muốn xé cứ xé chứ lo gì?

Tôi bỗng chú ý đến một dòng comment trong đó. Người vừa ghi dòng đó là bạn khán giả có tên Vạn Nhất Đạo Trưởng.

Dòng bình luận của Vạn Nhất Đạo Trưởng khiến tôi chú ý, không phải vì nội dung có ý nghĩa sâu xa gì, mà vì gã này c.h.é.m gió cực mạnh. Vừa mở miệng là phô trương khí thế với giọng điệu “Nhật xuất Đông Phương, duy ngã Bất Bại” đầy ngông cuồng.

(“Nhật xuất Đông Phương, duy ngã Bất Bại:” Hai câu thơ nói về nhân vật Đông Phương Bất Bại, người có võ công cao cường khiến cả võ lâm phải run sợ trong bộ truyện Tiếu Ngạo Giang Hồ của nhà văn Kim Dung.)

“Mạng người quan trọng, các bạn hữu trong kênh có cao kiến gì không?”

- Báo cảnh sát đi anh! Khẩu hiệu của kênh mình trước giờ chính là: Cứ thấy có gì không ổn là báo cảnh sát ngay!

- Báo cảnh cái gì? Anh nghe em đi! Trước hết, anh đạp cửa 03 lần, sau đó xoay m.ô.n.g vào cửa, dùng nội lực b.ắ.n ra, phá tan tà sát. Đây chính là đá cửa phòng bà góa trong đêm, đúng là cao thủ không đợi thời. Đây là nội dung kinh điển mà em trích dẫn để chỉ cho anh đó...

- Một lũ anh hùng bàn phím vớ vẩn. Cậu streamer, hãy nghe tôi này. Bổn tọa là chuyên gia trong vụ này, vốn dĩ ta chính là học viên năm thứ ba của trường Phật học Harbin, tinh thông môn thiền Quan Âm...

Dòng bình luận liên tục nhảy lên khiến tôi đứng chôn chân ngoài cửa, không dám hành động nông nổi, đồng thời đặc biệt chú ý đến ID Vạn Nhất Đạo Trưởng kia.

Nguyên Thần, một trong những Thần Sát nằm trong Bát Tự, cái tên này tượng trưng cho sự hao tổn, thiệt hại, là điềm cực kỳ xấu. Gặp phải nó, ắt chịu hung sát, tai ương. Sự nghiệp cũng bị ảnh hưởng nặng nề, cần phải kiêng kị. Nếu là nam, số phận trời sinh xấu xí, gây bao thị phi, mang tiếng ngu ngốc, vô liêm sỉ, tham ăn, đê tiện; nếu là nữ, sẽ gặp nhiều tai ương, tiếng xấu vô lễ, lăng loàn, con cái sinh ra là phường tà đạo.

Tôi nhìn chằm chằm vào dòng bình luận của Vạn Nhất Đạo Trưởng. Dù không hiểu đầu cua tai nheo gì, nhưng những lời đó lại đáng tin hơn hẳn các bình luận viên khác trên livestream.

(Chú thích:

- Bát tự: Một hệ thống lý luận dự đoán vận mệnh dựa trên chu kỳ thịnh suy, cách khắc chế sinh hóa của ngũ hành, được tổng hợp qua hàng ngàn năm.

- Thần sát: Dùng để chỉ các ngôi sao trong tử vi. Ví dụ: Thái Tuế, Độc hỏa đều là Thần sát.)

“Không biết làm cách nào để phá hủy Thần Sát Nguyên Thần này? Xin Vạn Nhất Đạo Trưởng chỉ rõ biện pháp giúp tôi với?” Tôi nói năng khép nép, sợ hãi. Lúc này mà còn tỏ vẻ lạnh lùng giả tạo, lỡ chọc giận vị Đạo Trưởng này bỏ đi, tôi thật sự sẽ không biết phải làm sao.

- Thằng nhóc con, cậu chỉ là một kẻ phàm phu tục tử, vậy mà dám đối nghịch với Nguyên Thần ư? Nực cười, thật nực cười!

Trước kia, Lưu Bán Tiên cũng từng nói tương tự với tôi, chỉ là cách diễn đạt của ông ta khéo léo và uyển chuyển hơn đôi chút.

“Đạo trưởng, ngài hẳn là có đạo pháp thông thiên! Xin ngài hãy chỉ điểm cho tiểu tử này đôi lời! Tiểu tử xin đa tạ!”

- Ta không dám nhận bốn chữ 'đạo pháp thông thiên' đâu. Chẳng qua, nhìn quanh trong vòng năm mươi năm đổ lại, ta vẫn chưa tìm thấy tu sĩ nào đủ sức sánh ngang với mình. Thôi được rồi! Hôm nay, bản tôn sẽ truyền cho cậu một pháp môn 'tìm đường sống trong cái chết'.

Trong phòng livestream, rất nhiều khán giả lập tức thả biểu tượng cảm xúc khinh bỉ phía sau dòng bình luận 'chém gió' như thần ấy. Trong lòng tôi cũng không khỏi băn khoăn, tự hỏi liệu đây có phải là một người mắc hội chứng Chuunibyou nghiêm trọng hay không, hay quả thực là một vị đạo trưởng Tiên gia có tài năng xuất chúng?

(Chú thích: Chuunibyou: Chỉ những người thường xuyên pha trộn thế giới ảo và thế giới thật, tự cho mình là đặc biệt, có siêu năng lực.)

- Thằng nhóc con, cậu chưa từng học đạo một cách bài bản, trong người không có bất cứ năng lực nào. Nếu cậu muốn phá giải Nguyên Thần, vậy thì phải giữ vững lòng dũng cảm, sự cố chấp, vượt qua nghịch cảnh để tiến lên, từ đó mới có thể tìm ra đường sống trong chín cửa tử!

“Đạo trưởng! Ngài đừng đánh giá con nữa, bây giờ xin hãy chỉ cho con cách làm đi!”

- Loại Thần Sát này cực kỳ mãnh liệt. Trong số mệnh này, nếu không hóa quỷ thì khó thành đại sự, nếu không ra tay đoạt mạng thì khó nắm được quyền lực tối cao. Ta muốn cậu xóa bỏ mọi tạp niệm trong lòng, không e dè, không sợ hãi. Bước vào núi thây, biển quỷ, tìm ra t.h.i t.h.ể của kẻ mang số mệnh Nguyên Thần, sau đó, cõng xác bước đi!

“Cõng... Cõng xác mà đi ư?”

- Sau đó, cậu hãy tìm đến nơi có ánh sáng rực rỡ chiếu vào, rồi ném cái xác ấy từ trên cao xuống. Nếu như cái xác ấy tan xương nát thịt, tối nay cậu sẽ không còn phải lo lắng gì nữa. Ngược lại, nếu oán khí của nó ngưng tụ, không tan biến, thì cậu chắc chắn phải chết.

Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 33