Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh

Chương 330: Chàng Hội Nguyên Chưa Vợ

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Chu Thư Nhân: “........”

Chắc là không có cửa rồi!

Trúc Lan thấy vẻ mặt vô cảm của Chu Thư Nhân, bèn cong môi cười: “Chàng không cần trả lời, ta hiểu cả rồi.”

Chu Thư Nhân: “.......”

Chàng cũng không muốn trả lời. Buồn thật, học bá sợ nhất là gì? Sợ nhất chính là học thần. Ngô Minh chính là một học thần thiên tài, lại còn có đầu óc vô cùng linh hoạt. Vận mệnh của đại lão đã thay đổi, nhưng đại lão vẫn mãi là đại lão!

Trong xe ngựa của Ngô Minh, gã sai vặt của cậu vô cùng căng thẳng. Để giảm bớt sự lo lắng, gã rót một chén trà nóng đưa cho công tử: “Công tử, Chu lão gia và Chu phu nhân đối với ngài thật tốt.”

Gã sai vặt từng trải qua quá nhiều mưu mô trong các gia đình giàu có, vốn chẳng tin vào lòng người. Nhưng ở nhà họ Chu, quan niệm của gã đã bị phá vỡ. Chu lão gia và công tử là đối thủ cạnh tranh, vậy mà nhà họ Chu không những không hãm hại mà còn chăm sóc công tử vô cùng chu đáo.

Những điều gã không nghĩ tới, Chu phu nhân đều đã lo liệu cả rồi. Lần đi xem bảng này, Chu phu nhân rất sợ công tử bị nhiễm lạnh, nên trong xe ngựa được che chắn kín mít, chiếc áo choàng trên người công tử cũng là đồ mới may.

Gã đã đề phòng vô ích rồi!

Ngô Minh cầm chén trà, không chỉ tay ấm mà lòng cũng ấm. Nhà họ Chu đã cho cậu sự ấm áp mà cậu khao khát nhất, cũng cho cậu biết rằng lòng người không phải lúc nào cũng đen tối, vẫn còn có người tốt.

Kỳ thi Hội lần này, cậu làm bài tốt hơn cả kỳ thi Hương, tất cả là nhờ có thím chăm sóc. Ân tình này, cậu đều ghi tạc trong lòng.

Thời gian trôi qua từng chút một, chẳng mấy chốc tia nắng đầu tiên đã chiếu rọi mặt đất. Trời cuối cùng cũng sáng.

Trúc Lan đã uống không ít trà gừng, không còn cách nào khác, gió bên ngoài rất lạnh. Thời tiết tháng ba nhiệt độ cũng chẳng cao là bao, xe ngựa lại không giữ ấm được tốt. Nhị Nguyệt đứng chờ bên ngoài xe ngựa, lạnh đến mức phải liên tục nhún nhảy tại chỗ cho ấm người.

Càng gần đến giờ yết bảng, những người chờ đợi càng thấy dày vò. Mỗi năm, giờ yết bảng đều có quy định. Tiếng chiêng vang lên, Trúc Lan tập trung tinh thần: “Yết bảng rồi!”

Chu Thư Nhân nắm tay Trúc Lan: “Nàng cứ ở trong xe chờ, ta và lão đại xuống xem.”

Chu lão đại đang co ro như chim cút trong góc. Thật ra hắn muốn ra ngoài đi lại cùng Nhị Nguyệt hơn, từ khi hắn và Lý thị liên tục bắt gặp cảnh cha mẹ tình cảm, họ cũng không còn kiêng dè gì nữa, nói đúng hơn là coi như hai vợ chồng hắn không tồn tại!

Tiếc là cơ thể hắn đã được nuông chiều, không chịu nổi gió lạnh bên ngoài, đành phải căng da đầu co ro trong góc xe tránh rét.

Nghe cha nói, Chu lão đại vội vàng hấp tấp xuống xe.

Trúc Lan lắc đầu: “Ta cũng muốn đi cùng, vinh quang này ta muốn cùng chàng chứng kiến.”

Chu Thư Nhân: “........ Được.”

