NGƯỜI ĐỢI VẦNG TRĂNG SÁNG

5

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Ta không muốn … lại trơ mắt nhìn ngài c.h.ế.t đi như thế.

Tạ Tẫn khựng lại, mắt mở to.

Hắn che chắn cho ta giữa dòng người xô đẩy, chính mình bị va chạm lảo đảo mới hoàn hồn. Mà ta đã thấy nơi đáy mắt hắn lóe sáng vụn vỡ —— tựa tinh tú rực rỡ trong đêm trường.

Hắn mím môi, rồi như đêm ấy, chỉ lẳng lặng nhìn ta mà cười.

Hắn nói:

“Được.”

06

Ta cùng Tạ Tẫn mượn dòng người đông đúc, rốt cuộc cũng thoát khỏi tầm mắt đám Nhung nhân.

Kẻ kia nóng nảy thất thố, tìm khắp nơi chẳng thấy, cuối cùng chỉ có thể nghiến răng đi báo cho thượng tuyến của hắn.

Sương đêm lạnh thấu, chúng ta men theo hắn một đường, tới được vùng núi hoang ngoài ngoại ô.

Khoảnh khắc trông thấy lương thảo, bao suy nghĩ rối loạn trong đầu ta bỗng như sương mù tan biến, trở nên sáng tỏ.

Binh mã chưa động, lương thảo phải đi trước.

Sóc quận nằm nơi giáp giới với Tịnh Châu, từ đây đi về phía tây thông thẳng Lương Châu, xuôi phía đông có thể tới Lạc Dương.

Khó trách kiếp trước, Nhung nhân lại có thể nhanh chóng công hạ Tịnh Châu và Tư Lệ, lấy thế bao vây ngược, cắt đứt Lương Châu cùng Lạc Dương.

Lấy chiến dưỡng chiến, e rằng Sóc quận từ lâu đã thành ổ nuôi phản quân.

Thị vệ phái đi dò xét kho lương trong thành báo lại —— kho lương sớm đã bị tráo thành trấu rỗng. Nhưng Sóc quận vốn chẳng sản sinh nhiều lúa gạo, so với lương thảo ngoài hậu sơn, kho trong thành chẳng qua chỉ là hạt cát giữa biển.

Rốt cuộc đã có bao nhiêu quận huyện ngấm ngầm rơi vào tay giặc?

Thiên tử nghi kỵ nhà họ Bùi, liên lụy cả cô mẫu và Thái tử. Nếu ta đem chuyện này bẩm tấu thẳng, rất có thể hắn lại hồ đồ tự phụ như kiếp trước, thậm chí còn rước lửa thiêu thân, giáng tội lên Bùi gia.

Huống hồ, thời gian đã chẳng kịp nữa rồi.

Bọn chúng muốn lấy ta làm con tin, ép buộc Lương Châu —— Nhung nhân vốn chẳng định để ta sống rời Sóc quận.

Từ sau đêm để sổng ta và Tạ Tẫn, hôm sau quận thủ Sóc quận liền thân hành đến, mời ta dọn vào phủ ở tạm.

Phủ đệ thanh đạm. Quận thủ phu nhân nghe có khách lạ, bế hài nhi còn đỏ hỏn bước ra, lại bị quận thủ quát lớn, hối hả ôm con quay vào.

Tiểu nữ nhi mới vừa tròn tháng, vẻ hoảng sợ căng thẳng trong mắt hắn không giống giả vờ. Người ta vẫn nói quận thủ Sóc quận là thanh quan hai tay áo sạch, sao lại đến mức câu kết cùng Nhung nhân thế này?

Dùng bữa xong, khi hắn định khép cửa lui, ta bỗng mỉm cười nói một câu:

“Lệnh ái thật đáng yêu. Chỉ tiếc, ngày sau tù binh đầy đồng, sinh ra trong loạn thế —— ấy là bất hạnh của nó.”

Lưng hắn khựng lại, song chẳng đáp lời.

Thời gian thoắt cái đã đến kỳ hẹn ba ngày. Quận thủ dẫn người cùng ta vào núi.

