[LỖI DỊCH - VUI LÒNG DỊCH THỦ CÔNG ĐOẠN VĂN SAU:]
---BEGIN---
Anh Lưu mù lắc đầu, thở dài: “Cao Kiện, anh nói câu này, chú em đừng buồn. Nếu em muốn dùng khối căn cốt cục mịch của mình để tu Đạo, sẽ phải trả giá gầm trăm lần so với người khác, hay là...”
“Hay là thế nào anh?”
“Đạt đến cảnh giới tối cao của Đạo gia, cũng nằm trong 3000 đại đạo. Hay là chú em đi chùa Kim Đỉnh ở Nam Sơn xem sao. Ngộ nhỡ căn cốt của em không thể tu Đạo, nhưng thích hợp tu Phật thì sao?” Anh Lưu mù đang cố ‘lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau ’, còn thực tế là tư chất của tôi kém cỏi đến nỗi anh ấy chán chả thèm nói tới, đại loại như, không cần tu đạo đâu, chỉ tốn thời gian thôi.
“Em sẽ suy nghĩ về chuyện này.” Kêu tôi xuất gia, chi bằng g.i.ế.c tôi thì hơn. Phỏng chừng tôi chỉ còn sống qua một, hai lần livestream nữa thôi.
Anh Lưu mù gỡ lá bùa trên lưng tôi ra, rồi thu nhặt mấy cây đàn hương đang cháy dang dỡ xung quanh, cho vào bao cẩn thận. Xong xuôi, anh ấy cầm túi xách lên, nói: “Dù cho em có quyết định thế nào, nếu có thắc mắc gì cứ đến hỏi anh.
Mặc dù anh ấy khá keo kiệt, thực dụng, nói chuyện cổ hũ, nhưng tính tình hiền hậu, làm việc ngay thẳng.
Tiễn anh Lưu mù về, tôi lấy điện thoại di động của Âm Gian Tú Tràng ra: “Mình sử dụng điểm thưởng thôi, chắc phải đổi rượu Đồng Tiên và Diệu Chân đạo pháp tường giải rồi.”
Anh Lưu mù nói thiên phú của tôi rất kém, tu Đạo chắc chắn gian nan, nhưng tôi còn lựa chọn nào khác đâu? Chắc chắn ba ngày sau, nhiệm vụ livestream mới sẽ được thông báo. Trước khi đến ngày đó, tôi phải học chút ít Đạo pháp để phòng thân.
“Còn dư 06 điểm, đổi gì bây giờ nhỉ?” Ma xui quỷ khiến, tôi thấy item Dây tơ hồng: “Tốn 03 điểm để cưới về một nàng dâu, xem ra có lời nha.”
Thật ra lúc nhắn tin ra quyết định đổi món dây tơ hồng này, tôi đã có chủ đích dùng nó trên người một con nữ quỷ nào đó. Không phải vì tôi có tâm lý biến thái, mà chỉ vì tôi đang thiếu sức mạnh thôi.
Âm Gian Tú Tràng không thể dẫn theo sinh vật còn sống đi livestream cùng tôi, vì thế, tôi phải chuyển mục tiêu lên bọn quỷ hồn.
Mặc dù biết chuyện này có tỷ lệ thành công khá nhỏ, nhưng mức độ khả thi vẫn có thể xảy ra.
Sau khi nhắn tin xong, tôi dẫn Bạch Khởi cùng đi đến ngân hàng. Lần hối đoái này, tôi đã tiêu gần một nửa điểm thưởng, nên không muốn có bất cứ biến cố nào phát sinh.
Xuyên qua dòng người nhốn nháo, sau 40 phút, tôi và Bạch Khởi đã đến cửa chính của tòa ngân hàng lớn nhất Giang Thành.
Có lẽ do ban ngày, nên có rất nhiều người tại sảnh giao dịch.
“Chào anh, nơi này không được dẫn thú cưng vào ạ.” Anh bảo vệ bước đến, lịch sự ngăn tôi lại.
