Trong thời gian diễn ra kỳ thi hội, nơi náo nhiệt nhất ở kinh thành chính là các chùa miếu. Mỗi ngày người ra khỏi thành đi bái Phật đặc biệt nhiều.
Dương Trúc Mộc nhìn em gái đang bình tĩnh viết chữ: “Anh thấy ai cũng đi thắp hương bái Phật. Nhà chúng ta có xe ngựa, cũng nên đi bái một phen?”
Trúc Lan: “...Anh cả, tâm thành thì mới linh, nước đến chân mới nhảy không được đâu.”
Dương Trúc Mộc nghĩ lại cũng đúng là vậy. Phật Tổ không thể lừa gạt, nhà họ ngày thường không thắp hương không bái Phật, có việc mới đi cầu, nói không chừng còn bị trách tội. “Không đi, chúng ta không đi.”
Trúc Lan hoàn toàn đã quên, chính bà cũng đã từng nước đến chân mới nhảy.
Sau khi trường thi đầu tiên kết thúc, Trúc Lan mang theo lão đại đích thân đến đón Chu Thư Nhân. Dù đã chuẩn bị vẹn toàn, thời tiết tháng hai quá giày vò người. Ba ngày thời gian, thân thể không tồi của Chu Thư Nhân cũng có chút không chịu nổi.
Trúc Lan đỡ Chu Thư Nhân lên xe ngựa, vội vàng nhét lò sưởi tay vào tay ông: “Sưởi ấm trước đã.”
Trúc Lan đưa tay sờ trán Chu Thư Nhân: “May mà không sốt.”
Chu Thư Nhân ôm chặt lò sưởi hỏi: “Trên xe ngựa của Ngô Minh đã chuẩn bị chưa?”
Trúc Lan lại khoác thêm cho Chu Thư Nhân một chiếc áo choàng: “Em đều đã chuẩn bị xong rồi, chút chuyện này ông đừng lo.”
Nói xong, Trúc Lan rót trà gừng đã chuẩn bị đưa cho Chu Thư Nhân: “Đây là trà gừng Lý thị nấu.”
Chu Thư Nhân cười khẽ: “Nàng nấu ta cũng không chê.”
Trúc Lan nhướng mày: “Vậy lần sau ta nấu nhé?”
Chu Thư Nhân: “...Được.”
Trúc Lan bĩu môi, đừng tưởng bà không cảm nhận được sự ngập ngừng ở giữa.
Chu Thư Nhân uống trà gừng ấm lại: “Còn có hai trường nữa, kiên trì chính là thắng lợi.”
Trúc Lan nói: “Ta đã mời đại phu ở nhà rồi. Trở về sẽ xem cho ông và Ngô Minh. Ta đã hứa với Ngô Lý thị sẽ chăm sóc tốt cho Ngô Minh. Nhìn thân thể của Ngô Minh, ta thật không yên tâm.”
Chu Thư Nhân kinh ngạc: “Thời gian này đại phu rất hot, nàng lại giành được?”
Trúc Lan vỗ vỗ túi tiền: “Không có bạc không làm được việc. Bạc cho đủ tự nhiên sẽ mời được. Một lần khám tốn của ta hai mươi lạng đấy.”
Chu Thư Nhân khe khẽ nói: “Tháng hai làm giàu cho các đại phu ở cổ đại.”
Về đến nhà, đại phu đợi có chút không kiên nhẫn: “Sao bây giờ mới về?”
Trúc Lan trong lòng biết đại phu vội vã đi nhà tiếp theo xem bệnh. “Trên đường toàn là xe ngựa kẹt, không dễ đi.”
Đại phu vội vàng nói: “Muốn xem bệnh thì mau ngồi xuống.”
Chu Thư Nhân ấn Ngô Minh xuống. Thân thể Ngô Minh không tốt, đâu có sức lực phản kháng Chu Thư Nhân, chỉ có thể ngại ngùng ngồi xuống xem bệnh trước.
