“ Tôi chỉ muốn hỏi cô một câu, Anh Tử ở đâu vào đêm qua?” Tôi chen ngang, cắt ngang giọng nói đầy mê hoặc của người phụ nữ Nhật Bản này.
“Anh đúng là một quý ông chỉ biết để mắt đến Anh Tử.” Cô nàng khẽ cắn môi, như đang cố tình trêu chọc tôi vậy: “Con bé vẫn ở trong tiệm của em, chẳng đi đâu cả.”
“Không thể nào, tôi vừa gặp con bé đêm qua.”
“Ồ? Vậy anh gặp con bé ở đâu?”
“Ở tại...” Không được, tôi không thể nói ra cái tên trường cấp ba Tân Hỗ, nơi đó dính líu đến quá nhiều thứ phức tạp.
“Khó mà nói rõ được, phải không anh?” Onitsuka Ayaka nhón gót nhẹ nhàng, bước đến bên cạnh tôi, rồi khẽ sờ mặt Anh Tử nhưng con bé đã nhanh chóng né tránh cánh tay ấy. “Anh thấy rồi đó, con bé này khó gần lắm, ngay cả người mẹ ruột như em cũng chịu thua.”
Qua hành động vừa rồi, tôi buộc phải thừa nhận điều đó. Thái độ của Anh Tử thật sự kỳ quặc, chẳng muốn giao tiếp với bất kỳ ai.
Lúc mới gặp Anh Tử tại trường cấp ba Tân Hỗ, cô bé này cũng y hệt như vậy. Mãi đến khi Tú Mộc đề nghị g.i.ế.c con bé, rồi tôi đóng kịch giả vờ bảo vệ con nhóc này, dẫn nó đi, nó mới chịu mở miệng nói câu đầu tiên với tôi.
“Chồng em qua đời từ sớm, kể từ khi anh ấy đã bỏ lại hai mẹ con em, Anh Tử liền trở thành thế này. Em dẫn con bé đi gặp rất nhiều bác sĩ nổi tiếng để chẩn đoán, nhưng đều vô dụng cả. Có người nói con gái em bị hội chứng cô đơn, có người nói não bộ của con bé thiếu hụt chức năng cảm xúc. Thậm chí, có người tự xưng là chuyên gia giải mã giấc mơ, đòi thôi miên con bé để đi sâu vào thế giới mộng của Anh Tử. Kết quả là, Anh Tử tỉnh dậy sau giấc ngủ, còn vị chuyên gia nọ thì lại phát điên luôn rồi.” Onitsuka Ayaka cười chua chát: “Em cũng muốn mang lại một tuổi thơ êm đềm, vui vẻ cho con bé, nhưng em làm không được.”
Đốt một điếu t.h.u.ố.c lá mảnh dành cho phụ nữ, Onitsuka Ayaka đứng dậy, đôi chân trần chạm đất: “Sống tại nhà chồng ba năm, một người lớn tuổi trong gia đình đã nói rằng đây chính là lời nguyền mộng cảnh của dòng họ này. Cứ cách 50 năm, trong số những con cháu đời sau, sẽ có một đứa bé có khả năng nhìn thấy những điều mà người thường chẳng thể nào nhận ra trong giấc mơ. Lúc đó, em van xin người đó cứu Anh Tử, kết quả là ông ta không chịu giải thích thêm, bảo em đưa Anh Tử rời khỏi Nhật Bản ngay lập đó, và tìm đến cái xứ Trung Quốc này để thử vận may. Chuyến đi ấy đã kéo dài thấm thoát ba năm trời.”
“Tình hình của Anh Tử ngày càng nghiêm trọng hơn. Ban đầu, em và con bé vẫn còn trò chuyện với nhau đôi chút, nhưng cách đây vài tháng, em không hề nghe thấy Anh Tử thốt ra bất cứ lời nào.” Dù vẻ ngoài Onitsuka Ayaka vẫn mỹ lệ, quyến rũ đến mê hoặc, nhưng sâu thẳm trong ánh mắt cô ta lại ẩn chứa nỗi lo lắng không nguôi của một người mẹ.
