"Đại ca, con ch.ó này lạ lạ! Anh vợ của em là cảnh sát, bọn họ huấn luyện chó nghiệp vụ lâu năm đều giống y hệt con này, có khả năng cắn đứt cổ người, hung dữ hơn cả chó sói nữa."
"Sợ cái đách gì! Cả hai xông lên xử nó!"
Bọn côn đồ xoay mặt nhìn nhau, chẳng thằng nào dám làm càn, tựa như khách du lịch lạc vào chuồng sư tử trong thảo cầm viên, hoàn toàn khép nép, sợ sệt.
Bọn chúng không dám xông lên liều mạng, nhưng đừng hòng tôi rộng lượng tha cho bọn chúng lần này! “Giờ thì thấy sợ rồi à? Lúc đập phá cửa hàng nhà tao, sao tụi bây không sợ?”
Không nhiều lời nữa, tôi cầm vỏ chai xông thẳng lên.
“Cứ làm theo lời tao! Dù con ch.ó có dữ cỡ nào thì nó cũng chỉ là súc sinh mà thôi!” Tên xăm mình đó lăn lộn giang hồ đã lâu, quá quen với những cuộc ẩu đả như thế này. Gã xách băng ghế lên, vọt thẳng về phía tôi: “Lên anh em! Xử c.h.ế.t tiệt nó!”
Chưa chạy được mấy bước, vẻ hung ác trên mặt gã đã hoàn toàn biến thành sợ hãi. Một cái bóng vàng chớp nhoáng xẹt qua, nhanh đến nỗi ngay cả tôi cũng không kịp phản ứng. Tên xăm mình lập tức ngã nhào xuống đất.
Hàm răng nanh bén nhọn chỉ cách đôi mắt gã một khoảng rất nhỏ, từng hơi thở nóng hổi, kèm theo nước dãi của nó, phả thẳng vào mũi gã. Đôi mắt đen nhánh, sắc bén nhìn chằm chằm vào chiếc cổ yếu ớt của tên côn đồ.
Tên xăm mình nuốt ực một cái, cổ họng nhấp nhô, nhìn chằm chằm vào con ch.ó đất lông vàng vạm vỡ, to lớn hơn hẳn những con ch.ó bình thường. Môi gã run rẩy, chỉ mấp máy vài tiếng ú ớ, không tài nào thốt nên lời.
“Nhanh quá!” Vừa cảm thán, tôi vừa ngồi xổm xuống cạnh tên xăm mình.
Chát...
Tôi giáng mạnh vỏ chai xuống nền xi măng, tiếng vỡ chát chúa vang lên sát bên tai gã, “Tao có vài chuyện muốn hỏi mày. Nếu mày trả lời thành thật thì tao thả cho đi. Nếu bọn mày cố ý giấu giếm, có lẽ tao sẽ giữ lại một bên tai để làm kỷ niệm đấy!”
“Hôm nay bọn tao thua! Nhưng hình như anh em bọn tao không có xích mích gì với mày trước đây mà?”
“Cửa hàng Khoái Nhạc Điên Phong tại số 263 phố Đinh Đường, có phải bọn mày đến đập phá hay không?”
“Chính xác! Đúng là do bọn tao làm!”
“Trả lời rất ngay thẳng! Kẻ đứng sau lưng bọn mày là ai?” Hiện tại, nhờ gió sông thổi một hồi, tôi đã tỉnh rượu hoàn toàn.
Tên xăm mình ngập ngừng một lát, rồi đáp: “Mày đừng hòng động đến bọn họ. Quyền lực của họ gần như bao trùm cả Giang Thành này rồi.”
“Mày nói là Tập đoàn Bất động sản Giang Cẩm? Có phải Giang Thần sai mày làm vậy không?”
“Bọn tao nào có tư cách nói chuyện với Giang thiếu gia! Người thuê bọn tao ra tay là đội trưởng đội bảo vệ nhà hàng Thế Kỷ Tân Uyển – tên Thạch Hữu Phúc.” Tên xăm mình nằm bệt dưới đất, thành thật khai báo: “Oan có đầu, nợ có chủ. Nếu mày muốn trả đũa thì tìm bọn chúng đi. Nghe nói hôm nay là sinh nhật của tên Thạch Hữu Phúc đó, bọn chúng hẹn vài em út ăn nhậu ở quán bar Blues thì phải!”
“Quán bar Blues à...” Tôi không muốn phí thời gian với mấy tên nhãi nhép này nữa. Lướt nhanh qua mớ tài liệu liên quan đến quán bar Blues trong đầu, tôi gọi: “Bạch Khởi, Tiểu Phượng, chúng ta đi thôi!”
