Phản ứng của anh Lưu mù khiến tôi khá buồn cười: “Có đáng để anh nghi ngờ cả cuộc đời mình đến vậy không?”
“Chỉ có mấy quyển Đạo thư với bí kíp thôi sao? Thằng nhóc cậu đúng là sống trong phúc mà chẳng biết hưởng. Mỗi quyển bí điển trong danh sách này đều là những bản độc quyền, chỉ đệ tử chân truyền trong tông môn mới đủ tư cách được lật ra xem.” Anh Lưu trưng ra cái vẻ mặt như ông trời bất công, nhìn khá là thú vị: “Chú em có biết là, nếu một người thường bái nhập vào đạo quán, muốn tu tập những cuốn bí kíp tầm cỡ này, sẽ mất bao lâu hay không?”
“Mất bao lâu á?”
Anh Lưu mù nhấp một ngụm rượu, kìm lại giọng điệu đang nhanh của mình: “Trước khi nhập đạo, phải tĩnh tâm! Học thuộc giới luật và kinh điển! Nhảy cầu, chẻ củi thêm ba năm! Người có tư chất khá một chút sẽ bắt đầu được truyền thụ võ công ngoại gia. Sau khi rèn luyện thân thể cường tráng thêm ba năm, cấp trên sẽ chọn những người có tâm tính nhân hậu, trung thực, nhân ái, hiểu rõ lễ tiết và nhân nghĩa, nghe đồn rằng sẽ truyền cho Pháp Công Đức.”
“Pháp Công Đức là cái gì?”
“Chính là khẩu quyết cơ bản của nội công, hỗ trợ việc tu tâm dưỡng tính, giúp chú em mày củng cố đạo tâm, tích lũy công đức. Cứ ba năm một lần, sư phụ của chú em sẽ kiểm tra. Nếu chú em có thể đạt đến cảnh giới 'thượng thiện nhược thủy', thanh tịnh tự nhiên, mới được xem như chính thức vượt qua cửa ải.”
(Chú thích: “Thượng thiện nhược thủy” trích trong một câu nói của Lão Tử: “Thượng thiện nhược thủy, thủy thiện lợi vạn vật, phù duy bất tranh, cố vô vưu” – Có ý nghĩa là: “Nước là tốt nhất, nước đem lại lợi ích cho muôn vật mà lại không tranh giành”).
Anh Lưu mù uống cạn ly rượu nữa. Dường như hôm nay có chuyện gì đó đã kích thích, khiến anh muốn tự chuốc say bản thân: “Mất đến mười năm, mới được coi là đệ tử nhập thất. Đến khi đó, chú em mới có đủ tư cách học tập những quyển đạo pháp chỉ dành riêng cho đệ tử chân truyền. Mà đó mới chỉ là đủ tư cách thôi, còn việc xin phép để lật mấy quyển đó ra xem lại cần phải trải qua một bài kiểm tra cực kỳ gian nan.”
“Nghiêm khắc đến vậy sao?” Tôi sững sờ, ngẩn ra nhìn: “Vậy các anh không sợ bị tuyệt tự, không có người nối nghiệp à?”
“Đạo giáo coi trọng đạo đức, dạy về đạo pháp tự nhiên, có nghĩa là tu dưỡng cả thể xác lẫn tinh thần, mong cầu trường sinh. Những loại pháp môn hay bùa chú có uy lực cực mạnh kia chỉ là phụ mà thôi. Nếu em tu luyện chỉ vì mục đích chiến đấu, anh chắc chắn không có bất cứ Đạo quan nào chịu nhận em vào cả.”
Anh Lưu mù giải thích cặn kẽ, đồng thời cũng uống khá nhiều rượu. Anh ấy xem lại tờ giấy ghi đầy những công pháp, bảo vật kia lần nữa.
“Chú em bị hao hụt tinh huyết, giảm thiểu tuổi thọ. Nếu không bồi bổ bằng thuốc quý, anh e rằng khó có thể sống qua ba tháng nữa. Trên tờ giấy này, có món rượu Đồng Tiên chính là rượu quý thượng hạng. Dù chỉ là nghe đồn, nhưng một giọt rượu có thể giúp an thần tĩnh tâm, uống một ngụm có thể bồi dưỡng lục phủ ngũ tạng.”
“Rượu Đồng Tiên phải không? Em nhớ kỹ rồi.” Tôi yên lặng gật đầu.
“Về phần nội gia tâm pháp, tuy trên đây toàn là bí điển cấp thượng thừa, nhưng dù gì đi nữa em đã từng học cách tu luyện Thiên Mục của Diệu Chân đạo. Anh kiến nghị em tiếp tục tu hành bí điển của Diệu Chân đạo là ổn nhất.”