“Anh Tử từ chối giao tiếp với bất kỳ ai khác. Anh chính là người đầu tiên khiến con bé chủ động nắm lấy tay anh như vậy.” Giọng cô ta dần trở nên nghiêm túc: “Anh nói hai người từng gặp mặt, nên em đoán có thể hai người từng gặp nhau trong mơ. Với thái độ mà Anh Tử dành cho anh như vậy, chắc hẳn anh rất quan tâm con bé này trong giấc mơ đó, phải không?”
“Trong mơ ư?” Tôi không dám để lộ bất kỳ cảm xúc thừa thãi nào, nhưng tôi biết rõ chuyện xảy ra tại trường cấp ba Tân Hỗ không phải là một giấc mộng, và tình huống của Anh Tử không hề đơn giản như lời của mẹ con bé vừa nói.
“Có lẽ anh không tin, nhưng chỉ cần Anh Tử chìm sâu vào giấc ngủ, nó sẽ nhìn thấy những hình ảnh kinh hoàng không ngừng. Con bé luôn sống trong những cơn ác mộng dai dẳng ngày này qua ngày khác, đó là lý do con bé mới rơi vào trạng thái vô hồn, thờ ơ như thế.”
“Dù em là mẹ, nhưng em không thể nào đi vào bên trong thế giới của Anh Tử. Em chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn con bé đau khổ, điều này như một sự tra tấn chồng chất lên tâm can em.” Onitsuka Ayaka đặt tay lên n.g.ự.c tôi, sau đó trượt dần xuống dưới: “Yêu cầu của em không hề cao, em chỉ hy vọng Anh Tử có thể giống những đứa trẻ bình thường khác, vui vẻ mỗi ngày. Chỉ cần như thế, em có thể đánh đổi bằng tất cả những gì em có.”
Trán tôi ướt đẫm mồ hôi tự lúc nào không hay, cái hình xăm đuôi hồ ly trên n.g.ự.c cô ta dường như đang sống dậy, lóe ra ánh mắt gian tà đến rợn người.
“Cô nói đi, tôi phải giúp cô như thế nào?” Việc đối phó người phụ nữ này cũng khó như đối mặt với Thần sát Nguyên Thần vậy. Từ khi tôi bước vào căn phòng này, chính cô ta mới là người nắm giữ thế chủ động.
“Anh Tử là một con bé đáng thương, ngoại trừ anh ra, nó chẳng chịu tiếp xúc với bất kỳ ai khác. Do đó, em hy vọng anh sẽ đến đây trò chuyện cùng Anh Tử những lúc rảnh rỗi.”
“Chỉ đơn giản như vậy thôi hả?”
“Chứ còn gì nữa?” Onitsuka Ayaka ngồi xuống giường, xỏ giày cao gót vào: “Dù gì đi nữa, người ngoài cũng sẽ chẳng thể nào biết được anh và con bé từng làm gì với nhau trong giấc mơ... thậm chí nếu anh dám cùng Anh Tử... à thôi được rồi, hy vọng anh nhẹ tay một chút, nó vẫn còn là một đứa trẻ.”
Tôi lấy tay quệt mồ hôi trán. Chỉ vài lời cô ta nói cũng đủ khiến tôi đỏ mặt, xấu hổ không biết phải phản bác lại ra sao.
“Muốn tôi đồng ý cũng được, nhưng có việc này tôi cũng muốn hỏi cô.” Nói rồi, tôi tạm thời gác chuyện Anh Tử sang một bên, quay lại chủ đề chính: “Vài ngày trước, tên Hoàng Quan Hành của công ty dược Càn Đỉnh say bí tỉ lái xe gây tai nạn giao thông, c.h.ế.t mất rồi. Theo tôi được biết, đêm đó hắn vừa ra khỏi quán bar của cô là gặp tai nạn, vả lại cô và hắn có nhắn tin qua lại trên WeChat cùng ngày hôm đó luôn.”
“Anh cảm thấy một người phụ nữ yếu đuối lại có con nhỏ như em là hung thủ g.i.ế.c người à?”
