NGƯỜI ĐỢI VẦNG TRĂNG SÁNG

6

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

07

Ngọn lửa bùng lên bất ngờ đã được Tạ Tẫn kịp thời dẫn binh dập tắt. May mà lửa chưa bén rộng, tướng sĩ vẫn còn lo liệu tàn cục bên kho lương.

Ta sải bước tới trước mặt Thẩm Thù Ngọc, giáng cho hắn một bạt tai nặng nề, đánh nghiêng cả khuôn mặt.

Hắn khẽ lau vết m.á.u bên môi, hàng mi buông thấp, trầm mặc chốc lát rồi mới thấp giọng giải thích:

“Sóc quận chính là cội nguồn lương thảo của Nhung nhân. Không có lương thảo, chúng buộc phải từ bỏ kế hoạch.”

Ta nắm chặt cổ áo hắn, gần như nghiến từng chữ:

“Đốt sạch rồi, sau đó thì sao?”

“Hàng vạn bá tánh sẽ hóa thành lưu dân, đến khi ấy … bọn họ còn có thể đi đâu?”

Lương thảo Sóc quận vốn từ các châu quận gom về. Nếu giờ mất sạch, những dân chúng kia còn sống bằng gì?

Trong mắt Thẩm Thù Ngọc thoáng qua một tia mê mang:

“Ta… ta không hiểu, vì sao khi quận thủ Sóc quận tự châm lửa nàng lại không giận? Hay nàng vẫn còn hận ta? Vì ta từng ép nàng phát thệ—”

Ta lạnh lùng cắt ngang:

“Đã rõ ngươi cũng được trùng sinh, lại có thêm mấy tháng thời gian, vì sao không nghĩ ra cách nào khác?”

Không khí ngưng đọng.

Ta không phải không nhận ra, vì sao hắn thay đổi, vì sao hắn cự tuyệt thánh chỉ ban hôn. 

Thẩm Thù Ngọc cũng đã trùng sinh. Nhưng ta chẳng hiểu nổi, vì sao một lần nữa hắn vẫn phải dùng đến phương thức tàn khốc thế này để tránh lặp lại bi kịch.

Hắn lặng yên một hồi, rồi khẽ mím môi, nhìn ta:

“Ta không thể đánh cược. Chỉ cần hi sinh một thành dân, mới có thể bảo toàn Lạc Dương. Đợi sang xuân, Trung Nguyên ắt sẽ lại có lương thực mới.”

…Sẽ không có lương thực mới.

Trong lòng ta cùng hắn đều rõ, mùa đông năm nay sẽ là một trận đại tuyết.

Nhung nhân làm loạn, c.h.ế.t chóc vô số, bông tuyết trắng xóa phủ đầy, biết bao lưu dân may mắn sống sót cuối cùng cũng chẳng qua nổi cơn đông giá rét ấy. Giang sơn họ Triệu, chung cuộc vẫn bị diệt vong.

Thẩm Thù Ngọc cứ nghĩ sang xuân là dễ dàng đến vậy. Nhưng cái lạnh cắt ruột ngăn cách giữa trời đông kia —— ta đã từng trải qua.

Năm thứ mười của loạn lạc, công chúa bỏ thành trốn chạy, trước khi đi còn hạ độc xuống giếng nước ở Từ Châu.

Nếu không có sự phản bội ấy, nếu không có tấm lệnh đầu hàng giặc mà nàng dùng Từ Châu để đổi lấy, bá tánh nơi đó vốn chẳng phải tha hương trôi dạt tới Dương Châu, Tạ Tẫn vốn dĩ sẽ không chết.

Nếu ngay cả mùa đông còn không qua nổi, thì còn mong chờ nổi mùa xuân ư?

Ta cong khóe môi, chỉ bật cười nhạt:

“Trong mắt ngươi, có phải tất cả đều là vật có thể vứt bỏ?”

Bỏ vợ, bỏ thành, bỏ hết thảy… chỉ để giữ lại chút huyết mạch cuối cùng của Triệu thị.

Nhưng người mà hắn dốc cả tính mệnh để bảo vệ, lại là một kẻ vong ân bội nghĩa không hơn không kém.

Ta buông cổ áo hắn ra, sớm đã đoạn tuyệt với quá khứ, từng bước rời đi, mỗi bước đều nặng nề kiên quyết.