Đại phu bắt mạch: “Bị nhiễm chút hàn khí, may mà không nghiêm trọng. Ta kê một đơn thuốc, uống thuốc, nghỉ ngơi một đêm là không sao.”
Ngô Minh lòng như treo trên cành cây cũng được thả lỏng. Hắn thật sợ lại sinh bệnh, lúc này là tháng hai, hắn thật sợ mình không chịu nổi. “Cảm ơn đại phu.”
Chu Thư Nhân ngồi xuống. Đại phu bắt mạch: “Ủa, vị cử nhân lão gia này thân thể tốt thật sự, đã không sao, không cần uống thuốc.”
Trúc Lan yên tâm, Chu Thư Nhân không có việc gì là tốt rồi. Trong lòng càng cảm thán y thuật của Lữ lão gia tử, thân thể của bà và Chu Thư Nhân đều là do lão gia tử điều dưỡng.
Chu lão đại tiễn đại phu, thuận tiện đi lấy thuốc về.
Ngô Minh cảm tạ nói: “Đa tạ thím đã vì con suy nghĩ chu toàn như vậy.”
Trúc Lan cười: “Trước không nói ta đã hứa với bà nội con sẽ chăm sóc con. Chỉ nói ta vẫn luôn xem con như cháu trai ruột, ta cũng sẽ chăm sóc tốt cho con.”
Ngô Minh càng thêm cảm động. Vợ chồng chú thím Chu lúc hắn chưa thành tú tài đã chăm sóc hắn, đây mới là chân tình.
Trúc Lan đã tạo được mấy đợt thiện cảm, nhìn ánh mắt cảm kích của Ngô Minh, bà cảm thấy cơ bản đã tạo được thiện cảm tối đa, không uổng công bà đã làm mọi mặt chu toàn.
Y thuật của các đại phu ở kinh thành vẫn có bảo đảm. Không có cách nào khác, kinh thành quý nhân nhiều, đại phu không có bản lĩnh thật sự cũng không dám mở y quán ở kinh thành, một chút sơ suất là sẽ mất mạng.
Các cử nhân của kỳ thi này vận khí không tốt, trường thi thứ hai lại gặp phải tuyết lớn, làm cho kỳ thi hội thêm khó khăn.
Trường thi thứ hai người bị bệnh nhiều, dù Trúc Lan đã mời đại phu trước, đại phu lại không đến. May mắn duy nhất là Ngô Minh không nghiêm trọng lắm.
Trường thi thứ ba có người bỏ thi. Sau khi tuyết rơi, thời tiết lạnh nhất, trường thi cuối cùng khó熬 nhất.
Sau khi trường thi cuối cùng kết thúc, Chu Thư Nhân cũng đã phát sốt. Ngô Minh lại càng chân nhẹ ra khỏi trường thi, lên xe ngựa là ngất xỉu.
Trúc Lan đã có bài học lần thứ hai, lần này bỏ ra gấp đôi tiền bạc mới mời được đại phu.
Về nhà khám mạch, may mà hai người đều không quá nghiêm trọng. Đại phu kê thuốc, được rồi, thi hội kết thúc, ở nhà dưỡng bệnh đi.
Chu lão đại lấy thuốc về: “Mẹ, lần này thi hội người sinh bệnh không ít. May mà mẹ dùng nhiều bạc mời đại phu trước, đi chậm đại phu đều khó tìm. Con vừa mới tiễn đại phu xuống xe, đại phu đã bị người ta kéo lên xe ngựa cướp đi rồi.”
Chu lão đại lòng còn sợ hãi. Đại phu ở trước mặt nhà họ dám mặt đen, lần này bị cướp lại cười làm lành. Ở kinh thành này quý nhân thật nhiều, cử nhân thật không đủ xem.
Trúc Lan nhận lấy thuốc: “Được rồi, gần đây mấy ngày đều đừng ra ngoài.”
Chu lão đại cũng không dám ra ngoài: “Vâng ạ.”