Chỉ tiếc là chứng kiến chàng thành người đứng thứ hai thôi!

Trúc Lan quấn chặt áo choàng, rồi theo Chu Thư Nhân xuống xe. Hai người gặp Ngô Minh, cùng nhau đi đến dưới bảng vàng. Trời ạ, dưới bảng vàng toàn là người. Trúc Lan vóc người không cao, lại đứng hơi xa, chẳng thấy rõ tên trên bảng, chỉ toàn thấy đầu người lúc nhúc.

Trúc Lan thật sự cạn lời. Công bố kết quả thi Hội mà triều đình không thể hào phóng viết tên to hơn một chút sao? Mỗi khoa lấy một trăm năm mươi người, tên của một trăm năm mươi người mà chỉ viết trên hai tờ giấy, giấy lại chẳng to, dài chừng một thước, rộng nửa thước. Trúc Lan nghiêm túc nghi ngờ đây là một trò đùa ác ý.

Dưới bảng vàng đúng là người chen chúc nhau, chủ lực là các gã sai vặt và người hầu, những nhà có gia thế thì có hộ vệ mở đường.

Trúc Lan và Chu Thư Nhân nhìn nhau, xem ra họ phải đợi một lúc.

May mà số lượng sĩ tử mỗi khoa có hạn, một lúc sau những người không đỗ đã lần lượt rời đi. Người đỗ thì hoặc là chia sẻ niềm vui với gia đình, bạn bè, hoặc là đứng lại một bên muốn xem ai là Hội nguyên khoa này!

Trúc Lan và Chu Thư Nhân tiến đến dưới bảng vàng, rất tự tin nhìn vào cái tên đầu tiên trên tờ giấy thứ nhất.

Gã sai vặt của Ngô Minh biết chữ, kích động nói: “Công tử, ngài là Hội nguyên!”

Ngô Minh nắm c.h.ặ.t t.a.y rồi buông lỏng, quay người nói: “Cháu không phụ sự chăm sóc của chú thím.”

Trúc Lan: “........”

Thật ra ngươi có thể phụ lòng mà, thật đấy!

Chu Thư Nhân thấy tên mình ngay dưới tên Ngô Minh. Ngoài người đứng đầu là Hội nguyên, những người còn lại đều là Cống sĩ, thứ hạng thực ra không quan trọng, quan trọng là kết quả sau kỳ thi Đình.

Chu Thư Nhân cười nói: “Cháu còn trẻ đã đỗ Hội nguyên, hôm nay nhất định phải ăn mừng thật lớn.”

Ngô Minh cười đáp: “Cháu cũng chúc mừng chú đỗ Cống sĩ.”

Những Cống sĩ còn ở lại khi gặp Ngô Minh đều mang vẻ mặt phức tạp.

Bởi vì trong số những người này, trừ những Cống sĩ có số mệnh tốt, sinh ra đã như được khai hack nên còn trẻ, những người khác dựa vào sức mình thì đều đã ngoài ba mươi tuổi, người lớn tuổi nhất cũng khoảng sáu mươi!

Ngô Minh còn trẻ đã đỗ Hội nguyên, vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị, đồng thời có người đầu óc đã nhanh chóng nảy số.

Một vị Cống sĩ ngoài bốn mươi tuổi tiến lên: “Công tử đã có hôn phối chưa? Lão phu có một cô con gái vừa tròn mười bốn, cầm kỳ thi họa đều biết đôi chút, ta thấy rất xứng đôi với công tử!”

Có người đầu tiên mở lời, sẽ có người thứ hai.

Trúc Lan trơ mắt nhìn Ngô Minh bị vây quanh. Ngô Minh tuy ra vẻ ông cụ non, nhưng cũng không chịu nổi sự nhiệt tình như vậy, mặt đỏ bừng không biết nên mở lời thế nào.

Chu Thư Nhân thấy vậy thì vui lắm, chàng cũng muốn xả bớt cơn tức vì mấy lần thi về nhì, ha, thiếu niên à, đây mới chỉ là bắt đầu thôi!

