NGỤY HOÀNG HẬU VÀ PHU QUÂN THỔ PHỈ CỦA NÀNG

10

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Nhiều chuyện từ Kiến Ninh đến Xương Châu đã trôi qua nửa tháng mới truyền tới nơi.

Tống Thập Bát ở Kiến Ninh một năm, chỉ gửi được một lá thư.

Thư chỉ có bốn chữ nguệch ngoạc, vừa nhìn đã biết là do chính tay hắn viết: "Kiến tự như ngộ (Thấy chữ như thấy người)."

Viết hay không viết có gì khác biệt?

Nhưng ta ép bức thư đó vào ngực, cứ như hắn đang đứng ngay trước mặt.

Ba năm trôi qua trong chớp mắt, Hỉ Cô đã có thể đọc thuộc ‘Tam Tự Kinh’.

Người ta nói rằng khi bận rộn, thời gian sẽ trôi qua nhanh hơn. Ta mở một cửa hàng lương thực ở Xương Châu, thuê vài chục quản sự, dựa vào danh nghĩa của Tống Thập Bát, mở thêm chi nhánh từ Xương Châu tới Trường An.

Việc buôn bán của ta thực chất cũng là vì Quách Hưng.

Lương thảo trong quân đội của hắn đều do cửa hàng của ta cung cấp.

Số tiền bạc kiếm được từ Quách Hưng, một phần ta dâng lên hắn, phần còn lại là để hỗ trợ Tống Thập Bát.

Hắn muốn tiến lên, muốn giành lòng người, có dũng có mưu nhưng không có tiền thì không thể thành công.

Người muốn đưa tiền cho hắn không thiếu, nhưng họ luôn có ý đồ riêng. Đến lúc đó sẽ thành cái cớ để khống chế hắn.

Hắn không thể để bất cứ lý do nào khiến mình chịu sự khống chế.

Quách Hưng và Thành Vương như đã hẹn nhau, cả hai đều cố sức tiến về phía Bắc, dường như ai đến Trường An trước thì người đó sẽ được xem là chính thống.

Cuối cùng Thành Vương không địch lại Quách Hưng, chậm một bước.

Ngô Vương không chống nổi Quách Hưng, bỏ thành mà chạy, nghe nói trên đường trốn chạy còn bỏ lại cả con cái trên xe ngựa.

Nhưng cuối cùng, ông ta lại c.h.ế.t trong tay chính thê tử của mình.

Một kẻ vì giữ mạng mà ngay cả con mình cũng không đoái hoài, c.h.ế.t cũng là đáng đời.

Kỳ lạ thay, Quách Hưng chưa kịp vào thành Vĩnh An thì đã đột tử ngay trước cổng thành.

Nghe đồn là vì quá vui mừng mà chết.

*

"Phu nhân, người nói xem, có thật Quách Hưng c.h.ế.t vì quá vui mừng không?"

Ngũ Nương chống cằm bằng cả hai tay, chân mày nhíu chặt lại.

"A nương, có thật không?"

Hỉ Cô cũng bắt chước Ngũ Nương, chống cằm và cố nhíu mày.

Ta vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của Hỉ Cô, nàng giống phụ thân mình thật nhiều.

"Nếu con tin, thì là thật."

"Nếu không tin thì sao?" Ngũ Nương hỏi tiếp.

"Vậy cứ từ từ nghĩ, nếu con không tin, ắt sẽ có lý do."

Ta đặt chiếc kim thêu trên tay xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Gió thổi qua, hoa mơ rụng đầy một lớp.

Lại là mùa xuân.

Mùa xuân năm trước, Quách Hưng đã gả con gái út của mình cho Tống Thập Bát, còn tự mình đặt tên và chữ cho ông hắn. 

Tên là Tranh, tự Cảnh Hòa.

"Phu nhân, nếu người không nói, cả đời này ta cũng không thể hiểu nổi."

Ngũ Nương thở dài.

Hỉ Cô cũng học nàng mà thở dài.