Tôi ra hiệu cho Bạch Khởi, bảo nó ngồi yên tại cửa: “ Tôi vào lấy đồ rồi ra liền, tầm 05 phút.”
“05 phút ư?” Anh bảo vệ nhìn đại sảnh kín hết cả người, “Hay là anh dẫn thú cưng của anh né sang một bên dùm, nó ngồi xổm ở đây ảnh hưởng người ta đi vô đi ra.”
Thấy không thuyết phục được anh bảo vệ, tôi định dẫn Bạch Khởi đến vị trí xa hơn. Ngay lúc ấy, một chiếc Ferrari mui trần thắng ngay tại cổng chính ngân hàng. Thân xe màu hồng, mũi xe đầu nhọn, đầu cong như hình giọt nước. Màu sơn bóng loáng, sáng chói mắt người nhìn. Cửa xe mở, một cô gái mặt áo choàng, tóc màu bạch kim xoăn nhẹ, bước ra. Cô nàng chớp nhẹ đôi mắt, làn thu ba lay động câu hồn biết bao gã đàn ông xung quanh. Nét mặt hình trái xoan, make-up nhẹ, điểm xuyết vài hạt kim tuyến tại mí mắt, khiến cái nhìn càng cuốn hút hơn. Đôi môi đỏ hé mở của cô ấy vô cùng gợi cảm, có phần lẳng lơ, loáng thoáng bộc lộ sự quyến rũ hờ hửng.
Tất cả bọn đàn ông xung quanh đều ngẩn người, đứng nhìn say đắm, hận đôi mắt của mình không thể nhìn xa hơn, đến những vị trí bí mật trên người cô ấy.
Chiếc áo đỏ trên người càng có tác dụng tô điểm làn da trắng nõn của cô ấy thêm nổi bật. Đôi đùi nhỏ, thon gọn bên dưới chiếc rip màu vàng ngắn cũn cỡn chốn đỡ vòng eo con kiến có thể dùng một tay đã ôm hết càng làm cô nàng kia thu hút lòng người hơn. Một người đàn ông nhìn vào vòng eo đó, có thể tưởng tượng ra, nếu được ôm vào, xoa nắn, cái cảm giác mềm mại, mê ly ấy quả thật kích thích tâm trí khiến bọn mày râu phải đổ đốn mà trông.
Có lẽ cô gái này đã quá quen với ánh mắt của những người xung quanh như thế, hoặc giả cô ta đang hưởng thụ cái cảm giác bao ánh mắt trầm trồ này: “Hừ, một đám loser mà thôi!”
Cặp môi căn mọng nhếch nhẹ, cô ta ngoe nguẩy đôi chân dày, nện từng bước chân mang giày cao gót xuống nền đất, từng âm thanh ấy như dội vào lòng người.
“Công chúa ơi!” Cô ấy vẫy tay về phía xe, một con ch.ó Đức quý tộc giống Dobermann nhảy xuống từ chiếc siêu xe thể thao ấy. Nó bèn đi theo sát phía sau bước chân cô nàng.
“Xin, xin... xin lỗi. Ngân hàng cấm thú cưng vào trong.” Lúc này, anh bảo vệ đã hồi phục tinh thần, vội vàng ngăn cản.
“Công chúa đâu có phải là thú cưng. Nó còn ngoan ngoãn hơn con người nữa nha.” Cô ta chẳng thèm nghe người bảo vệ nói chuyện, đi thẳng một mạch vào trong.
“Không được, đây là quy định của chúng tôi.” Anh bảo vệ vừa nuốt nước miếng, vừa khó xử.
Thấy anh bảo vệ không chịu nhường đường, cô ấy đứng lại, móc điện thoại di động ra.
“Anh biết tôi là ai không?”
