Tôi đứng lên, phủi nhẹ chiếc áo bình dân, rồi liếc nhìn vẻ mặt giận dữ của Giang Phi diện đồ hiệu từ đầu đến chân đang ngồi trên sô-pha kia. Có lẽ cô ấy còn chưa hiểu hết ý tứ của người giám đốc này.
“Anh Cao, mời anh đi bên này.”
“Đứng lại!” Giang Phi thẹn quá hóa giận, kiềm chế một hồi mới nói tiếp: “ Tôi sẽ gọi điện cho trụ sở chính của mấy người! Tại sao lại giao dịch với anh kia trước, trong khi nhà họ Giang của tôi có hàng loạt giao dịch trị giá hàng ngàn tỉ bên ngân hàng này. Chẳng lẽ việc của nhà tôi lại kém hơn cái tên trai choai ăn mặc lôi thôi này ư?”
“Giang tiểu thư, xin cô cẩn trọng lời nói và hành động của mình. Anh Cao đây là một vị khách cực kỳ quan trọng trong giới tài chính...”
Vị giám đốc chưa kịp dứt lời đã bị Giang Phi hùng hổ cắt ngang: “Im đi! Chỗ này không phải để cô nhiều lời! Mau gọi cấp trên của cô ra đây! Hôm nay, tôi phải làm rõ chuyện này. Rốt cuộc là hạng mục của Tập đoàn bất động sản Giang Cẩm quan trọng hơn, hay là hạng mục của cái gã rách rưới này quan trọng hơn?”
Tôi không phủ nhận nhan sắc của Giang Phi. Dù đang giận dữ, hung hăng, ngang ngược như vậy, cô ta vẫn toát ra một vẻ đẹp lộng lẫy đến choáng ngợp. Nhưng đẹp thì đẹp, tôi chẳng hề có chút cảm tình nào với cô gái đanh đá này. Vì thế, tôi cất lời đáp trả: “Ngực thì to đấy, mà đầu óc lại thiếu muối ghê!”
“Anh nói cái gì?” Giang Phi nghiến chặt răng, trừng mắt chỉ thẳng mặt tôi. May mà ở đây đông người, nếu không tôi cá là cô ta đã vung tay tát tôi một cái rồi.
Chẳng muốn dây dưa thêm với cô gái này, tôi quay người đi theo nhân viên xuống tầng hầm ngân hàng. Bước qua cánh cửa sắt dày cộp, tôi vẫn còn nghe rõ tiếng Giang Phi chửi rủa ầm ĩ bên ngoài.
“Tính tình như vậy, ai mà dám cưới chứ!” Tôi lẩm bẩm.
Quẹt thẻ đen, nhập mật mã, tôi lấy ra một chiếc túi đen nặng trịch từ trong két sắt.
Vì món đồ lần này có một vò rượu Đồng Tiên cực kỳ quý giá, tôi đặc biệt cẩn thận.
“Anh Cao, chuyện lần này là do bên chúng tôi sơ suất, mong anh bỏ qua.” Người nhân viên cúi đầu, thái độ vô cùng nhã nhặn.
“Gặp phải cô nàng điêu ngoa kia đúng là ngoài ý muốn, chẳng liên quan gì đến công ty của chị đâu.” Tôi xách túi đen, giờ chỉ mong có thể bình yên quay về phố Đinh Đường, đừng gặp thêm bất cứ rắc rối nào nữa.
Ra khỏi đường hầm, tôi vẫn nghe thấy Giang Phi cãi vã với vị giám đốc ngân hàng. Giọng nói cô ta vang vọng khắp nơi, thu hút sự chú ý của bao nhiêu khách hàng bên ngoài, họ đứng chen kín lối vào phòng VIP để hóng chuyện.
“Đi thôi, đi thôi!” Tôi vội vã bước đi, nhưng dường như cô gái tên Giang Phi kia cứ nhất quyết muốn gây sự với tôi đến cùng. Cô ta bám sát, không chịu buông tha.