Anh Lưu mù suy xét hồi lâu rồi nói tiếp: “Diệu Chân đạo bắt nguồn từ học phái Trang Tử vào thời Tiên Tần. Nếu luyện đến cảnh giới tối cao, có thể cảm ngộ được vận mệnh của trời đất, còn được tinh hoa của trời cao bồi dưỡng, vô cùng có lợi cho tình hình cơ thể em hiện nay. Nếu quá tham lam, sẽ nuốt không trôi. Em phải ghi nhớ kỹ câu này.”
“Về chuyện này, anh cứ yên tâm.” Tôi thầm nghĩ, dù tôi có muốn học nhiều thì điểm thưởng cũng đâu có đủ. Bèn nhẩm tính một lượt: “Rượu Đồng Tiên – 05 điểm, Diệu Chân đạo pháp tường giải – 10 điểm, vậy còn dư 06 điểm. Mình nên đổi cái gì bây giờ? Món Dây tơ hồng này có vẻ hấp dẫn nhỉ?”
“Thằng nhóc này, đừng có suy nghĩ mấy cái chiêu trò xàm xí đó nha! Không có đường tắt trong việc tu đạo đâu! Em đã có cơ hội tu luyện kinh điển cấp thượng thừa, là có lợi thế nhanh hơn mười năm so với những người tu đạo khác rồi. Trong khi tu hành, nhất quyết không được lười biếng hay sơ suất.”
Nghe Anh Lưu mù nói thế, tôi liền tỉnh mộng: “Cũng đúng thật, dù bí thuật lợi hại đến mấy, thì người học vẫn phải cố gắng mới có thể thành công.”
“Anh thần tiên sống này, anh đoán xem, nếu một người có tư chất bẩm sinh thông minh tu luyện cái này, vậy độ chừng bao lâu sẽ đủ tư cách vượt ngưỡng cửa đầu tiên, đặt chân chính thức vào con đường tu hành?”
“Cũng khó nói.” Anh Lưu mù nhấp nhẹ một ly rượu: “Trước hết, anh giải thích cho em về cách phân chia cảnh giới cơ bản.”
“Cảnh giới phân chia của Đạo gia chia thành hai giai đoạn quan trọng: Tiên thiên và Hậu thiên. Khi em tu luyện đến vị trí đỉnh cao ở giai đoạn Hậu thiên, em có thể thuận theo dòng nước mà khai mở cánh cổng dẫn đến Tiên thiên. Về những vị tu sĩ đang ngự trị tại cảnh giới Tiên thiên cao cường kia, chúng ta chỉ biết tự dò dẫm mà đi. Trong vòng mười năm tới, em không cần thiết phải mơ tưởng viển vông về cảnh giới đó. Tạm thời, anh nói cho em nghe mấy cảnh giới quan trọng ở giai đoạn Hậu thiên: Mỗi một môn phái sẽ có một cách gọi không đồng nhất lẫn nhau, nhưng đại khái chia thành Tâm trai, Tọa vong, Duyên đốc, Thổ nạp, Thính tức, Chủng tức, Tích cốc, Thai tức, Ngoại đan, Nội đan. Tổng cộng có mười cảnh giới quan trọng.
Tâm trai có ý nghĩa là giữ cho nội tâm trong sạch và yên lặng. Chữ ‘trai’ ở đây không phải nói về việc ăn chay ở bề ngoài, mà ám chỉ nội tại bên trong em phải trong sáng, không bị vẩn đục.
Tọa vong có nghĩa là ngồi tĩnh tọa, quên đi bản thân, không còn cảm giác về tứ chi hay suy nghĩ, thoát ly khỏi thân xác và mọi ý niệm.
Duyên đốc là việc vận hành một phần chu thiên, tức là vận chuyển khí trong mạch Đốc để đả thông các mạch khác trong cơ thể.
Đây là ba cảnh giới quan trọng, được coi là nền tảng ban đầu cho con đường tu hành.
Đến khi bước vào cảnh giới thứ tư – Thổ nạp, đó mới là phương pháp tu luyện chân chính. Em có thể thở ra khí thải ô uế, hút vào tinh khí trong trời đất, cường hóa hô hấp, thay cũ đổi mới.
Cảnh giới thứ năm là Thính tức, còn được gọi là “Thính khí”. Ngồi yên tĩnh, điều hòa hơi thở bằng dòng khí, tập trung tâm trí cảm ngộ đại đạo. Hiện tại, anh đang đứng ở cảnh giới thứ năm trong giai đoạn Hậu thiên, chính là Thính Tức này.”