“Thẩm Thù Ngọc, ta thừa nhận… từng có lúc ta thích ngươi. Quả thực là ta đã mù mắt rồi.”

08

Từ ngày ấy trở đi, ta cùng Tạ Tẫn ở lại Sóc quận nghỉ ngơi đôi chút, lại cùng quận thủ thương nghị việc xử trí số lương thảo nơi hậu sơn.

Lương thảo quá nhiều, lưu lại Sóc quận e rằng Nhung nhân thừa cơ phóng hỏa, mà vận về các huyện châu thì hao tổn nhân lực vật lực, nhất thời khó lòng thành được.

Chưa đợi bàn ra kết quả, phụ thân ta đã nhận được thánh chỉ khẩn triệu về kinh.

Kinh thành loạn rồi.

Bệ hạ bệnh nặng, nằm liệt trên long sàng, tam hoàng tử dấy ý tranh quyền, cùng thái tử đối nghịch như nước với lửa.

Động tác của cô mẫu lại nhanh hơn ta tưởng.

Ngày thỉnh cầu cô mẫu ban hôn, ta đã nhắc đến giấc mộng kiếp trước.

Mượn danh hôn sự với Tạ Tẫn, ta nói mình muốn vòng đường qua Lương châu.

Vòng từ Dương châu có thể che mắt kẻ dò xét, nhưng tất sẽ hao tổn thêm một tháng. Chính nàng là người đổi bỏ lộ dẫn Dương châu, lại trao vào tay ta lộ dẫn đi Lương châu.

Kinh thành chao đảo, Tạ Tẫn cũng bị triệu về cùng.

Ngày khởi hành, trời vẫn mưa bụi mờ mịt.

Thời gian quá ngắn, ta chưa tìm được vật liệu tốt nhất, cũng chưa kịp rèn thành hộ tâm kính.

Ta sai người tìm khắp Sóc quận, chất đầy cả xe hộ tâm kính, nghiêm giọng dặn dò Tạ Tẫn: “Hư thì đổi, chớ có tiếc.”

Hắn vờ như không để tâm, lại thoáng liếc sang Thẩm Thù Ngọc nơi góc xe, tựa hồ rất bất mãn khi biết Thẩm Thù Ngọc có thể lưu lại Sóc quận cùng ta.

Đợi đến khi thị vệ liên hồi thúc giục, hắn mới miễn cưỡng cất bước, ba phen ngoái đầu, ánh mắt vẫn lưu luyến dõi theo ta không rời.

Thân ảnh dần xa, hòa trong núi rừng thành nét mực nhạt nhòa chẳng còn thấy rõ. Ta vừa toan quay vào thành, thì tiếng vó ngựa vọng lại, xa xa có kẻ thúc ngựa chạy đến.

Tựa như năm xưa vây khốn Từ Châu, giữa cõi tuyệt vọng, có kẻ giống cánh nhạn cô độc, một mình đội mưa phóng ngựa mà tới.

Tạ Tẫn tung mình xuống ngựa, vén vạt áo, ngồi xuống, nghiêm túc buộc cho ta một dải lụa đỏ nơi cổ tay.

Ta theo bản năng khẽ vuốt dải lụa, chợt nhớ ở Dương châu có tục cầu thần: dải hồng lụa ấy có thể hộ người mình thương bình an.

Sắc môi hắn đỏ tươi, còn chưa kịp mở lời, ta đã tháo ngọc bội trên cổ, cong mắt cười, ép vào tay hắn.

Thuở nhỏ thân thể ta yếu nhược, thường nóng sốt mê man, về sau phụ thân vào chùa cầu về cho ta miếng ngọc bội này, từ đó bệnh tật chẳng còn bén mảng.

Như vậy, cũng coi như ta và hắn đã trao vật định tình rồi, phải không?

Tạ Tẫn ngẩn ngơ nhìn ngọc bội từng kề sát da thịt ta, chợt ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt sáng long lanh, mà vành tai đã đỏ bừng.

Chỉ có trao đi một tấm chân tâm, mới không tính là phụ bạc.

Lần này … sẽ không giống như trước nữa.

NGƯỜI ĐỢI VẦNG TRĂNG SÁNG

6