“Chuyện của tôi với anh còn chưa giải quyết xong đâu!” Cô nàng giẫm mạnh gót giày cao, cắt ngang cuộc nói chuyện với giám đốc ngân hàng, rồi dùng bàn tay trắng nõn túm lấy cánh tay tôi: “Ai cho anh đi hả?”
“Ngang ngược vô lý! Tôi muốn đi cũng phải xin phép cô sao? Hay cái ngân hàng này là do nhà họ Giang cô mở ra?” Tôi không thèm để tâm đến sự càn quấy của Giang Phi, hất mạnh tay cô ta ra, rồi sấn bước thẳng ra ngoài.
Không ngờ lại bị tên con trai này đối xử thô lỗ như vậy, Giang Phi thoáng giật mình, hai tay chụp hụt vào không khí. Lại thêm đang mang giày cao gót, cô ta mất đà, ngã nhào vào lưng tôi.
...Bịch...
Vừa cảm nhận được hai khối mềm mại đột ngột áp vào lưng, chưa kịp phản ứng thì một lực tông cực mạnh đã đổ ập, khiến tôi lảo đảo, suýt chút nữa đánh rơi chiếc túi màu đen.
“Cái quái gì vậy? Cô làm cái trò gì thế hả?” Đến tượng đá còn biết giận, huống chi là tôi. Lỡ mà làm rơi chiếc túi đen ấy, vò rượu Đồng Tiên trị giá 05 điểm kia chắc chắn sẽ vỡ tan tành!
Tôi quay phắt người, trừng mắt nhìn Giang Phi. Lúc này, cô ta đang ngồi bệt dưới đất một cách chật vật. Tà váy ngắn cũn cỡn chỉ vừa đủ che đi cặp đùi, mơ hồ hé lộ vài điểm bí ẩn thấp thoáng.
“ Tôi …” Cô ta vừa thấy mình bị thiệt thòi, vừa phẫn nộ, cúi đầu xuống liền thấy một sợi dây chỉ đỏ, bện cùng một lá bùa, rơi ra từ túi đen của tôi, nằm trên mặt đất: “Đây là thứ anh đến ngân hàng để lấy sao?”
Cô ta duỗi tay định nhặt lên. Tôi lập tức trợn tròn mắt cảnh báo. Đó chính là Tơ hồng nhân duyên, tuyệt đối không thể tùy tiện chạm vào!
“Đừng đụng vào nó!” Tôi gằn giọng, một tay cầm túi đồ màu đen, tay kia vươn ra định chụp lấy sợi chỉ đỏ. Ai mà ngờ, do Giang Phi ngồi gần hơn, cô ta đã chạm vào sợi chỉ trước khi bàn tay tôi kịp với tới: “Cái thứ quỷ quái gì thế này?”
Nam tay trái, nữ tay phải...
Một người ở phía trước, một người ở phía sau, hai người cứ thế vô tình cùng nắm lấy sợi Tơ hồng nhân duyên.
“Buông tay ra!”
“ Tôi không buông! Đây là tôi nhặt được!”
Cơ chế khắc khẩu trời sinh giữa tôi và Giang Phi lập tức được kích hoạt. Cả hai chúng tôi đều không để ý đến cảnh tượng lá bùa bên dưới tự bốc cháy không cần lửa. Sau đó, một ngọn lửa nhỏ quấn quanh cổ tay Giang Phi rồi biến mất. Một ngọn lửa khác lại bao quanh ngón áp út của tôi, rồi hóa thành tro tàn.
“Nó, nó đâu mất tiêu rồi?” Giang Phi trợn to mắt, phủi phủi bàn tay của mình, vẻ mặt ngơ ngác.
