Tuy nhiên nàng vẫn có chút không cam lòng: “Vậy chúng ta không dựa vào nuôi heo kiếm tiền, nuôi hai con tự ăn thì sao?”
Nhà họ dựa vào vách núi, bên cạnh còn có đất trống thừa, xây một cái chuồng heo cũng không tốn công sức gì.
Đến lúc đó mua hai con heo con về, nàng thiến xong nuôi một năm, mổ thịt xong là có vô số lạp xưởng, thịt xông khói, thịt kho tàu, giò heo hầm, v.v. vô số mỹ thực, chỉ cần nghĩ đến thôi đã không kìm được chảy nước dãi.
“Tốt nhất là không nên, Du Nhi nếu con thật sự muốn ăn thịt heo, chúng ta cứ dăm ba bữa mua chút về ăn là được.” Sang Vĩnh Cảnh không hiểu được, tại sao nàng lại cố chấp với chuyện nuôi heo đến vậy.
Sang Du: “…” Mua thịt heo hôi chưa cắt tiết, chưa thiến về, ai mà muốn ăn.
Nàng đành chịu thua, trong lòng lại tính toán, mình không thể nuôi, vậy giao cho người khác nuôi thì sao?
Tuy nhiên, chuyện quan trọng nhất lúc này vẫn là mau chóng xử lý miếng thịt heo hôi hám này, thời tiết oi bức nhiệt độ lại cao, không kịp thời xử lý e là dễ bị thối.
Lật xem một chút, phát hiện đây là miếng thịt ba chỉ, mỡ nhiều hơn nạc không ít.
Sang Du có ý muốn cắt phần mỡ ra một ít để luyện thành mỡ heo, lại sợ thịt heo chưa thiến thì ngay cả mỡ cũng mang mùi tanh hôi.
Nghĩ lại, trên thị trường cũng có bán mỡ heo, giá cả còn cao hơn dầu đậu một đoạn.
Nếu mang mùi tanh hôi, chắc cũng không có ai nguyện ý bỏ thêm tiền ra mua, nàng bèn ôm tâm trạng thử xem bắt đầu xử lý thịt heo.
Trước hết cắt miếng thịt ba chỉ lớn thành những miếng nhỏ, phần mỡ thừa cắt riêng ra để một bên rồi luyện thành dầu.
Sau đó là ngâm nước lạnh, để huyết thủy trong thịt heo tiết ra, cứ nửa canh giờ phải thay nước một lần, phải ngâm khoảng ba bốn canh giờ.
Ngâm thịt trong nước, nhìn Sang Vĩnh Cảnh với vẻ mặt đầy mong đợi, Sang Du suy nghĩ một lát, rồi bảo ông cùng mình trở lại Lĩnh Nam Thành một chuyến nữa.
“Ừm? Chẳng phải nói mai rồi mới đi gặp nhị ca sao? Sao giờ lại muốn đi nữa?” Sang Vĩnh Cảnh trong lòng khó hiểu, nhưng vẫn nghe lời đứng dậy.
“Dù là hôm nay hay ngày mai thì cũng phải đi chuyến này, tiện thể vào thành mua thêm chút phối liệu về.”
Trước đây khi nấu ăn, Sang Du từng nghĩ, dựa vào tay nghề của mình, dù thiếu chút phối liệu cũng có thể bù đắp được.
Nhưng hôm nay miếng thịt heo tanh tưởi đến cực điểm này, không mua chút liệu tửu về thì thật sự không ổn.
Đương nhiên, thời đại này có lẽ vẫn chưa có liệu tửu đúng nghĩa, nhưng dùng hoàng tửu thay thế cũng như nhau, vừa hay có thể trả món nhân tình trái đã thiếu.
Trên đường đi, Sang Vĩnh Cảnh bắt đầu dò hỏi Sang Du rốt cuộc nàng có chủ ý gì hay.
“Du Nhi, con đã nghĩ kỹ nhanh vậy sao? Không cân nhắc kỹ càng thêm ư?”
“Chẳng phải chuyện gì lớn lao, đâu cần cân nhắc. Vả lại, nhị bá chẳng lẽ còn mong đợi một thứ đáng giá nửa lạng bạc đổi lấy kế sách tuyệt thế nào sao?”
Sang Du có rất nhiều chủ ý hay trong đầu, nhưng nàng chẳng cần phải đem tất cả ra dùng cho Sang Vĩnh Niên. Thậm chí, phương pháp nàng sắp đưa cho hắn, giá trị còn vượt xa những món rau thịt kia.
Bị nàng một câu nói làm cho á khẩu, Sang Vĩnh Cảnh lập tức im lặng, trong đầu bắt đầu suy nghĩ rốt cuộc có cách nào khiến tửu lâu làm ăn phát đạt.
Cho đến khi đi tới trước Tửu lâu họ Sang, hắn vẫn chưa thể nghĩ ra chủ ý hay nào, ủ rũ theo Sang Du vào cửa.
Sang Vĩnh Niên vẫn ngồi ở góc lầu hai. Tửu lâu khai trương ngày đầu tiên, bất kể tốt xấu, hắn là người phụ trách trực tiếp luôn phải túc trực tại chỗ.
Khi trông thấy Sang Du, hắn nhất thời không nhận ra. Nhưng rất nhanh sau đó, hắn nhìn thấy Sang Vĩnh Cảnh đang cúi đầu đi theo sau nàng, lập tức nhớ ra nàng là ai.