Trúc Lan thấy Ngô Minh sắp không chịu nổi, bèn kéo tay áo Chu Thư Nhân, ra hiệu đừng xem kịch nữa.

Chu Thư Nhân ho khan một tiếng rồi tiến lên: “Hôn sự cần có lệnh của cha mẹ, lời của người mai mối. Tấm lòng của mọi người chúng tôi xin nhận, đợi lão thái thái vào kinh rồi bàn lại sau được không?”

Ngô Minh thở phào nhẹ nhõm, hành lễ nói: “Vãn bối cảm tạ hậu ái, chỉ là hôn sự đều do bà nội làm chủ, xin các vị thứ lỗi.”

Chu Thư Nhân tiếp lời: “Cũng không còn sớm nữa, chúng tôi còn có việc, xin đi trước một bước.”

Một vị Cống sĩ chặn lại: “Xin hãy cho biết địa chỉ, để sau này chúng tôi tiện đến thăm hỏi.”

Chàng rể tốt như vậy, sao có thể để vuột mất dễ dàng.

Chu Thư Nhân mỉm cười cho địa chỉ. Những người này có thể đi đến bước này đều là người có năng lực, tương lai thế nào không ai đoán trước được. Thêm bạn vẫn hơn thêm thù.

Khi Trúc Lan và mọi người quay lại xe ngựa, tin tức Hội nguyên là một thiếu niên trẻ tuổi, lại còn chưa có hôn phối, đã lan truyền khắp nơi.

Chu lão đại ngồi trong xe ngựa của Ngô Minh, còn Trúc Lan và Chu Thư Nhân một xe. Trúc Lan nghịch râu Chu Thư Nhân, nói nhỏ: “Nhà chúng ta phen này không yên ổn rồi. Ngô Minh đã thành món hàng nóng, lúc nãy ta thấy gã sai vặt của không ít quan gia đều đang nhìn chằm chằm Ngô Minh đấy. Ngày mai thiệp mời chắc chắn nhận đến mỏi tay.”

Chu Thư Nhân bật cười: “Đây mới là chuyện nhỏ, lúc công bố kết quả thi Đình mới đáng sợ.”

Mắt Trúc Lan sáng lên: “Trong kịch hay có cảnh bắt rể dưới bảng vàng, liệu lúc công bố kết quả thi Đình có ai bắt rể thật không nhỉ?”

Chu Thư Nhân nói: “Triều ta thì không có, nhưng tiền triều thì đúng là có. Tiền triều quản lý thương nhân lỏng lẻo, nên họ rất thích bắt rể dưới bảng vàng. Triều ta thì toàn là quan gia nhắm được chàng rể nào thì dựa vào thân phận quan lại mà triệu kiến, chứ cũng không dám làm rùm beng, nên sẽ không có chuyện bắt người dưới bảng vàng.”

Trúc Lan có chút thất vọng, nhưng rồi lại vui vẻ: “Lúc nãy ta đã nhìn kỹ xung quanh rồi, trong số một trăm năm mươi người trên bảng, người trẻ không có mấy. Những Cống sĩ xuất thân quan gia dù trẻ có lẽ cũng đã đính hôn cả rồi. Còn những người xuất thân bình dân, hình như chỉ có mình Ngô Minh là thiếu niên thôi nhỉ!”

Chu Thư Nhân im lặng một lúc rồi nói: “Triệu Bột cũng chưa thành thân.”

Trúc Lan: “........ Ta cứ thấy như quên mất điều gì, chúng ta quên xem tên của Triệu Bột rồi, lúc nãy hình như cũng không để ý đến Triệu Bột.”

Nàng và Chu Thư Nhân chỉ mải xem náo nhiệt của Ngô Minh, hoàn toàn quên mất còn có Triệu Bột.

Trúc Lan tiếp tục: “Ta chỉ nhìn vị trí thứ nhất và thứ hai, phía sau không xem, chàng có nhìn không?”

Chu Thư Nhân: “........ Không.”

Trúc Lan cạn lời, thôi được rồi, cả hai người đều không để ý đến Triệu Bột.

Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh

Chương 330: Chàng Hội Nguyên Chưa Vợ