Tôi cũng ngẩn người nhìn lớp tàn tro lấm tấm của sợi chỉ, mặt mày bí xị: “Tiêu đời rồi! Đổi 03 điểm mới lấy được sợi Tơ hồng nhân duyên này về, ai mà ngờ lại dùng ngay trên người cô gái này!”
Từng điểm thưởng trong chương trình livestream của Âm Gian Tú Tràng đều là do tôi đánh đổi bằng tính mạng mà có được. Tôi vốn định dùng sợi Tơ hồng nhân duyên này để tìm một đối tượng âm hôn, trói buộc một mối âm duyên để tìm người hỗ trợ. Chẳng ai ngờ, nhân duyên trói được lại chính là cô gái tên Giang Phi này.
Mất 03 điểm, để đổi về một cô gái xinh đẹp tuyệt trần nhưng tính tình lại hỏng bét đến mức khó chịu khiến tôi cảm thấy vô cùng chán nản.
“Thôi kệ đi, cũng lỡ dùng rồi, than thở cũng chẳng ích gì!” Tôi bất đắc dĩ thở dài, đứng dậy, xách túi đồ, chuẩn bị bước đi.
“Này, định chạy à? Tại anh mà tôi bị trật cổ chân rồi nè.” Giang Phi khó khăn đứng lên, một tay tựa vào tường, gọi với theo tôi.
“Vậy cô muốn sao đây?” Vì mất 03 điểm thưởng, tôi cố gắng kiềm chế cơn bực bội đang dâng trào. Cô gái này đúng là không biết điều, hay là gia đình cô ta không dạy dỗ cô ta tử tế? Nếu họ không làm được, vậy để tôi dạy cho cô ta một bài học vậy.
Giang Phi thấy tôi hùng hổ quay lại, liền lùi sát vào góc tường. Cô ta nhận ra biểu hiện của tôi lúc giận dữ, dường như sâu trong đáy mắt đã chuyển sang màu đỏ tươi. Đó là một đôi đồng tử kỳ quái, không phải của nhân loại, mà là của một loài hồ ly hung ác nào đó!
Bị ánh mắt dò xét của tôi nhìn chằm chằm, cô ấy chợt im bặt, chẳng hiểu vì sao lại không thể buông những lời mắng mỏ như lúc nãy nữa. Ngần ngừ một hồi, cô ấy lẩm bẩm: “Chân tôi bị trẹo rồi, không lái xe được. Anh phải chở tôi về nhà.”
“Chở cô về nhà ư?” Thái độ của Giang Phi thay đổi đột ngột đến mức tôi không kịp phản ứng: “Chuyện quái gì thế này!”
Vì người xung quanh đứng xem càng lúc càng đông, tôi vội vã len qua đám đông, ôm chặt túi đen để rời đi.
“Này, anh tên gì vậy?” Giang Phi vẫn chưa từ bỏ ý định, lớn tiếng hỏi tôi.
“Hỏi anh trai của cô đi! Tôi là người mà anh ta căm ghét nhất cuộc đời.”
Nhận thấy càng nhiều người nhìn tôi bằng ánh mắt giận dữ, ngưỡng mộ, xen lẫn ghen tị với những sắc thái vô cùng phức tạp, tôi bèn rảo nhanh bước chân: “Bạch Khởi, mau lên!”
Tôi vội vàng rời đi, nhưng đã gieo một hạt giống tò mò khó hiểu vào lòng Giang Phi.
Cô ấy dựa lưng vào tường, dường như câu nói vừa rồi đã rút cạn toàn bộ sức lực của cô. Mặt Giang Phi đỏ bừng, n.g.ự.c phập phồng: “Vừa rồi mình đã làm cái gì vậy trời? Tại sao lại hỏi tên một người đàn ông xa lạ trước mặt đám đông chứ? Giang Phi ơi là Giang Phi! Người theo đuổi mày có thể xếp thành hàng dài từ Tân Hỗ đến Giang Thành đó nha. Tại sao mày lại làm chuyện mất mặt như vậy trước một tên ăn mặc xoàng xĩnh như thế? Mà nói đi cũng phải nói lại, người đàn ông này có vẻ bí ẩn thật. Chẳng ngờ anh ta có quyền hạn cao hơn cả tập đoàn bất động sản Giang Cẩm tại ngân hàng này. Không được, mình phải về hỏi chị dâu xem sao!”
