Mấy gã thanh niên choai choai vừa xông ra từ phòng VIP đều là bảo vệ của nhà hàng Thế Kỷ Tân Uyển. Bọn chúng nào có bản lĩnh gì đáng kể, chẳng qua là dựa hơi Thạch Hữu Phúc, ỷ thế nhà họ Giang đứng sau, đúng kiểu cáo mượn oai hùm mà thôi. Giờ đây, thấy đại ca của mình bị đánh, chúng liền vung tay múa chân chửi bới, gào thét xông lên đánh hội đồng, chẳng khác gì đám lưu manh đầu đường xó chợ.
“Lên đi anh em! Đập c.h.ế.t tiệt cái thằng khốn đó đi!” Thạch Hữu Phúc bị tôi dùng bình rượu đập tét đầu. Gã loạng choạng ngồi dậy, một tay ôm lấy cái ót m.á.u me đầm đìa, miệng lẩm bẩm nguyền rủa tôi.
“Mày ỷ đông người à? Bạch Khởi!!!” Tôi không hề sợ hãi, hét lớn gọi tên nó. Thế nhưng, tôi lại chẳng thấy con ch.ó đất lông vàng uy mãnh của mình đâu cả.
Chờ cho đám côn đồ này bao vây tứ phía, tôi mới liếc mắt tìm kiếm và giật mình khi nhìn thấy cảnh tượng của chú chó đất cưng. Nó đã uống cạn bình Royal Salute đổ vãi ban nãy, rồi giờ thì đang ôm chặt cái bình vỡ, nằm ngay đơ sau bình hoa.
“Cái quái gì thế này?”
Đám đàn em của Thạch Hữu Phúc thét lên, nhào tới. Còn tôi thì lập tức ôm con ch.ó ngốc nghếch say xỉn kia lên, co giò bỏ chạy.
“Có cửa sau không?” Trước khi đi, tôi không quên đạp vào bụng Thạch Hữu Phúc một cú thật mạnh. Nhìn gã phun ra một ngụm m.á.u tươi, cảm giác giận dữ vì cửa hàng kinh doanh của mình bị đập phá trong tôi cũng vơi đi phần nào.
“Sau nhà bếp có cửa nhỏ, anh đi hướng đó đi.”
“Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài. Hẹn ngày sau tái ngộ.” Tôi chẳng ngại ngần gì mà để lại một câu tạm biệt đầy khí phách như thế. Kẻ thức thời không bao giờ chịu thiệt trước mắt, cứ chờ Nhị Cẩu dẫn đàn em tới, tôi sẽ cho bọn chúng một bài học nhớ đời.
Bị cả bọn rượt đuổi, tôi hoảng loạn chạy đại, ra khỏi quán bar Blues, liền cắm đầu vào một con hẻm vắng tanh.
“Đứng lại!”
“Bọn mày nghe đây! Hôm nay đứa nào bắt được thằng đó đầu tiên, anh mày lì xì một ngàn tệ!”
Nhờ vào động lực tiền bạc, đám người phía sau càng điên cuồng đuổi theo hơn nữa.
Tôi không hề rành đường tại khu vực này, lại còn cõng theo Bạch Khởi. Con chó này chỉ lớn hơn chó bình thường một chút, nhưng trọng lượng thực tế của nó phải nặng gấp đôi chó nhà, mới khiêng một đoạn mà bả vai tôi đã ê ẩm hết cả rồi.
“Đô yếu mà cứ thích uống rượu? Chẳng phải con đang làm quả tạ cho ba sao, Bạch Khởi ơi!” Chạy chừng trăm mét, tôi đã thở hổn hển không ra hơi. Do đó, tôi đặt con ch.ó nát rượu Bạch Khởi xuống một bên, tự mình nhặt một cục gạch, rồi đứng chờ sẵn trong con hẻm nhỏ.
Đang trong tâm trạng chuẩn bị ăn một trận đòn nhừ tử, bất chợt hai chiếc xe van cũ kỹ lao đến đầu hẻm, tựa như thần binh giáng thế.
“Anh Kiện, có sao không? Mấy anh em đến hơi trễ chút xíu!” Tổng cộng có gần mười mấy người trên hai chiếc xe van, ai nấy đều cầm ống tuýp, đeo khẩu trang đội mũ lưỡi trai che kín mặt.