“Trước khi bắt được hung thủ thật sự, ai cũng có thể là kẻ g.i.ế.c người! Do đó, nếu muốn tôi đáp ứng yêu cầu của cô, cô cũng phải nói thật cho tôi biết, Hoàng Quan Hành có biểu hiện gì khác thường vào đêm đó hay không?”
Onitsuka Ayaka ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Hôm ấy, Hoàng Quan Hành và bạn gái ở lại quán đến khuya. Chẳng biết vì vấn đề gì, mà hai người đó cãi nhau rất nhiều lần, em còn nhớ rõ ràng, dường như Hoàng Quan Hành còn tát cô gái kia một bạt tai.”
“Lúc đó, hắn có uống rượu không?”
“Không hề! Hoàng Quan Hành rất tỉnh táo. Hắn chỉ gọi đúng một ly nước trái cây ở quán em.”
“Hắn về lúc mấy giờ?”
“Khoảng mười hai giờ đêm, hắn dẫn bạn gái đi khách sạn Home Inn thì phải.”
Tai nạn giao thông xảy ra khoảng 05:00 sáng, như vậy có thể loại trừ nghi vấn đối với Onitsuka Ayaka.
“Nếu không còn chuyện gì nữa thì em ra ngoài đây. Dù gì thì em cũng là single mom, nếu ở trong này với anh lâu hơn nữa, em sợ nhân viên bàn tán.” Onitsuka Ayaka tỏ vẻ sợ danh dự của mình bị ảnh hưởng khiến tôi khó nói nên lời. Chẳng biết là ai vừa rồi còn nằm dài trên giường, õng ẹo vòng eo nữa đây.
Vừa đẩy mở cánh cửa được khóa chặt ra, chưa kịp bước ra đại sảnh, tôi liền gặp một gã đàn ông béo ị say mèm đang xông tới: “Bà chủ của mày đâu? Tao nghe nói bà chủ quyến rũ c.h.ế.t người của mày đẹp hút hồn lắm đó. Nay là sinh nhật của bố mày, mày kêu bà chủ ra đây hát một bài góp vui cho bố mày xem nào!”
“Xin lỗi anh! Bà chủ đang nói chuyện với khách hàng trong phòng, người ngoài không thể vào được.”
“Nói ít thôi! Bàn chuyện với khách hàng thì cần gì phải vào phòng riêng! Bố mày thấy hết rồi.” Nói xong, tên mập này liền cố tình đi thẳng vào nhà sau.
“Đội trưởng Thạch, anh vội vã đi tìm ai thế?” Onitsuka Ayaka uốn éo người như rắn nước, đứng tựa ở cửa ra vào, trong tay vẫn còn kẹp điếu t.h.u.ố.c lá mảnh.
Vừa trông thấy Onitsuka Ayaka, tên mập này liền đứng lại, nước dãi chảy ròng khỏi miệng: “Em xinh đẹp quá nha! Đến đây! Nhân dịp sinh nhật, anh đây đang rất vui! Đây là cơ hội để em kiếm thêm tiền đấy! Đi với anh vô phòng VIP, hát một bài, anh bo rất hậu hĩnh!”
“Anh làm khó em rồi! Đêm nay em thuộc về anh trai bên này nè, hay là anh đến thương lượng với anh kia một chút. Hỏi anh ấy coi ảnh có cho phép em qua phòng anh vài phút hay không?” Onitsuka Ayaka tỏ vẻ mình là một cô gái đáng thương, ngơ ngác, còn học dáng dấp của Anh Tử, nắm tay tôi một cách vô cùng tự nhiên.
“Bao cô em một đêm? Ý em đang nói đến thằng nhóc ranh này à?” Miệng Thạch Hữu Phúc đầy mùi rượu, gã nhìn tôi chằm chằm bằng một ánh mắt hung tợn: “Thằng oắt con, tao cũng là người có chút m.á.u mặt tại tập đoàn bất động sản Giang Cẩm. Đêm nay tao dẫn cô em này đi, chẳng lẽ mày dám không đồng ý sao?”
