NGƯỜI ĐỢI VẦNG TRĂNG SÁNG

3

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Phong thứ hai, ta viết cho Tạ Tẫn.

Ta không biết nên bắt đầu từ đâu. Ta thừa nhận, hôn sự này, có phần tư tâm.

Bởi hắn từng cứu ta, bởi nay ta cô thế không nơi nương tựa. Nhưng hắn vẫn chẳng hề hay biết, chỉ một lòng vui mừng, không ngừng viết thư gửi đến.

Ta vì lợi ích mà đến, hắn lại trao trọn chân tâm.

Như vậy là bất công với hắn.

Do dự đã lâu, ta chẳng biết viết gì, cuối cùng đầu óc trống rỗng, chỉ đành cũng gửi về một phong thư trắng.

Đường đến Lương Châu xa vạn dặm, mưa xuân dầm dề mấy ngày liền, đến ngựa cũng bệnh ngã giữa đường.

Tiểu đồng đi mua ngựa, ta cùng Thứ nương nghỉ chân ở một quán trà. Khi bưng trà lên, ta thoáng thấy hổ khẩu tay chủ quán thô ráp, rõ ràng là dấu tích của kẻ quen cầm đao.

Trà ngọt thanh, chẳng phải trà bánh Trung Nguyên, lại giống hồ trà Nhung nhân thường uống.

Có lẽ sống lẩn trong Trung Nguyên nhiều năm, nhưng họ vẫn quen hương vị cố hương, mới để lộ sơ hở.

Ta cúi mắt, giả như không biết. Thứ nương căng thẳng ghé sát, ta ấn tay bà, ra hiệu chớ nhiều lời.

Mấy kẻ trong góc nghi hoặc nhìn ta, khẩu hình như đang nói: “Giống.”

Phụ thân giao chiến với Nhung nhân nhiều năm, ta lo bọn chúng sẽ nhận ra, bèn gượng làm vẻ thản nhiên, mượn cớ tiểu đồng chưa về, ném bạc xuống rồi bước ra ngoài.

Những kẻ trong góc lập tức lặng lẽ bám theo.

Ta bấu chặt lòng bàn tay, chạm vào thứ lạnh buốt trong tay áo —— mũi nỏ cuối cùng phụ thân để lại.

Ngựa đã hỏng, ta không thể trốn, chỉ còn cách ngay giữa phố ra tay g.i.ế.c người, kinh động quan phủ, bị bắt giam, may ra còn tìm được đường sống.

Khi bàn tay thô ráp chụp lấy vai ta, ta vừa rút nỏ định xoay người, đã có người nhanh chóng chế trụ, gần như bẻ gãy cánh tay đối phương.

Tạ Tẫn một phen kéo ta vào ngực, hương hải đường quen thuộc xông thẳng mũi, giống hệt kiếp trước, vòng tay ôm chặt lấy ta.

Tên kia đau đến nghiến răng, chỉ kêu lên rằng ta làm rơi bạc. Ta nghe thấy giọng Tạ Tẫn lạnh lẽo: “Cút.”

Rồi sau lưng liền im bặt.

Tuổi còn trẻ, trên mặt hắn có một vết m.á.u mảnh nhỏ.

Ta ngơ ngẩn nhìn, trong thoáng chốc mặt tái nhợt, nước mắt ứa ra.

Kiếp trước, Tạ Tẫn c.h.ế.t ngay trước mắt ta, cũng là dáng vẻ ấy.

Khi ấy Thẩm Thù Ngọc đã chết, lấy phụ huynh ép ta thề cả đời bảo hộ công chúa. Nhưng công chúa nhu nhược, bỏ mặc một châu bách tính già yếu, liều mình trốn chạy.

Giếng trong thành bị bỏ độc, cỏ cây khô héo. Ta cùng Tạ Tẫn dẫn dân sang Dương Châu, ngay khoảnh khắc bước lên thuyền, hắn thay ta đỡ lấy mũi tên tẩm độc.

Hộ tâm kính vỡ nát, m.á.u loang trên mặt, hắn ngẩng đầu gắng gượng cười, dường như muốn nói “đừng sợ”.

Nhưng chỉ một thoáng sau, hắn ngã quỵ, nôn ra m.á.u đen.

