Kiếp trước, hắn đường quan hanh thông, thuận lợi thăng tiến, sau khi Thái tử bị hại, lúc Thiên tử lâm chung, lại đem sơn hà sắp nghiêng ký thác cho hắn.
Ta không rõ vì sao nay hắn lại kháng chỉ hôn phối. Rõ ràng lần này hắn đã toại nguyện, rõ ràng kiếp trước, người duy nhất hắn che chở vẫn chỉ có công chúa.
Một niệm sai khác, vận mệnh cách biệt trời vực, con đường làm quan của Thẩm Thù Ngọc hầu như đoạn tuyệt.
Nhưng nay, điều đó đã chẳng còn liên can đến ta nữa.
Ta cùng Tạ Tẫn tạm an cư nơi Sóc quận. Nhưng đám Nhung nhân ẩn mình trong quán trà hôm nọ vẫn như cái gai cắm nơi tim ta.
Ta viết thư báo phụ thân, thuật lại mọi việc xảy ra ở Sóc quận.
Thân phận bại lộ đã là điều tất yếu. Dù lần này Tạ Tẫn xuất hiện, bọn Nhung nhân vẫn sẽ nghĩ mọi cách dò xét ta, thậm chí thà g.i.ế.c nhầm còn hơn bỏ sót.
Vậy nên ta phải minh bạch, quận thủ Sóc quận —— là bạn hay là thù.
Cầm lấy lộ dẫn của cô mẫu, ta tìm đến quận thủ.
Ta chủ động để lộ thân phận, bóng gió nói ngoài sơn lâm có kẻ tàng trữ muối lậu, bản thân là phụng mệnh Hoàng hậu cô mẫu mà đến tra xét.
Ngày vây quét được định là ba ngày sau.
Sau ngày đó, thích khách mưu sát ta ít đi, song người lén theo dõi ngược lại tăng gấp bội.
Lòng ta trầm xuống —— quận thủ cùng Nhung nhân sớm đã câu kết. Vì muốn đoạt bản đồ, nuốt chửng muối lậu, tạm thời chúng sẽ không động đến ta.
Ta giam mình trong khách điếm, đầu óc rối bời, gục trên án bàn, không kìm được lấy trán gõ mãi vào cạnh bàn.
Sóc quận, Sóc quận…
Kiếp trước, rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì?
Ta nhớ không rõ. Khi ấy ta chìm đắm trong bi thương mất phụ thân, chỉ biết sau đó loạn quân nổi khắp nơi, chiến hỏa lan tràn, kế tiếp là xác đói khắp đất, lưu dân tứ tán.
Cớ sao ta chỉ nhớ toàn những việc vô ích ấy?
Đầu đau nhức, bụng quặn thắt như dây đàn, ta nắm chặt vạt áo, buồn nôn đến mức khô khốc.
Có người đỡ lấy trán ta, ngăn cản hành động tự hủy của ta.
Hương hải đường dìu dịu xua tan niềm chán ghét bản thân, ngón tay dài mảnh, ấm áp. Ta mơ hồ ngẩng lên, lại chạm ngay ánh mắt bi thương của Tạ Tẫn.
Ta chẳng hiểu vì sao mình lại thuận miệng đáp ứng cùng hắn ra ngoài. Pháo hoa nổ trên không, người trên phố múa lân phun lửa, hoa đăng treo cao —— là lễ Hoa triều của Sóc quận.
Ta khẽ sững, mới nhận ra mình vừa chui vào ngõ cụt, ý niệm vừa chuyển, chợt nhớ ra —— kiếp trước, ta cũng từng cùng Tạ Tẫn đi trong rừng hoa đăng như thế.
Khi ấy thành trì tiêu điều, lại đúng tiết Hoa triều, ta nghĩ cách gom hoa cỏ, treo hoa đăng, chỉ mong nâng chút sĩ khí.