Kẻ cầm đầu đang trong tình trạng bó bột một tay, mái tóc vàng hoe vô cùng nổi bật trong đêm tối: “Thằng nào dám đụng tới anh em của Trần Nhị Cẩu này? Chơi nó cho tao!”
Tình huống nguy cấp đột ngột đảo chiều. Tôi cười ha ha, ném cục gạch ban nãy đi: “Nhị Cẩu, chú em đến đúng lúc thật đấy, không sớm cũng không muộn.”
Đám bảo vệ nhà hàng bị chặn đường trong hẻm nhỏ, nhưng tên mập Thạch Hữu Phúc kia vẫn giữ được bình tĩnh. Gã dùng khăn tay ôm đầu, vênh váo: “Bọn mày biết tụi tao là ai không? Chúng tao là đội bảo vệ của nhà họ Giang. Chẳng lẽ bọn mày không định lăn lộn ở Giang Thành này nữa à?”
“Nhà họ Giang ư? Chắc tao sợ. Dù thằng cha của ông trời tới đây cũng không ngăn được bọn tao đâu.” Nhóm côn đồ mà Nhị Cẩu dẫn đến đều là anh em lăn lộn cùng nó, bọn này có tuổi đời khá trẻ, đa phần toàn là dân liều mạng.
“Rượu mời không uống, đòi uống rượu phạt à? Mấy anh em đừng sợ, chờ tao gọi người đến đây.” Thạch Hữu Phúc nhanh chóng lấy điện thoại ra: “Cổ tiên sinh, bọn em đang ở con hẻm nhỏ phía sau quán bar Blues, nhờ ông đến lẹ lẹ! Bọn chúng đông quá, chúng em không chơi lại!”
Cúp máy xong, Thạch Hữu Phúc bỗng tỏ vẻ hống hách ngay lập tức: “Còn may là hôm nay có mời Cổ tiên sinh đến dự buổi tiệc sinh nhật. Một lát nữa thôi, tao sẽ cho bọn mày biết cảm giác – muốn sống không được, muốn c.h.ế.t cũng không xong!”
“Bọn tao đông gấp đôi bên mày, mày còn hống hách cái gì? Hay bọn tao xin chúng mày tí huyết nhé?”
Tôi vội can Nhị Cẩu lại: “Đừng manh động, cái tên Cổ tiên sinh gì đó có vẻ không đơn giản đâu.”
“Hiện tại mày có sợ cũng muộn rồi con ạ. Cổ tiên sinh chính là khách quý do Giang thiếu gia mời từ Miêu Cương đến đây, cốt yếu là để đối phó thằng nhãi Cao Kiện kia. Hôm nay, chỉ trách tụi bây xui, lần sau ra đường nhớ coi ngày nhé.” Chẳng biết thứ dính trên mặt Thạch Hữu Phúc là rượu hay m.á.u nữa, nhưng gã cười trông rất đáng sợ.
“Là người do Giang Thần mời đến để đối phó mình à?” Tôi từng tổn thương con tiểu quỷ do Giang Thần nuôi tại tiệc cưới nhà họ Giang. Có lẽ, gã nghĩ tôi là một người biết tu Đạo, nên đã mời một vị chuyên gia về Cổ thuật từ Miêu Cương đến đây để dùng Cổ độc hại tôi.
Nghe nói, từ thời khai sinh của văn minh Hoa Hạ, đã có một loại tà thuật hại người gọi là “cổ thuật”. Đây là một phương pháp dựa vào nhiều loại sinh vật như rắn, ếch, chim, mèo… để sai khiến, hạ độc, thậm chí là hại c.h.ế.t người khác. Trong đó, hai cách hạ "cổ" được biết tới nhiều hơn cả là sử dụng "cổ trùng". Loại trùng này thường mang trên mình độc dược cực mạnh, được nuôi dưỡng bởi các vu sư.
Tôi đã làm hắn bẽ mặt tại ngày hôn lễ như thế, biết chắc gã sẽ tìm cách trả thù mình. Ai mà ngờ tên đó lại dùng cách ác độc như thế. Theo những gì tôi biết về Cổ độc của Miêu Cương, nếu ai bị cổ trùng nhập thể, nhẹ thì sẽ bị mất trí hoặc mắc bệnh nặng, nghiêm trọng hơn có thể bị tra tấn đến chết.