“Cô cứ khiến tôi gặp phiền phức hoài như thế à?” Giật tay khỏi cô, tôi khẽ cử động mười đầu ngón tay một chút: “Thạch Hữu Phúc, mày chẳng qua chỉ là một tay sai quèn cho tập đoàn Giang Cẩm thôi, còn bày đặt nói có chút địa vị? Mày không thấy xấu hổ khi nói câu đó à?”
“Thằng nhóc, mày đừng có được đằng chân lân đằng đầu khi tao vừa nói chuyện đàng hoàng. Hôm nay là sinh nhật của bố mày, nên bố mày không muốn gây chuyện đổ m.á.u thôi.”
“Đám người của tập đoàn Giang Cẩm đứa nào cũng thối tính y chang.” Thằng mập trước mặt này chính là Thạch Hữu Phúc, kẻ chỉ đạo tên xăm mình điều động đàn em đến đập phá cửa hàng của tôi. Chuyện hôm nay khó mà chấm dứt trong hòa bình được.
“Em gái đẹp, theo anh đi!” Thấy tôi hất tay Onitsuka Ayaka ra, Thạch Hữu Phúc tưởng tôi sợ gã, bèn được đà lấn tới: “Úi trời, đây là con gái của em hả? Mới lớn đã ra dáng hot girl lả lướt rồi đó, hay là rủ nó vào góp vui luôn đi.”
“Mê gái mà mắt đui mù.” Tôi lướt qua người tên mập này, cầm lấy chai rượu Royal Salute vừa uống dở lúc nãy: “Bà chủ, nghe đồn rượu Royal Salute nhập khẩu chính hãng nổi tiếng với vỏ chai cực kỳ cứng cáp. Không biết chai này là rượu thật hay hàng fake thế?”
Thạch Hữu Phúc đưa tay về trước, định ôm Onitsuka Ayaka, trong khi người phụ nữ xinh đẹp này cũng không hề hoảng hốt, thậm chí còn tranh thủ rít một hơi thuốc: “Dĩ nhiên là hàng authentic, không tin thì anh cứ thử đi.”
“Được, vậy để tôi thử xem.” Tôi nhếch mép, đưa tay vồ lấy cổ áo của Thạch Hữu Phúc.
Hiện tại, trong mắt thằng mập này chỉ có mỗi Onitsuka Ayaka. Tay hắn sắp chạm vào người cô ta thì bất ngờ bị một bàn tay khác tóm chặt lấy từ phía sau lưng: “Thằng chó này, mày muốn c.h.ế.t à?”
“Đừng có mở miệng ra là nói lời thô tục. Mẹ mày không dạy mày cách ăn nói văn minh à?” Tôi cười mỉm, thậm chí là cười tươi vui vẻ: “Mày là Thạch Hữu Phúc, đội trưởng đội bảo vệ của tập đoàn bất động sản Giang Cẩm phải không?”
“Chính là bố mày đây. Tao đếm ba tiếng, mày mà không buông ra thì tự chịu hậu quả đó, thằng nhóc!”
Thạch Hữu Phúc bị tôi tóm áo như thế mà vẫn vênh váo, gã còn định mở miệng đếm từ một đến ba.
Ấy thế mà, tôi không thèm nghe gã lải nhải: “Cần chi mà đếm ba tiếng? Mày đếm một tiếng là đủ rồi!”
Tôi giơ cao chai rượu, giáng thẳng xuống cái đầu trọc lốc của gã.
... Chát! ...
Mảnh vỡ thủy tinh b.ắ.n ra bốn phía, rượu màu nâu nhạt hòa lẫn với những vệt m.á.u tươi b.ắ.n tung tóe. Thạch Hữu Phúc trợn trừng mắt, cả người đổ ập xuống.
Tôi tiện tay ném cái vỏ chai rỗng đi: “ Đúng là chẳng thể tin lời phụ nữ. Chà, chai rượu này của cô lại là đồ giả rồi.”
Cả quán bar lập tức hỗn loạn, những thanh niên trẻ tuổi hớt hải tháo chạy ra ngoài. Tôi liếc nhìn Onitsuka Ayaka với ánh mắt như có lỗi, khẽ nhếch môi cười, đoạn rút điện thoại ra: “Alo, Nhị Cẩu Tử à, đêm nay có việc cần cậu ra tay rồi!”