Bách tính quây quần bên lửa nhảy múa, nữ tử hướng sông khấn người đã khuất, thả hoa đăng trôi theo dòng. Ta vừa đứng dậy, bị người phía sau vướng chân, suýt ngã xuống sông.
Là Tạ Tẫn đã đỡ lấy ta.
Khi ấy, Tạ Tẫn nơi Từ Châu chẳng khác nào thần tiên giáng trần. Trong loạn thế, dân chúng đã chẳng còn phân biệt thiện ác, kẻ cứu họ ra khỏi nước lửa —— chính là thần minh.
Có lẽ vì ta và Thẩm Thù Ngọc đã chia cách nhiều năm, lại nhờ ta mà Tạ Tẫn xuất binh cứu Từ Châu, nên không ít bách tính cho rằng ta chính là phu nhân của hắn.
Ta vội kéo giãn khoảng cách, định mở miệng giải thích, lửa trại bùng rực, tàn tro sáng rực rọi gương mặt hắn, vành tai ửng hồng.
Tạ Tẫn chẳng hề giải thích, chỉ nắm tay ta, dắt ta bước qua biển hoa đăng đơn sơ.
Gió lớn, vạt áo ướt nước bay phần phật, trăng trong nước như gương trời, ánh sáng lay động, chiếu rọi lối nhỏ về.
Từ sau khi phụ thân qua đời, ta chưa từng hít thở cơn gió phóng khoáng như vậy.
Ta lo lời đồn trong thành sẽ ảnh hưởng đến hôn sự của hắn và phu nhân tương lai. Nhưng hắn lại nói —— hắn vẫn chưa thành thân.
Tạ Tẫn kể, thuở niên thiếu từng có một mối hôn sự đẹp đẽ, nhưng tiếc thay về sau, người kia lại từ hôn.
Hắn không tái cưới, cứ thế một thân một mình đi qua loạn thế.
Bởi vì thích quá sâu, nên không muốn tùy tiện, càng không chịu ủy khuất.
Ta nghe mà thương tiếc thay hắn.
Ta nghĩ, nữ tử kia quả thật mù mắt, bỏ lỡ một người tốt như Tạ Tẫn, uổng phí cả đôi con ngươi.
Nhưng duyên phận là ý trời, ta bất quá cũng chỉ là kẻ ngoài cuộc, sao có thể nhiều lời?
Ta giận thay hắn, tiếc thay hắn, đến mức cỏ dưới đất cũng bị ta bứt gần trụi.
Tạ Tẫn nhìn ta thật lâu, rồi đem viên đường mạch nha nhét vào miệng ta.
Hắn chẳng nói gì, chỉ ngồi dưới ánh trăng, lặng lẽ nhìn ta mà cười.
Người chen chúc, ta bị xô ngã vào lòng hắn, mới giật mình thoát khỏi hồi ức.
Ngón tay vướng phải chuỗi bạc trước n.g.ự.c hắn, nhưng ta chẳng chạm thấy hộ tâm kính. Kiếp trước đến khi hắn chết, ta mới biết —— hộ tâm kính ấy là Tạ phu nhân rèn riêng cho hắn.
Vì thương con, bà tìm bằng được mảnh thiên thạch tốt nhất. Tiếc thay, về sau Tạ phu nhân tuẫn tình, Tạ gia chỉ còn một mình Tạ Tẫn, chẳng còn ai rèn thêm hộ tâm kính cho hắn nữa.
Mà hộ tâm kính kia, rốt cuộc vẫn chẳng bảo toàn được tính mệnh hắn.
Sống mũi cay xè, ta nghẹn ngào:
“Tạ Tẫn… ngài có thể đừng thích ai khác được không?”
“Ta sẽ tìm cho được thứ vật liệu tốt nhất, rèn nên một hộ tâm kính thiên hạ vô song.”
“Chỉ tặng riêng ngài.”
Ta không muốn thấy ngài bị phụ bạc, không muốn thấy ngài buồn thương, không muốn ngài như con nhạn lạc trong không trung, cô độc táng thân giữa tuyết chiều.