“Hắn ta trông có vẻ ngoài lịch thiệp, nhưng thực chất lòng dạ lại vô cùng hiểm độc. Cái tên Giang Thần này thật sự đáng ghê tởm!”
Cửa sau quán bar Blues bị đẩy mạnh, một bóng người mặc áo choàng đen kịt bước vào con hẻm nhỏ.
“Cổ tiên sinh! Chúng tôi ở đây!” Thạch Hữu Phúc mừng rỡ như bắt được vàng, vội vàng hô to gọi cứu tinh.
Kẻ kia vẫn bình tĩnh đến lạ lùng, chậm rãi sải bước trong con hẻm tối tăm. Chiếc áo choàng đen trùm kín cả mặt gã, toát lên một vẻ thâm sâu khó lường, bí ẩn đến rợn người.
“Dừng lại! Lối này cấm đi!” Hai tay đàn em của Nhị Cẩu giơ ra ngăn cản. Kẻ áo choàng đen dừng chân tại chỗ khoảng năm, sáu giây. Không hề thấy gã có bất cứ hành động nào, nhưng hai tên đàn em vừa rồi bỗng nhiên tím tái mặt mày, rồi co giật mạnh và ngã vật xuống đất.
Cả hai người họ đau đớn quằn quại, rên rỉ trong tuyệt vọng.
“Ha ha, Cổ tiên sinh ra tay quả nhiên lợi hại! Thế nào? Bọn bây đã biết sợ rồi chứ?” Thạch Hữu Phúc cười khẩy, đắc ý.
“Trung Sinh, Lưu ca!” Nhị Cẩu định chạy tới xem xét tình hình, liền bị tôi kéo lại: “Chú mày đứng đây, để anh ra xem sao.”
“Anh Kiện, anh cẩn thận đó! Tên khốn đó trông kỳ dị lắm!” Nhị Cẩu lo lắng nhắc nhở.
Tôi ra hiệu trấn an thằng bé, dù thực tâm thì tôi cũng chẳng tự tin là bao. Thế nhưng, dù sao tôi cũng là người gây ra mọi chuyện này, nên tự tôi phải đứng ra chịu trách nhiệm.
Trong con ngõ hẻm tồi tàn này, kẻ áo choàng đen cứ ung dung tiến đến, tựa như chúng tôi chẳng khác gì không khí trong mắt gã ta. Thậm chí, gã còn chẳng thèm mở miệng nói một lời nào.
Tôi siết chặt viên gạch trong tay, đại khái có thể đoán được lý do vì sao hai người đàn em của Nhị Cẩu lại gục ngã. Có lẽ họ đã sơ suất để trúng phải cổ độc.
“Phải cẩn thận, chỉ cần bị cắn một cái là mất mạng ngay.” Tôi tự nhủ thầm, nhưng việc đề phòng cổ độc giữa con hẻm nhỏ tối tăm như thế này thật sự quá khó.
Đang mải suy nghĩ cách đối phó, vừa bước được vài bước, tôi bỗng cảm thấy một cơn nhói đau ở chân.
Tôi lập tức cúi đầu nhìn xuống, chẳng biết từ lúc nào, một con rắn khoang bạc to gần bằng bàn tay đang cắn chặt vào bắp chân tôi.
Tôi hất mạnh nó ra, con rắn kia quằn quại vài cái rồi nằm yên bất động, xem ra đã c.h.ế.t rồi.
Tôi vuốt nhẹ bắp chân mình, chỉ thấy vỏn vẹn hai vết thương nhỏ bằng hạt gạo, ngoài ra hoàn toàn không có cảm giác khác thường nào.
“ Đúng là kẻ gan dạ. Cậu em là người đầu tiên trúng chiêu ‘Rắn cắn bảy bước’ của ta mà vẫn không hề nhăn mặt một lần nào.” Một giọng nói ngạc nhiên vang lên từ trong chiếc áo choàng đen.
“Hóa ra ông cũng biết nói!” Tôi đáp trả đầy châm chọc. Thật ra, không phải tôi là kẻ cứng rắn chịu đau giỏi giang gì, mà thực sự bắp chân của tôi không hề đau, chỉ hơi tê tê, dường như m.á.u huyết nơi đó đang chảy nhanh hơn bình thường một chút.