“Ái chà! Giang tiểu thư đến rồi! Mời vào mời vào!” Người quản lý tiền sảnh vừa thấy cô gái này, bèn ba chân bốn cẳng chạy đến, quay sáng quát mắng anh bảo vệ: “Bộ cậu muốn nghỉ việc à? Ngay cả tiểu thư Giang Phi mà cậu cũng không nhớ mặt! Đây chính là con gái của chủ tịch tập đoàn bất động sản Giang Cẩm đấy!”
Hai người bảo vệ trực ca liền cúi đầu, vâng vâng dạ dạ, trong khi Giang Phi đang đứng ngoài cửa đã mất kiên nhẫn: “Giờ tôi đi vào được chưa?”
“Xin mời, xin mời!”
---END---
Giang Phi khẽ hừ lạnh, nhưng vì vẻ ngoài quá xinh đẹp, cô ấy trông vẫn thật cuốn hút ngay cả khi nổi giận: “Công chúa! Lại đây!”
Cô ấy cất bước đi theo lối vào dành cho khách VIP, đi được vài mét nhưng con ch.ó Dobermann tên Công chúa kia vẫn đứng im không nhúc nhích.
Đúng là tiền nào của nấy, loại chó quý giá như thế này thường được huấn luyện nghiêm khắc, có tính kỷ luật cao, ít khi trái lời chủ.
“Công chúa?” Cô ấy xoay người nhìn lại, thì thấy con Dobermann ấy đứng yên như trời trồng trước mặt Bạch Khởi, không dám nhúc nhích dù chỉ là một sợi lông.
Lúc này, tôi đang đứng ngay cửa vào ngân hàng, Bạch Khởi cũng đang ở bên cạnh: “Bạch Khởi, đừng có phá.”
Trông có vẻ cô gái ấy không phải người dễ tính, tôi không muốn chuyện bé xé ra to, bèn vuốt đầu Bạch Khởi: “Đừng bắt nạt con ch.ó kia.”
Có lẽ do tôi nói hơi lớn tiếng, Giang Phi liền nghe thấy: “Buồn cười, anh nghĩ dựa vào con ch.ó cỏ của anh, có thể bắt nạt chú chó cưng của tôi ư?”
Cô nàng hống hách bước thẳng tới, chẳng thèm để ý đến những ánh mắt xung quanh, rồi chặn ngay lối ra vào: “Công chúa, tấn công!”
Con Dobermann này vẫn đang phục sát đất ngay cửa lớn, chẳng hề liếc mắt đến cô chủ, ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ.
“Công chúa! Cắn nó đi!” Giang Phi có tính tình khá háo thắng, nhưng quát ba lần mà con Dobermann vẫn không làm theo. Cô ấy giận tím mặt, hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm.
“Bạch Khởi, đừng đùa nữa.” Giọng nói của tôi nghiêm khắc hơn. Bạch Khởi khẽ lắc đầu, sủa mấy tiếng rồi vẫy đuôi, lững thững ra nằm dưới bóng cây trước cửa ngân hàng. Lúc này, con Dobermann kia mới dám run rẩy đứng dậy.
“Ngại quá, chó nhà tôi có tính tình khá khó tính.” Tôi không muốn gây chuyện, thành thật đáp lời. Nhưng cô tiểu thư nhà họ Giang đâu dễ dàng bỏ qua cục tức này! Cô ấy trừng mắt liếc tôi: “Cái đồ ỷ thế chó!”
Mặc dù tôi không muốn gây chuyện, nhưng không có nghĩa là tôi sợ phiền phức. Từ khi trở thành streamer của Âm Gian Tú Tràng, tôi tự nhận mình là một trong những kẻ ngang ngược nhất cái đất Giang Thành này, chẳng ngán bất kỳ ai.
“Em gái, người ta vẫn thường nói là ‘chó cậy thế chủ,’ ám chỉ bản thân kẻ đó chẳng có giá trị gì cả, chỉ dựa hơi gia thế giàu có mà hoành hành ngang ngược khắp nơi.”
“Anh mắng ai là chó?” Giọng nói của cô ấy lanh lảnh, quả thật, cô ấy vẫn mang một vẻ cuốn hút lạ kỳ ngay cả khi nổi giận.