Ta lại bắt chước Hỉ Cô, thở dài theo.

Hỉ Cô bật cười vui vẻ, vỗ tay hoan hô.

Không lo không nghĩ, vô ưu vô lo, thật là tốt biết bao.

"A nương, con muốn ăn một bát hoành thánh nhân thịt."

Ta cắn môi, gật đầu đồng ý.

"Phu nhân chẳng khác gì một con buôn keo kiệt, ngày đêm bán lương thực. Người trong thành nhắc đến phu nhân, ai cũng bảo người kiếm hết tiền thiên hạ. Sao chúng ta sống khổ thế này? Đến bữa ăn thịt cũng khó?"

Ngũ Nương nghiêng đầu, so ra còn không hiểu chuyện bằng Hỉ Cô.

Ta cười nhẹ.

Vì sao ư?

Vì ta sợ rằng chỉ một đồng tiền ít ỏi cũng có thể làm Tống Thập Bát thất bại. Nếu vì thiếu chút bạc mà hắn thất bại, đến lúc đó, hối hận thì đã muộn rồi.

Tháng Năm, trái mơ còn chưa chín, Diêm Vạn Tam dẫn hai vạn binh mã từ phía Tây đến.

Ta theo hắn đi về phía Đông.

Khi gặp lại Tống Thập Bát, đã là hai năm sau, vào một ngày đông giá rét.

Chuyến đi này không hề suôn sẻ. Diêm Vạn Tam muốn cắt đứt đường lui của Thành Vương, nhưng dưới trướng Thành Vương toàn là những kẻ dũng mãnh, gặp nhau chẳng khác gì sống c.h.ế.t không thôi.

Cuối cùng, Thành Vương bị địch trước giặc sau, nhảy xuống từ tường thành Đông Châu. Loạn thế đến đây mới dần kết thúc.

Khi đó, ta đứng dưới chân tường thành, Tống Thập Bát đứng trên tường thành.

Tuyết lớn bay trắng trời, hắn vận áo trắng giáp bạc.

Người ấy vừa giống như Tống Thập Bát mà ta từng quen, lại vừa không hẳn.

Ta và hắn, rốt cuộc vẫn cách nhau quá xa.

Có lẽ là tuyết đã làm mờ mắt ta, khiến ta không thể nhìn rõ hắn

Hỉ Cô níu lấy tay áo ta, chỉ lên tường thành.

"A nương, nhìn kìa, đó là cha con."

Giọng nàng chắc nịch.

Như thể ngày ngày gặp gỡ, chưa từng chia ly.

"Sao con biết đó là cha mình?"

"Bởi vì người ấy giống y như lời A nương từng nói! A nương bảo cha con là người như thần tiên."

Thì ra là ta đã nói với nàng như vậy.

Thì ra trong mắt ta, Tống Thập Bát lại giống như một nhân vật thần tiên.

Điều đó không ổn chút nào, thật sự không ổn.

14

Ta mơ hồ theo đại quân tiến vào thành, con ngựa của Diêm Vạn Tam đỗ ngay bên cạnh xe ngựa. Hỉ Cô khẽ vén rèm xe lên.

"Phu nhân, Thập Bát gia đến rồi."

Diêm Vạn Tam nhe răng cười, gương mặt đen nhẻm của ông ta làm hàm răng trông trắng sáng đến kỳ lạ.

Chưa đợi ta kịp nói gì, Hỉ Cô đã vén rèm xe và bước xuống.

Người ấy cưỡi trên lưng một con ngựa trắng, tuyết phủ một lớp trắng xóa trên vai và mái tóc. Bộ râu rậm rạp khiến hắn trông có vẻ phong trần, nhưng đôi mắt sáng rực như đuốc.

"Cha!"

Hỉ Cô vui sướng dang rộng hai tay. Người đó xoay người xuống ngựa, cũng mở rộng vòng tay ôm Hỉ Cô vào lòng.

NGỤY HOÀNG HẬU VÀ PHU QUÂN THỔ PHỈ CỦA NÀNG

10