“Du Nhi ra mắt nhị bá.” Lễ tiết của Sang Du rất chu toàn, vừa tới đã hành lễ với Sang Vĩnh Niên.
“Không cần đa lễ, mau ngồi xuống. Tiểu nhị, mang một ấm Thiều Châu trà lên.”
Sang Vĩnh Niên trước tiên sai người pha một ấm trà ngon, rồi mới nhìn Sang Vĩnh Cảnh hỏi: “Tứ đệ đây là vừa về đã lại tới, có chuyện gì gấp sao?”
“Cũng chẳng phải chuyện gì gấp, chỉ là Du Nhi nói …” Sang Vĩnh Cảnh nói được một nửa, bàn tay dưới gầm bàn đã bị Sang Du nhéo một cái.
Hắn lập tức ngừng lời, ngượng ngùng gãi đầu: “Vẫn là để Du Nhi tự mình nói với nhị ca vậy.”
ông xem như đã hiểu ra, bất luận là nhị ca nhà mình hay con gái nhà mình, đầu óc đều linh hoạt hơn ông. ông là một người chậm chạp, chi bằng ít nói nhiều uống trà.
“Phụ thân hôm nay về mang không ít rau thịt, Du Nhi ở đây xin thay mặt cả nhà tạ ơn nhị bá.”
Sang Vĩnh Niên không mấy để ý phất tay: “Đều là người một nhà, chút đồ vật này nào đáng để nói lời cảm tạ.”
Không muốn vòng vo với hắn, Sang Du dứt khoát đi thẳng vào vấn đề: “Nghe Phụ thân ta nói, tửu lâu của nhị bá làm ăn rất phát đạt, không biết liệu ta có thể xem thực đơn không?”
Một tửu lâu muốn kinh doanh tốt, phải có nét đặc sắc độc đáo của riêng mình, các món tủ, món thời tiên, rượu nước... đều có thể tính vào. Nàng muốn xem thực đơn chính là để xem Tửu lâu họ Sang có điểm đặc sắc gì.
“Đương nhiên là được, một đường tới đây thật vất vả, vừa hay gọi vài món lót dạ.”
Sang Vĩnh Niên giơ tay gọi tiểu nhị, nhận một phần thực đơn làm bằng tre đưa cho Sang Du: “Cứ tùy ý gọi món, vừa hay cũng giúp nhị bá xem thử các món ăn của quán ra sao.”
Sang Du không vội nói lời khách khí, cúi đầu xem thực đơn, chỉ liếc một cái nàng đã không kìm được mà nhíu mày. Các món ăn này sao lại ít đến vậy?
Thực đơn của Tửu lâu họ Sang có chút tương đồng với thực đơn các nhà hàng ở đời sau, chia thành vài danh mục lớn như canh, món chính, món chay, điểm tâm, đồ ngọt, đồ uống... mỗi danh mục lại có ba đến năm món.
“Nhị bá... tửu lâu tổng cộng chỉ có bấy nhiêu món này thôi sao?”
Sang Du cảm thấy nếu thật sự chỉ có bấy nhiêu món, vậy thì mình đã quá đề cao đầu bếp của thời đại này rồi.
“Các món ăn thì ít thật, nhưng đây chẳng phải mới khai trương sao. Rất nhiều món thời tiên còn chưa tìm được nguồn hàng ổn định đáng tin cậy, vội vàng ghi vào thực đơn sợ rằng hương vị sẽ không ổn định.”
Sang Vĩnh Niên có chút mất mặt. Hắn nào chẳng biết thực đơn này nhìn qua thì ổn, nhưng trong mắt người thật sự sành sỏi, kỳ thực chẳng có mấy món đáng để giới thiệu.
Nhưng đại ca cứ thúc giục hắn nhanh chóng khai trương kinh doanh kiếm tiền, hắn cũng chỉ có thể nghiến răng làm liều, nghĩ rằng sau này sẽ từ từ bổ sung. Không ngờ Sang Du chỉ liếc một cái đã nhìn ra được manh mối.
“Món thời tiên tuy ngon, nhưng cũng chỉ là nếm cái mới lạ. Món tủ thật sự của một tửu lâu, nhất định không thể là một món thời tiên.”
Đầu ngón tay Sang Du điểm vào món Liên Hoa Áp Thiêm dưới mục món chính. Nàng từng phục hồi món này y hệt nguyên bản, biết rõ những khó khăn và cái hay của nó.
“Nhị bá, món Liên Hoa Áp Thiêm này nếu ta không nhớ lầm, hẳn là một món ngự thiện. Người có thể nghĩ ra việc dùng nó làm món chính của tửu lâu quả thực rất có chiêu trò, nhưng...”
“ Nhưng là gì?” Sang Vĩnh Niên không ngờ món chính mà mình đầy tự tin lại bị nàng chỉ ra lai lịch ngay lập tức, trong lòng có chút sốt ruột.
“ Nhưng món Liên Hoa Áp Thiêm này, vì được chiên bằng dầu, cần phải dùng kèm với nước chấm để giải ngấy. Tửu lâu khai trương vội vàng như vậy, nhị bá e là không kịp chuẩn bị mai tử tương rồi.”
Mai tử tương thứ này thông thường trên thị trường sẽ không có ai chuyên bán, đa phần là các tửu lâu tự mình chế biến. Cứ theo tình hình khai trương vội vã của Tửu lâu họ Sang mà xét, e là ngay cả mai tử tương cũng chưa chuẩn bị.