“Thế cô em nghĩ tôi nói ai?”
Hai người đứng ngay tại cửa chính cãi cọ đôi ba câu, thì vị giám đốc điều hành vội vàng chạy ra: “À, thì ra là Giang tiểu thư...”
Tôi liền rút tấm thẻ màu đen của Âm Gian Tú Tràng ra rồi vẫy vẫy nhẹ. Vị giám đốc này thấy vậy, cũng không dám nhiều lời: “Cả hai vị đều là khách quỷ, chúng ta vào trong trước đi. Có gì chúng ta vào trong rồi nói chuyện rõ ràng hơn.”
Cả hai chúng tôi đều không phải lấy số thứ tự, được giám đốc dẫn đường đi thẳng vào phòng VIP. “Hai vị chờ một lát, tôi tìm nhân viên phụ trách đến hỗ trợ hai vị.”
Sau khi vị giám đốc này rời đi, tôi và Giang Phi ngồi trên ghế sô-pha, đối mặt lẫn nhau.
Cô gái kia thấy tôi nhìn sang, bèn liếc mắt, ánh mắt lấp láy: “Đẹp không?”
Tôi cũng đâu phải gã trai mới lớn chưa biết sự đời, chỉ cần cô ấy mở lời là tôi đã đoán được cô ta muốn gì: “Đẹp thì có đẹp! Chỉ là tướng mạo có vấn đề! Ấn đường thì hẹp, cằm lại nhọn hoắt, lỗ tai nhô ra quá dài, hàm răng cũng hơi khấp khểnh. Đúng là tướng điêu ngoa, không thể tin được!”
“Anh...!” Bất kỳ người phụ nữ nào cũng quan tâm đến vẻ ngoài của mình, ít hay nhiều. Trong khi đó, điều mà Giang Phi tự tin nhất cũng chính là vẻ bề ngoài của cô ấy: “Từ trước đến nay, anh là người duy nhất dám buông lời như vậy với tôi đấy.”
“Đó là vì cô không gặp tôi sớm hơn!”
Vốn dĩ, tôi chẳng ưa gì nhà họ Giang, vì thế liền chọc tức cô gái này phải nghiến răng nghiến lợi chỉ sau vài câu nói.
Người giám đốc đứng bên ngoài phải đổ mồ hôi hột, căng thẳng chờ nhân viên vào hoàn tất các thủ tục cho hai vị khách này. Cô ta vội vàng ra lệnh: “Nhanh chóng xử lý xong xuôi nghiệp vụ cho hai vị khách quý này.”
Sau khi nhân viên vào, lại có thêm một vấn đề phát sinh.
“Giám đốc, thực hiện giao dịch với ai trước vậy?”
Giang Phi dậm mạnh gót giày, đứng dậy khỏi ghế sô-pha: “Phụ nữ được ưu tiên! Làm cho tôi trước.”
Rõ ràng là cô ta không hề muốn ngồi cạnh tôi, dù chỉ là một phút, nhưng tôi cũng chẳng vừa gì: “Ai đến trước thì được phục vụ trước, đúng không? Tôi đến ngân hàng này trước, các người phải giải quyết chuyện của tôi trước đã.”
“Giao dịch cho tôi trước!” Cô gái kia tức đến nghiến răng nghiến lợi, răng nghiến vào nhau ken két. Tôi liếc mắt ra hiệu cho vị giám đốc: “Bên nào quan trọng hơn, bên nào kém hơn, giao dịch với ai trước, vị giám đốc đây nên cân nhắc cho kỹ nhé.”
Người này nhăn nhó cả mặt: “Xin hai vị chờ trong giây lát, tôi gọi điện về trụ sở chính.”
Sau 30 giây, người giám đốc kết thúc cuộc gọi, cung kính đi đến trước mặt tôi: “Cao tiên sinh, mời anh đi theo tôi xuống tầng hầm. Công việc của anh được ưu tiên hàng đầu.”