Dương Trúc Mộc đi theo sau em gái, giương miệng mấy lần. Trúc Lan quay đầu lại: “Anh cả, anh theo em có việc gì?”
Dương Trúc Mộc: “Em rể trở về chưa nói thi thế nào?”
Trúc Lan lắc đầu: “Chưa nói.”
Dương Trúc Mộc trong lòng thót một cái, xem ra thi không tốt. “Em cứ bận đi, anh đi dạy Minh Đằng múa gậy.”
Trúc Lan khẽ cười một tiếng, thật không ngờ, Minh Đằng sẽ thích múa đao múa kiếm. Dương Trúc Mộc múa một hồi gậy, Minh Đằng liền thích, quấn lấy muốn học.
Dương Trúc Mộc cứ ngỡ Chu Thư Nhân không thích trẻ con trong nhà tập võ, còn cố ý hỏi bà!
Chỉ tiếc thiên phú của Minh Đằng giống lão đại, hai người đều không có gì thiên phú. Võ nghệ cũng chú trọng thiên phú, Minh Đằng dù có yêu thích cũng chỉ có thể cường thân kiện thể.
Trúc Lan nấu xong thuốc, Ngô Minh có gã sai vặt riêng chăm sóc, Trúc Lan chỉ cần chăm sóc Chu Thư Nhân.
Chu Thư Nhân nằm một lúc, trên người ra một ít mồ hôi. Trúc Lan vuốt trán Chu Thư Nhân: “Cảm giác nhiệt độ đã giảm đi một chút.”
Chu Thư Nhân tựa vào gối đầu: “ Đúng là tốt hơn một chút.”
Trúc Lan và Chu Thư Nhân đã uống không ít bát thuốc. Một bát thuốc trung y chỉ là chút lòng thành, nhưng hôm nay Chu Thư Nhân lại chơi xấu: “Nàng hôn ta một cái, ta mới uống.”
Trúc Lan: “Ông không sợ lây cảm cho ta à?”
Chu Thư Nhân: “Chúng ta mỗi ngày ngủ chung, lâu như vậy cũng chưa từng chia chăn, ta lây cho nàng cơ hội quá nhiều, không kém lần này.”
Tim Trúc Lan đập nhanh vài cái. Sau kỳ thi hội, Chu Thư Nhân rõ ràng đã khác. Trúc Lan nhớ lại Chu Thư Nhân kim bảng đề danh động phòng hoa chúc, mặt Trúc Lan nóng lên. Ừm, tuy bà và Chu Thư Nhân đã ngủ chung rất lâu, nhưng thật sự chưa từng vượt qua giới hạn!
Chu Thư Nhân cười tủm tỉm. Hắn cảm thấy đầu óc không nóng, đầu cũng không đau. “Hôn ta một cái, ta liền uống thuốc.”
Trúc Lan trừng mắt nhìn Chu Thư Nhân, nhanh chóng hôn một cái, sau đó đặt bát thuốc xuống quay người đi ra ngoài. Không được, bà phải đi ra ngoài cho mát!
Chu Thư Nhân thấp giọng cười. Ba trường kết thúc, lòng tự tin của hắn đã trở lại. Ừm, chỉ tiếc là không có cơ hội đứng đầu. Hắn vì Trúc Lan mà giới hạn trong lòng thật là cao. Nếu hắn có một chút ý xấu đối với Ngô Minh, Ngô Minh không có cơ hội đứng đầu!
Trúc Lan chạy đến phòng bếp. Lý thị thấy mặt mẹ đỏ bừng: “Mẹ, mặt người sao lại đỏ thế?”
Sau đó Lý thị che miệng, mặt mẹ rõ ràng là đỏ ửng.
Trúc Lan: “...”
Lý thị nếu không che miệng thật không ai nghĩ nhiều. Lý thị che miệng, giống như Trúc Lan đã làm gì vậy. Trúc Lan nghiến răng, cái đồ ngốc này!