Ta sớm đã sắp xếp ổn thỏa cho Thứ nương các nàng, lại dặn Tạ Tẫn mang tín vật của ta đi Lương Châu, cầu phụ thân mượn binh.

Sơn đạo gập ghềnh hiểm trở, ta đi tới đi lui, trầy trật vấp ngã không ngừng.

Nhung nhân trà trộn trong thị vệ, thấy ta chỉ là nữ tử yếu ớt nên chẳng buồn đề phòng, chỉ chờ ta dẫn đường tìm được chỗ muối lậu thì lập tức chế trụ ta.

Lòng nóng như lửa, ta cố ý loanh quanh vòng vo, nhưng quận thủ lại dắt ta thẳng về phía ngoại sơn.

Đến khi ấy, bọn chúng mới chợt nhận ra điều bất thường.

Có kẻ xé bỏ ngụy trang trên mặt, rút đao lao về phía ta. Chưa kịp tiến được mấy bước, đã bị thị vệ phía sau vung gươm cắt ngang cổ.

Quận thủ Sóc quận hất mạnh ta một cái, quát bảo mau chạy, còn hắn thì xách lấy vò dầu, dội cả lên kho lương cùng thân mình, định cùng tất cả đồng quy vu tận.

Trong chớp mắt, ký ức vụt lóe.

Đúng rồi —— kiếp trước ta từng nghe qua về Sóc quận.

Ba tháng trước loạn, Sóc quận phát sinh một trận hỏa hoạn trên núi. Lửa dập tắt nhanh, nhưng quận thủ lại bỏ mạng nơi sơn cốc vì cứu hỏa.

Người được điều nhiệm về sau cũng lần lượt c.h.ế.t thảm. Khi ấy kinh thành truyền khắp nơi, đồn rằng Sóc quận có ma.

Quãng thời gian ấy, Thẩm Thù Ngọc ngày ngày bận chính vụ đến khuya, ta sợ hãi không dám ngủ, thường mở mắt cố cầm cự đến sáng.

Giờ nghĩ lại, có lẽ quận thủ khi đó vì vợ con bị uy hiếp, chẳng nỡ gây họa cho thiên hạ, nên mới toan thiêu hủy lương thảo, chặn đứng âm mưu Nhung nhân.

Chỉ tiếc hắn đã không thành công, để rồi Sóc quận sau khi hắn chết, rốt cuộc hoàn toàn rơi vào tay giặc.

Ta chặn lấy cánh tay hắn đang nghiến răng toan châm lửa, hỏi khẽ:

“Đám thị vệ này, còn có thể cầm cự bao lâu?”

Tạ Tẫn mang tín vật ta đến cầu binh, các thúc bá trấn giữ biên cảnh Lương Châu ắt chẳng nghi ngờ hắn.

Chỉ cần cố giữ đến khi hắn quay lại, tất sẽ còn cơ hội xoay chuyển.

Sắc mặt quận thủ thoáng hiện nét thê lương, chỉ lắc đầu.

Chợt ngẩng mắt, cục diện đảo ngược.

Ám vệ của Tạ Tẫn ẩn thân bật ra, lặng lẽ g.i.ế.c gọn lũ Nhung nhân toan đào tẩu. Có kẻ nhận thấy tình thế bất ổn, liền định phóng hỏa lương thảo, mượn loạn mà thoát, cùng ta đồng quy vu tận.

Ta chẳng kịp nghĩ nhiều, lập tức rút nỏ giắt trong tay áo, nhắm thẳng lưng hắn, một kích lấy mạng trước khi lửa bén.

Song vẫn có kẻ động tác nhanh hơn ta.

Một mũi tên vun vút lao qua, gió lạnh lướt sượt bên tai, rốt cuộc vẫn châm lửa vào đống lương thảo.

Ta kinh hãi ngoảnh đầu —— kẻ vừa b.ắ.n tên, chính là người xưa nay luôn lạnh lùng vô tình.

Là Thẩm Thù Ngọc.

NGƯỜI ĐỢI VẦNG TRĂNG SÁNG

5