Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh

Chương 100: Thật Quá Đáng

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Trúc Lan có ký ức về nhà họ Khương, nghe tiếng khóc thì đoán là phòng của con gái mình. Nàng không thèm để ý đến người nhà họ Khương vừa từ phòng chính bước ra, mặt sa sầm, bước nhanh vào phòng. Con gái không có nhà, căn phòng có chút lạnh lẽo. Hai đứa trẻ đang ngồi trong chăn, cháu ngoại gái thì khóc ngằn ngặt, cháu ngoại trai ba tuổi thì đang dỗ em.

Cô bé khóc đến mặt đỏ bừng. Trúc Lan trong lòng thót một cái, xoa tay cho hết lạnh rồi mới sờ trán cháu ngoại gái. May mà không phải sốt. Nàng lại sờ trán cháu ngoại trai, cũng không sốt. Nàng thở phào nhẹ nhõm, sờ xuống dưới chăn thấy còn hơi ấm, chắc là con gái lúc đi đã đốt giường đất. Giữa trưa không ai nhóm lửa nên phòng lạnh đi. Nghĩ đến hai đứa trẻ còn nhỏ phải ở một mình trong phòng, không ai trông nom, lại còn không được nhóm lửa, lửa giận trong lòng Trúc Lan càng bùng lên.

Khương Đốc ba tuổi thấy là bà ngoại, tủi thân vô cùng, cũng khóc theo em: "Bà ngoại, bà ngoại, con nhớ bà ngoại lắm."

Thằng bé vẫn luôn muốn đến nhà bà ngoại, nhưng mẹ không cho. Nó muốn ăn canh trứng, muốn ăn bánh kẹo, muốn đến với ông bà ngoại luôn đối tốt với nó.

Trúc Lan vừa lau nước mắt cho cháu ngoại vừa dỗ dành: "Ngoan, không khóc nữa, bà ngoại đến đón các con về nhà bà ngoại đây, ngoan không khóc nhé."

Cháu ngoại gái nhỏ cũng nín khóc, chỉ thút thít. Trẻ con cảm nhận nhạy cảm nhất, cô bé nắm chặt lấy quần áo Trúc Lan không buông. Cô bé chưa nói được nhiều, chỉ nức nở xoa cái bụng lép kẹp: "Đói."

Mặt Trúc Lan đen sầm lại. Bọn trẻ từ sáng đã không được ăn no, bụng cứ réo mãi. Nàng vội lấy trong túi ra viên kẹo đã chuẩn bị sẵn cho chúng: "Ăn tạm viên kẹo đã nhé, đợi bà ngoại dọn dẹp quần áo cho các con, lát nữa sẽ được ăn bánh."

Khương Đốc ngoan ngoãn ôm em gái, mắt không rời bà ngoại đang lên giường đất dọn dẹp quần áo. Thằng bé sợ mình đang nằm mơ, nuốt viên kẹo ngậm trong miệng, vị ngọt ngào cho nó biết đây không phải là mơ. Khuôn mặt gầy gò nở một nụ cười vui sướng, về nhà bà ngoại sẽ không bị đói nữa.

Trúc Lan có chìa khóa mà con gái cả đưa. Cũng may nhà họ Khương không đến nỗi vô phẩm đến mức lục lọi rương hòm, ổ khóa vẫn còn nguyên trên rương. Trúc Lan vuốt ve chiếc rương hồi môn, đây là của hồi môn mà nguyên thân đã chuẩn bị. Năm đó Tuyết Mai xuất giá, của hồi môn cũng thuộc hàng có tiếng trong làng. Rương hồi môn đều được làm bằng gỗ tốt.

Trúc Lan càng thêm chột dạ, vợ chồng nguyên thân thật sự rất thương con gái cả, kết quả là nàng và Chu Thư Nhân lại quên mất. Nàng dùng chìa khóa mở rương ra, liếc qua một lượt mà lòng chua xót, của hồi môn chỉ còn lại vài tấm vải.

Cũng may con gái cả không ngốc, không nghĩ đến việc tặng quà để hóa giải mâu thuẫn, còn biết giữ lại những thứ tốt cho nhà mình dùng. Quần áo của hai đứa cháu ngoại đều là đồ tốt, Trúc Lan trong lòng cũng thấy dễ chịu hơn một chút.

Trúc Lan dọn dẹp gần xong, không một người phụ nữ nào nhà họ Khương sang xem. Trúc Lan lập tức hiểu ra, nguyên thân là người có thể động thủ thì sẽ không bao giờ đôi co, đám phụ nữ nhà họ Khương đều sợ hãi trốn cả rồi.

Trúc Lan mặc quần áo chỉnh tề cho hai đứa nhỏ, ra xe lấy hai miếng bánh kẹo, bình nước ấm cũng ôm về. Bình được bọc kín nên nhiệt độ khoảng 40 độ, rót ra uống là vừa.

Hai đứa nhỏ mỗi đứa một miếng, ăn uống rất cẩn thận. Trúc Lan vuốt đầu cháu ngoại trai: "Tiểu Đốc trông em ăn nhé, bà ngoại sang phòng chính nói chuyện với bà nội con một lát, lát nữa bà quay lại đưa các con về, được không?"

Khương Đốc l.i.ế.m vụn bánh trên khóe miệng: "Vâng ạ, bà ngoại, con sẽ trông em cẩn thận. Bà ngoại cũng mau về nhé."

Thằng bé muốn nhanh chóng được về nhà bà ngoại, nhà bà ngoại có đồ ăn ngon, sẽ không bị đói.

Trúc Lan: "Được."

Trúc Lan đóng cửa cẩn thận, mặt sa sầm đi về phía phòng chính. Trong sảnh chỉ có tiếng của Chu Thư Nhân, giọng điệu không hề thay đổi. Trúc Lan nghe Chu Thư Nhân nói: "Thông gia, một năm qua, mấy nhánh trong nhà không cam lòng đã áp bức Khương Thăng lao động để bù lại chi phí học hành. Việc này làm không được đàng hoàng cho lắm. Lúc đầu, chuyện học hành là do thông gia và mấy người anh của Khương Thăng đồng ý, sao cuối cùng lại quay sang oán hận nó? Trong các làng lân cận, người thi một lần đỗ tú tài hiếm như lông phượng sừng lân, người kẹt lại ở bậc đồng sinh còn nhiều hơn. Lúc đầu đã cho nó đi học thì trong lòng nên có sự chuẩn bị, bây giờ lại đổ hết lỗi lên đầu một mình Khương Thăng, có phải là quá đáng lắm không?"

Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh

Chương 100: Thật Quá Đáng