Anh Lưu mù bèn chỉ về miếng vải đen đang che hai mắt mình: “Nói ra thật hổ thẹn, anh đã tu hành ba mươi năm nhưng mới chỉ đạt đến cảnh giới thứ năm Hậu thiên. Tư chất của anh đúng thật là ngu dốt mà.”
“Á đù, anh tu hành ba mươi năm mà mới đến cảnh giới thứ năm, vậy em cần tu luyện làm gì nữa? Có khi ba ngày sau, em c.h.ế.t mất xác rồi!” Nhìn vào tấm gương chính là Anh Lưu mù trước mặt, tôi cảm giác một sự tuyệt vọng đang ùa về: “Chẳng lẽ không có phương pháp tu luyện nào cấp tốc hơn sao anh?”
“Khi tu đạo, chuyện quan trọng nhất chính là căn cơ, chú em muốn đi đường tắt như thế sao được? Chỉ là, mỗi một người sẽ có tư chất khác nhau. Anh từng gặp một vài vị có tư chất bẩm sinh hơn người, nội trong một ngày đã có thể đột phá ba cảnh giới lớn, đả thông mạch Đốc, tự do thổ nạp.”
Có lẽ do men say, anh Lưu mù khua khoắng cây đòn gánh: “Anh đã gieo quẻ cho em vài lần, nhưng mỗi lần đều ra kết quả khác nhau. Trong vận mệnh của em, có Đạo tồn tại, hẳn là rất hợp với việc tu hành. Thế này đi, anh dạy cho em cách thả lỏng tâm trí. Cảnh giới đầu tiên – Tâm trai, nếu ai có thiên phú cao, trong vòng mười hơi thở là có thể đạt đến.”
“Vậy thì hay quá!” Đây là lần đầu tiên tiếp xúc với Đạo, nên tôi khá hồi hộp. Vì thế, tôi chẳng hề để ý đến đám bạn nhậu ngồi ở mấy bàn xung quanh đang nhìn mình bằng ánh mắt ngơ ngác, liền chuyển sang tư thế ngồi xếp bằng.
Theo lời hướng dẫn của anh Lưu mù, tôi áp dụng từng bước để tiến vào trạng thái ‘nhập định.’
(Nhập định: Khi người ta nhập định, người ta tự tập trung hoàn toàn vào khoảnh khắc hiện tại, chỉ tiếp nhận một cảm giác thoải mái duy nhất. Người ta tự tập trung vào chính mình và quên đi mọi phiền não, lo âu. Đó là một khoảnh khắc tuyệt vời và vô cùng có lợi.)
Tôi vừa nhắm mắt lại, đầu óc liền không tự chủ mà nhớ lại những trải nghiệm trong mấy ngày gần đây. Nó cứ như một chiếc tàu lượn siêu tốc lướt qua tâm trí tôi. Theo thói quen, tôi bắt đầu hồi tưởng chuyện cũ, phân tích từng chi tiết nhỏ bằng lý trí.
“Còn một điểm đáng ngờ chưa rõ ràng trong chuyến xe buýt số 14... Cô bé đã từng giúp đỡ mình có phải là Anh Tử hay không? Mặc dù vẻ ngoài khác nhau, nhưng giọng nói lại...”
“Có phải em thấy trong lòng yên tĩnh hơn không?” Anh Lưu mù khẽ hỏi khiến tôi bừng tỉnh.
“Hiện tại không phải là lúc mình suy nghĩ về chuyện đó. Mình phải thả lỏng tinh thần.” Mặc dù tự nhủ thầm như thế, nhưng chỉ cần nhắm mắt lại, từng hình ảnh về lệ quỷ, người chết, manh mối các vụ án lại lần lượt hiện lên.
“Được rồi, được rồi! Em đừng ép buộc bản thân nữa.” Anh Lưu mù xoa mặt một cái, “Anh bảo em thả lỏng tinh thần, chứ không phải bảo em nhớ lại chuyện cũ. Gân mặt em căng cứng hết cả lên rồi kìa, đây là kích động đến mức nào mà căng thẳng thế?”
“Ủa? Có thật hả anh?”
“Em hù cho đứa nhỏ ngồi bàn bên cạnh sợ khóc thét lên rồi kìa, còn có mặt mũi nào mà hỏi có hay không? Giờ chúng ta về cửa hàng đi, xem ra không dùng chút đồ vật hỗ trợ, em khó mà đi vào trạng thái thích hợp rồi.”
Thanh toán xong, chúng tôi quay lại phố Đinh Đường.