Chúng tôi vội vã rời khỏi khu chợ đêm, bỏ lại sau lưng ánh mắt oán độc của tên xăm mình. Tôi dặn Tiểu Phượng tự về tiệm trước, còn tôi và Bạch Khởi ghé quán bar Blues.
Đường Bất Dạ nằm tại khu vực trung tâm của Giang Thành. Trên con đường này, hàng loạt quán xá mọc lên san sát, nào là quán ăn, quán karaoke, quán bar, đa phần đều là các tụ điểm ăn chơi thâu đêm suốt sáng, với ánh đèn neon rực rỡ.
Quán bar Blues mà tôi muốn tìm nằm tại con đường Bất Dạ này. Đây là một quán bar mang phong cách trang trí pha trộn giữa linh kiện điện tử và nội thất gỗ sọc tối giản. Cách bày trí bên trong tạo cảm giác khá tù túng, vậy mà không hiểu sao lại thu hút rất nhiều thanh niên đến đây.
Thay vì cho rằng đó là do sở thích phong cách trầm buồn của khách, tôi tin chắc lý do quán đông khách là nhờ bà chủ thần bí kia.
Gọi một ly bia lạnh, tôi nép mình vào góc tối trong quán. Tiếng nhạc heavy metal tra tấn màng nhĩ tôi, thỉnh thoảng lại bị ánh đèn màu chói chang lướt qua người.
Tôi chau mày, tự hỏi tại sao quá nhiều người lại tìm đến nơi ăn chơi trác táng như vậy.
Tôi đảo mắt khắp quán tìm Thạch Hữu Phúc, kẻ mà tôi nhớ rõ mặt dù chỉ gặp một lần ở tiệc cưới nhà họ Giang.
“Tên đó không đến sao? Hay là có phòng VIP riêng bên trong nhỉ?” Nhìn một lượt, tôi chỉ thấy đám đông đang cuồng nhiệt nhảy múa. Toàn là những người trẻ tuổi đang cháy hết mình với những cảm xúc mạnh mẽ.
“A?” Ánh mắt tôi dừng lại ở vị trí sâu nhất bên trong quầy bar: một cô bé tầm 8 – 9 tuổi đang ngồi làm bài tập.
Cô nhóc ăn mặc như một con búp bê, vẻ ngoài ngoan ngoãn đến lạ. Dường như tiếng nhạc chát chúa và đám đông gào rú xung quanh chẳng hề ảnh hưởng đến cô bé. Con nhóc ấy vẫn cúi đầu, miệt mài làm bài tập.
“Ồn ào thế này mà bé làm bài tập được sao?”
Cô bé không thèm ngẩng đầu lên, chẳng hề ngó ngàng gì đến tôi.
“Bé tên gì? Hình như chú cháu mình từng gặp nhau ở đâu đó, phải không nhỉ?” Khi tôi vừa nói ra câu này, các nhân viên quán xung quanh đã bắt đầu cảnh giác, dường như cho rằng tôi là một kẻ biến thái đang dụ dỗ trẻ con.
“Kỹ năng cua gái của anh bạn lỗi thời rồi đấy!” Một cậu bạn say xỉn đang ôm bạn gái của gã đi sau lưng tôi, nhìn chằm chằm vào cô nhóc trước mặt: “Này anh bạn, tôi khuyên anh một câu thật lòng, đừng vì ba phút mà phải bóc lịch cả đời đấy!”
Tôi chỉ có thể gượng cười, vì tôi thật sự có cảm giác từng gặp cô bé này ở đâu đó rồi. Do bệnh nghề nghiệp, tôi luôn chú ý đến tất cả những người và sự vật xung quanh mình. Vì thế, tôi biết đây không phải là ảo giác.
“Quán chúng em cấm mang thú cưng vào. Thưa anh, nhớ giữ chó của anh cẩn thận nhé.” Nhân viên phục vụ bước đến với một gương mặt không mấy thiện cảm.
"Sau khi uống cạn ly này, tôi sẽ rời đi." Ban đầu, tôi chỉ định âm thầm quan sát, giữ mình kín đáo trước khi chạm mặt Thạch Hữu Phúc. Dù tôi khá tò mò về lai lịch của cô bé kia, nhưng tôi thật sự đã chuẩn bị ra về.
Vậy mà, ngay khi tôi vừa đứng dậy, một bàn tay chợt nắm lấy tay tôi. Cảm giác lành lạnh, trơn nhẵn như một khối ngọc bích, khiến tôi giật mình.