Có rất nhiều lý do khiến phụ nữ cảm thấy tò mò về một người đàn ông. Đó có thể là diện mạo điển trai, tính cách hài hước, gia thế hiển hách, và một loại nữa, một sự hấp dẫn mơ hồ. Cái sức hút khó lý giải đó tương tự như duyên tiền định, đã được sắp đặt sẵn trong vận mệnh. Cảm giác duyên phận thế này hay được người đời gọi bằng bốn chữ “ vừa gặp đã yêu.”
Quay về Khoái Nhạc Điên Phong, tôi mở túi đen ra. Bình rượu Đồng Tiên khá nặng, nhưng thực tế chỉ khoảng 0.2 kg mà thôi.
Vừa mở nắp vò, mùi thơm của rượu lan tỏa nhè nhẹ trong không khí. Bạch Khởi đang đứng ngoài cửa cũng vểnh tai lên, nhìn chằm chằm vào bình rượu.
“Đừng có vội, lát nữa ba rót cho con một ly.” Màu rượu óng ánh như màu hổ phách, mùi thơm thanh khiết như hoa lan, trong trẻo như nước suối.
Tôi dùng muỗng múc ra một ít, nhấm nháp một cách tinh tế. Rượu vừa vào miệng liền có vị ngọt nhẹ nhàng, hương vị đọng lại dài lâu, sau đó miệng bắt đầu cay dần, phả ra vị đắng và cay ở cuống họng.
Sau khi nuốt xuống, men rượu chạy đều khắp ngũ tạng. Tôi cảm giác có một làn hơi ấm áp lan truyền khắp các kinh mạch trong cơ thể: “Rượu ngon!”
“Gâu gâu!” Bạch Khởi đong đưa đuôi, chạy vòng quanh người tôi. Chỉ có lúc này, nó mới trông giống một con thú cưng trong nhà.
Tôi múc cho nó một muỗng. Đường đường là con ch.ó thủ vệ của ngọn núi Trường Bạch mà lại thè lưỡi liếm, nhấm nháp xong, liền nằm sát xuống cạnh chân tôi một cách thoải mái, chẳng bao lâu sau là ngủ khò.
“Tửu lượng kém vậy?” Tôi kéo Bạch Khởi vào góc phòng, sau đó nút kín vò rượu, đem cất vào tủ.
Xong xuôi, tôi lôi một vật khác ra: Diệu Chân đạo pháp tường giải. Tương tự như Tổng cương tu luyện Thiên Mục, quyển sách này có dạng sách cổ đóng bằng chỉ ngày xưa, thoạt nhìn nó có niên đại lâu đời, lại không được bảo quản tốt cho lắm.
“Mỗi lần đọc kinh điển của Đạo gia, mình đều cảm thấy bản thân khá thiếu hiểu biết...”
Lật qua lật lại, tôi trông thấy nội dung tại trang thứ hai chính là câu từ của Nam Hoa chân nhân ghi lại.
Tôi biết cái người có biệt danh Nam Hoa chân nhân này. Ông ta chính là Trang Tử thời Tiên Tần.
“Nam Hoa có xuất xứ từ Đạo tông, liên quan sâu xa
Động thân, lặn ngụp cùng tạo hóa
Yên tĩnh, hòa hợp với từng nhịp thở.
Phóng khoáng, khinh thường sinh tử
Tiêu d.a.o nơi tiên vực của chư thần.
Cần chi luyện Cửu đan
Ta khinh thường Thái Cực.
Miễn là đệ tử nhập tông, phải nhớ rõ những lời này!”