“Cậu em còn đủ sức nói chuyện sao? Để ta xem cậu gắng gượng được đến bao giờ?” Kẻ áo choàng đen nhếch mép cười khẩy, xòe hai bàn tay ra. Nơi đó, vài con bọ nhỏ có hình dáng tương tự nhau, nhỏ hơn loài rệp thông thường một chút, nhanh chóng nhảy ra khỏi bàn tay gã.
“Trùng Tam Đồ, thật lãng phí khi phải dùng Cổ thuật để đối phó với người thường.” Nói xong, gã dửng dưng lắc đầu, ra vẻ một cao thủ ẩn dật đơn độc.
(Chú thích: Trùng Tam Đồ thuộc Lớp Bọ ba thùy (danh pháp khoa học: Tribolita) là một lớp động vật chân khớp hải dương đã tuyệt chủng. Đây là một trong những nhóm động vật chân khớp cổ nhất, với hóa thạch lâu đời nhất được ghi nhận có niên đại từ kỷ Cambri - 521 triệu năm về trước)
Trước màn thị uy đó, tôi không dám hành động mù quáng. Kết quả là, sau vài phút – chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Tôi lại cúi đầu nhìn kỹ, liền thấy vài con côn trùng nhỏ xíu đang giãy dụa dưới đế giày, có vẻ đã hấp hối đến nơi.
“Đây gọi là Trùng Tam Đồ sao? Chẳng lẽ thứ đồ chơi này có công dụng tự hủy khi sắp c.h.ế.t ư?” Thú thật, tôi đã bị gã áo choàng đen này hù cho hết hồn. Gã chỉ cần phất tay một cái là có thể quật ngã hai tên thanh niên trai tráng. Ra tay phủ đầu, tôi nhận ra năng lực của kẻ địch vô cùng mạnh. Ấy thế mà, gần nửa ngày trôi qua, ngoại trừ việc giỏi ra vẻ cao ngạo và nói chuyện khoa trương, hão huyền, có vẻ như gã áo choàng đen ấy chẳng gây ra bất cứ vết thương nào cho tôi cả.
“Hay gã ta đã hạ cổ độc mãn tính lên người mình? Sau đêm nay, mình sẽ rơi vào tình trạng ‘độc phát thân vong’ như trong mấy bộ phim ư?”
“Cái quái gì? Sao Trùng Tam Đồ lại không có tác dụng với ngươi nhỉ? Xem ra, ngươi đã ép ta phải sử dụng Cổ thuật rồi. Thằng nhóc ranh, vốn dĩ ta định g.i.ế.c ngươi một cách êm ái, thế nhưng ngươi lại không biết trân trọng cơ hội.” Gã áo choàng đen khịt mũi khinh thường, nhếch mép cười lạnh, dường như đang nắm giữ mọi thứ trong lòng bàn tay. Gã vươn tay ra khỏi lớp áo choàng, chìa ra một chiếc bình gốm sứ được nút kín.
“Hôm nay, ta đây sẽ cho chúng mày mở mang tầm mắt, thấy được Cổ thuật chân chính!” Gã đặt ngón trỏ vào miệng bình, ấn nhẹ, một giọt m.á.u của gã nhỏ vào bên trong.
Ngửi được mùi m.á.u tanh, một con trùng hung dữ bò ra. Nó có hình dáng tựa con rết, nhưng lại sở hữu 33 đốt thân đối xứng một cách kỳ lạ: “Bí thuật Miêu Cương – Thiên Túc Cổ!”
Gã huơ nhẹ ngón tay, con Thiên Túc Cổ kia bò dọc theo cánh tay gã, rồi rơi xuống mặt đất. Tốc độ của nó càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức mắt thường khó mà theo kịp.
Mồ hôi lạnh thấm ướt đẫm cả lưng, tôi giơ viên gạch lên, cảnh giác xung quanh.
“Người trần mắt thịt như ngươi mà cũng dám chống đối với Cổ thuật ngàn năm ư? Chỉ là châu chấu đá xe mà thôi, đồ không biết tự lượng sức mình!” Gã vừa dứt lời, tôi bỗng cảm giác tay mình lạnh toát. Con côn trùng đó đã bò lên tay tôi tự lúc nào không hay.
“Chết tiệt!”
Tôi định hất nó ra, nhưng đã quá muộn. Con Cổ trùng ấy cắn phập vào tay tôi.
Nọc độc của nó truyền vào cơ thể, một màu xanh đen nhanh chóng hiện rõ, rồi lan rộng khắp cánh tay tôi.