"Sao thế này..." Tôi ngây người, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Cậu quả là cao tay! Tuyệt chiêu ' muốn bắt phải thả' của cậu đây thật sự quá điêu luyện! Chắc cậu đã lợi dụng sự non nớt và tính tò mò của cô bé, để con nhóc tự chui đầu vào bẫy của cậu ta. Thì ra cậu mới là cao thủ tình trường lão luyện! Tôi thật sự bái phục, bái phục!" Gã thanh niên này rõ ràng chẳng say chút nào, chỉ cố tình nói thêm những lời thừa thãi.
"Không phải, tôi..."
"Cậu không cần giải thích, tôi biết cậu định nói gì rồi. Dựa trên luật pháp nước ta, cô bé này có lẽ chưa đủ 12 tuổi, mà hình phạt tối thiểu cho việc này là không dưới 13 năm tù đâu nhé! Cậu bạn, đừng lo! Cơ hội đang bày ra trước mắt cậu đấy, đời người ai chẳng có ước mơ riêng. Tranh giành danh lợi làm gì cho mệt, rồi cũng như Dã Tràng xe cát thôi, chi bằng cứ tự do buông thả, tận hưởng ngay bây giờ!"
"Buông thả cái quái gì chứ!" Tôi ngồi phịch xuống ghế. Bị cô bé nắm c.h.ặ.t t.a.y như vậy, nhưng con nhóc ấy vẫn không hề hé răng nói lấy một lời. Nó cứ cúi gằm mặt, chẳng rõ đang nhìn chăm chăm vào thứ gì đó dưới chân.
Thấy tình hình căng thẳng, nhân viên phục vụ liền xoay người, lẳng lặng đi vào phía trong, dường như định gọi ai đó ra để giải quyết.
"Này cô bé, hình như chúng ta đã gặp nhau ở đâu đó rồi thì phải?"
Cô bé vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, nhưng vẫn không nói bất cứ lời nào. Điều này khiến tôi khá lúng túng, hoàn toàn chẳng hiểu đầu đuôi ra sao.
"Hai người từng gặp nhau à? Vậy tại sao một người mẹ như tôi lại không hề hay biết chuyện đó?"
Tôi liền quay nhìn về phía giọng nói vừa phát ra. Ánh mắt vốn thờ ơ của tôi bỗng chốc bị cuốn hút hoàn toàn bởi nhan sắc trước mặt. Phải diễn tả thế nào đây nhỉ?
Dường như người phụ nữ này sở hữu một ánh mắt hút hồn đàn ông từ trong trứng nước, một vẻ quyến rũ toát ra tận xương tủy của kẻ từng trải, một nét đẹp ma mị, đầy mê hoặc mà tôi chưa từng gặp bao giờ.
Cô ấy kẹp một điếu t.h.u.ố.c lá mảnh dành cho phụ nữ giữa hai ngón tay, đôi môi son khẽ cắn nhẹ. Chỉ một hành động nhỏ thôi cũng đủ khiến những kẻ xung quanh nảy sinh bao nhiêu ảo tưởng tội lỗi, khao khát đến điên cuồng.
Bên dưới chiếc cổ trắng ngần của cô, tôi thoáng thấy một vệt màu xanh sẫm ẩn hiện giữa vùng n.g.ự.c đầy đặn. Nhìn kỹ hơn, thì ra đó là một hình xăm đuôi hồ ly tuyệt đẹp, uốn lượn từ n.g.ự.c và biến mất vào một nơi kín đáo hơn.
Tôi từng gặp vô số người phụ nữ xinh đẹp, nhưng hiếm có ai đủ sức để đặt lên bàn cân so sánh với cô gái đang đứng trước mặt này.
"Làm gì mà ngây ra thế? Tôi đang hỏi cậu đấy?" Cô gái ấy bước đến ngồi ngay cạnh tôi, rồi vẫy tay gọi bartender mang ra một chai Royal Salute, bảo họ khui ngay tại chỗ.
"Loại rượu này không phải khách nào cũng có thể gọi được đâu, coi như hôm nay tôi đãi cậu." Uống qua uống lại một chặp, dưới tác dụng của cồn, gò má cô ta ửng hồng, trông càng thêm quyến rũ.
Tôi chưa từng nếm thử loại rượu này. Cái cảm giác bỏng rát lan tỏa từ chất lỏng nóng như lửa kia, cũng giống hệt như người phụ nữ trước mặt, khiến tôi nhất thời khó mở lời để hỏi chuyện.
"Cô là ai?"