Tạ Tẫn nhét binh phù dính m.á.u vào tay ta, chỉ còn hơi thở đứt quãng.

Tới tận phút cuối, hắn khép mắt, chỉ nói một chữ: “Chạy.”

Năm ấy, khi cùng Thẩm Thù Ngọc và công chúa nam hạ bại thoái, công chúa từng nói ta là tai tinh. Ta xưa nay có thù tất báo, từng ép nàng, cào rách mặt nàng.

Trước đó ta chưa từng để tâm lời kia, nhưng giây phút ấy, ta lại hoài nghi ——

Phải chăng ta thật sự là tai tinh? Nên phụ thân thảm tử, huynh trưởng bị vây khốn, phu quân xa lòng.

Đến cả người cuối cùng đối tốt với ta, cũng c.h.ế.t thảm trước mặt ta.

Nước mắt rơi lã chã, chớp mắt, bóng dáng Tạ Tẫn trước mặt dần chồng lên hình ảnh hắn trong vũng máu.

Hắn luống cuống vụng về lau nước mắt cho ta, cuối cùng lại kiên định mà nghiêm trọng nói:

“Nàng không phải tai tinh.”

Khi ấy ta mới nhận ra, chính mình đã hỏi thành lời.

Hắn lựa lời cẩn trọng, ánh mắt chân thành bình hòa.

“Ta không biết là ai đã nói với nàng câu ấy, nhưng ta chỉ biết, kẻ thật lòng thương yêu, sẽ không bao giờ dùng lời lẽ để áp chế, để hạ nhục nàng.”

“Chính vì không quan tâm, chính vì có mưu lợi, nên mới trăm phương làm khó, khiến nàng đau lòng, khiến nàng tự nghi ngờ.”

“Vậy nên —— chớ nghe, chớ tin.”

Ta nhắm mắt, mới ý thức được chính mình lúc này trước mặt Tạ Tẫn đã chật vật đến cực điểm. Ta vội lau lệ, hỏi hắn:

“Sao ngài lại ở đây?”

Hắn vốn nên ở Dương Châu, không biết vì cớ gì lại đuổi đến tận nơi này.

Tạ Tẫn mím môi, có chút ngập ngừng:

“Ba chấm là có ý gì?”

Ta ngẩn ra: “Gì cơ?”

Hắn nhỏ giọng, ấm ức:

“Ba chấm trong thư là ý gì? Là nàng không hài lòng với ta? Nên lại muốn từ hôn sao?”

Lúc này ta mới nhớ đến phong thư trắng, hẳn vô tình bị dính mực, chẳng biết sao hắn lại liên tưởng đến việc từ hôn.

Ta lắc đầu, nói không phải, rồi ngược lại hỏi hắn:

“Vậy phong thư trắng ngài gửi cho ta, là có ẩn ý gì chăng?”

Ta đã thử đốt lửa, nhúng nước, vẫn chẳng nhìn ra manh mối.

Chưa kịp hắn mở miệng, thị vệ của hắn đã nghiêm mặt trả lời:

“Công tử nghe tin được ban hôn, cao hứng đến mức chạy ba vòng quanh trường ngựa. Sứ giả tưởng công tử đã viết xong thư, nên lỡ tay gửi nhầm phong đầu, vì vậy mới có hai phong.”

Tạ Tẫn hiếm khi xấu hổ, quay đầu quát thị vệ im miệng.

Song gã kia đã một hơi nói hết:

“Nghe nói nửa tháng trước Thẩm Thù Ngọc vô cớ hôn mê, tỉnh lại nôn ra m.á.u dữ dội, tính tình đại biến, thậm chí trước mặt mọi người cự tuyệt thánh chỉ tứ hôn cùng công chúa.”

“Thiên tử thịnh nộ, liền giáng tội đuổi khỏi kinh. Theo hạ quan thấy, đây là nhân quả báo ứng.”

“Bùi tiểu thư, xin hãy trân trọng trước mắt, đừng phụ lương duyên với công tử nhà ta.”

05

Thẩm Thù Ngọc đã bị giáng tội.

Đây là chuyện kiếp trước chưa từng xảy ra.

NGƯỜI ĐỢI VẦNG TRĂNG SÁNG

3