Anh Lưu mù liếc nhanh bố cục trong cửa hàng, rồi đi lên lầu hai, lựa góc có mặt trời chiếu vào, rồi bảo tôi ngồi xuống nơi đó. Tiếp theo, anh ấy lấy ra vài cây đàn hương đắt tiền trong túi đồ nghề xem bói, rồi cắm xung quanh người tôi theo một thứ tự nhất định.
“Mấy món bảo bối này là anh không dám dùng cho bản thân luôn đó! Chú em đừng có làm anh thất vọng nhé.” Anh Lưu mù cố nén sự tiếc nuối, nhóm lửa, đốt đàn hương. Anh ấy còn lấy ra một lá bùa có tác dụng hỗ trợ tập trung tinh thần, dán vào sau lưng tôi: “Được rồi! Giờ thả lỏng chính mình, đẩy tinh thần thoát khỏi sự trói buộc của thân xác. Chú em không cần làm gì hết, không cần suy nghĩ gì hết.”
Đúng thật là tôi cố gắng làm theo lời anh Lưu mù nói. Mùi nhang khói bay vào mũi, thân thể tôi thả lỏng dần, giống như chiến sĩ cởi bỏ mũ giáp, xé toang lớp ngụy trang dày đặc của thế giới hiện thực.
“Lúc này, mình chẳng cần phải sợ hãi bất cứ điều gì cả. Mình đang ở trong ngôi nhà của mình, chẳng có xích mích hay mâu thuẫn với ai cả, cũng không có ác quỷ đáng sợ, chẳng có gì hết...” Khoảng hai tiếng đồng hồ sau, nét mặt của tôi mới bình thường trở lại. Đó không phải là trạng thái bình tĩnh gượng ép, mà là một vẻ mặt tự nhiên, phơi phới.
Anh Lưu mù đang đứng đợi ở cửa, thấy vậy, bèn thở phào nhẹ nhõm: “Phải mất một tiếng đồng hồ mới có thể nhập định giữa bao nhiêu phiền nhiễu xung quanh. Thằng nhóc này muốn học đạo, quá khó khăn rồi!”
Ngược lại, tôi cảm thấy tinh thần dần thả lỏng. Ngay khi ý nghĩ hỗn độn cuối cùng biến mất, cả người tôi bước vào một trạng thái kỳ diệu, thoải mái hơn cả khi ngủ sâu rất nhiều.
Thế nhưng, vừa mới cảm nhận trạng thái này một chút, tôi liền cảm thấy m.á.u huyết trong lồng n.g.ự.c đang lưu chuyển rất nhanh khắp cơ thể. Tôi bèn ngẩng đầu nhìn lên, dường như trông thấy một con Cửu vĩ Huyết hồ vô cùng to lớn đang nhìn xuống mình từ bầu trời trên cao.
“Huyết nhiễm Cửu vĩ, linh hồn gửi gắm nơi mày! Sau này, tao với mày – có phước cùng hưởng, có họa cùng chịu!”
Con hồ ly chín đuôi trên không trung nhào xuống, há miệng, nuốt trọn cả người tôi vào trong!
Ngay khi ý thức của tôi như bị nuốt chửng, tôi bừng tỉnh khỏi trạng thái nhập định: “Cái quái gì vậy?”
Băng gạc trước n.g.ự.c thấm đẫm m.á.u tươi rịn ra, tôi chống một tay xuống đất, mồ hôi từ cằm rơi từng giọt xuống đất.
“Mới đó mà tỉnh rồi?” Anh Lưu mù đứng đợi ở cửa, thấy vậy liền sững sờ: “Chú em mất hai tiếng đồng hồ mới nhập định, vừa ngồi được vài giây mà thức tỉnh luôn rồi. Cao Kiện! Anh nói thật nha! Không phải do tư chất của chú em không đủ cao, mà cơ bản là chú em không hề có bất cứ tư chất nào cả!”
Nhìn mấy cây đàn hương cháy hết, hóa thành tro tàn, anh Lưu mù chỉ biết cười chua chát: “Nếu Tổ sư của gia đình anh mà thấy cảnh này, chắc cũng phải há hốc mồm kinh ngạc mất.”
“Há hốc mồm kinh ngạc vụ gì hả anh?” Tôi dùng tay đè chặt vết thương đang đổ m.á.u trên ngực, gượng đứng dậy, mặt tỏ vẻ xin lỗi.
“Theo như gia phả của nhà họ Lưu miêu tả, thì chú em đây có thể được xếp vào hàng người có tư chất kém cỏi nhất trong vòng 500 năm gần đây. Nếu là ngày xưa, phỏng chừng chú em đã bị đánh cho nhừ đòn, rồi bị tống cổ ra khỏi gia tộc mất rồi...”