"Cậu đang ngồi trong quán bar của tôi, nắm tay con gái tôi, giờ lại còn hỏi tôi là ai sao?" Cô ta dùng kẹp gắp hai viên đá, thả vào ly rượu. Sự pha trộn giữa vị nồng ấm của rượu và cái lạnh buốt của đá khiến hương vị càng thêm đặc biệt, lôi cuốn.
Tôi thu lại ánh mắt, bắt chước cô ấy, cũng thả hai viên đá vào ly rượu của mình, rồi hỏi: "Onitsuka Ayaka?"
Giọng nói tiếng Trung của cô ấy rất trôi chảy, đó là lý do tôi không chắc liệu suy đoán của mình có đúng hay không.
"Cậu cứ nếm thử loại rượu này xem sao. Đây là phương pháp điều chế mới nhất của quán tôi, đảm bảo khó mà tìm được loại tương tự ở bất kỳ quán bar nào khác."
Làm sao tôi có thể an tâm uống rượu khi đang ngồi trong quán của người ta, lại bị con gái của họ nắm tay ngay trước mặt người mẹ ruột của nó cơ chứ?
"Hiểu lầm thôi mà! Chỉ là tôi thấy con gái của cô rất quen mắt, dường như đã gặp bé ở đâu đó rồi thì phải."
"Chỉ đơn giản là gặp qua ở đâu đó, mà con gái tôi lại liền nắm tay cậu sao? Cậu có biết không, ngay cả tôi, mẹ ruột của con bé bảo bối này, còn chẳng được phép vuốt ve ôm ấp nó nữa là!"
Nghe Onitsuka Ayaka nói xong, tôi linh cảm cô ta đang ẩn chứa một hàm ý sâu xa nào đó: "Vậy thì xin lỗi, chắc tôi đã nhận lầm người. Trong công việc hiện tại của tôi, cơ bản là tôi không bao giờ tiếp xúc với trẻ nhỏ ở độ tuổi này."
Onitsuka Ayaka nghe tôi đáp lời như thế, bèn nói bóng gió: "Không tiếp xúc trong thế giới hiện thực thì thôi, chứ chưa chắc trong giấc mơ thì không đâu nhé!"
Cô ấy nhấc ly rượu lên, hơi nghiêng người duyên dáng, rồi nói: "Anh Tử, con vào phòng với mẹ một lát nha."
"Anh Tử?" Vừa nghe thấy cái tên này, tôi suýt đánh rơi cả ly rượu. Tôi nhớ lại, trong lúc livestream tại trường cấp ba Tân Hỗ, vào thời điểm nguy cấp nhất, từng có một cô bé đứng ra giúp tôi ngăn chặn Thần Sát Nguyên Thần. Đó là một cô bé bị oán khí bao trùm toàn thân, tên cũng là Anh Tử.
"Chẳng phải Anh Tử là một lệ quỷ sao? Còn cô bé này rõ ràng là người sống sờ sờ mà?" Tôi đánh liều bước tới, nâng khuôn mặt của cô bé lên. Vừa nhìn thấy gương mặt y hệt đêm hôm đó, đôi tay tôi lập tức run rẩy mất kiểm soát.
"Giống nhau như đúc! Cô bé này giống hệt con bé lệ quỷ kia, không sai chút nào!"
Anh Tử liền khép lại quyển sách giáo khoa đang đọc dở, nắm lấy tay tôi, rồi theo Onitsuka Ayaka đi vào bên trong.
Ba người và một chú chó cùng đi vào phòng nghỉ của nhân viên ở phía sau, tránh xa âm thanh ồn ào, náo động của quầy bar. Giữa những ánh nhìn đầy tò mò và ghen tị, Onitsuka Ayaka đóng sầm cánh cửa lại.
Cởi đôi giày cao gót, cô ấy nhẹ nhàng ngồi lên giường. Người phụ nữ này, chỉ một cử chỉ tùy ý cũng đủ sức thử thách sự kiềm chế của bất kỳ gã đàn ông nào.
“Đừng gò bó như vậy, cứ thả lỏng đi.”
Làm sao tôi có thể bình tĩnh trước cảnh tượng này, may mà sáng nay ra đường tôi không mặc quần tập gym bó sát người.
“Cô gọi tôi vào đây có việc gì? Dường như chúng ta không hề quen nhau.”
“Đừng nói giọng lạnh lùng thế mà. Nếu Anh Tử đã thích anh như vậy, thì em cũng thích anh. Mà một khi em đã thích anh, thì anh muốn làm gì em cũng được.” Cô ấy lả lướt uốn eo, khéo léo phô bày đường cong quyến rũ c.h.ế.t người của mình, “Hay là anh muốn em chủ động trước?”