Chu Thư Nhân ho khan một tiếng, ra hiệu cho Nhị Nguyệt dừng xe rồi dặn: “Ngươi bảo đại gia quay lại bảng vàng tìm tên Triệu Bột.”
Nhị Nguyệt đáp: “Vâng ạ.”
Nhị Nguyệt xuống xe, Lập Xuân đang đánh xe phía sau cũng dừng lại. Chẳng mấy chốc, Nhị Nguyệt đã quay lại: “Lão gia, đại gia đã xuống xe quay lại xem bảng rồi ạ.”
Chu Thư Nhân ừ một tiếng: “Chúng ta về thôi!”
Nhị Nguyệt tiếp tục đánh xe đi. Dù gió bên ngoài thổi lạnh buốt, nhưng lòng Nhị Nguyệt lại nóng như lửa. Lão gia là Cống sĩ, chỉ cần qua kỳ thi Đình, nếu may mắn một chút thì lão gia sẽ có thân phận quan lại. Chủ nhà là quan, những nô bộc như họ ra ngoài cũng sẽ được người ta nể mặt hơn.
Về đến nhà, người báo tin mừng đã đến từ trước. Ở khu Nam thành này, thứ gì nhiều nhất? Chính là thương nhân.
Nhà họ Chu có một vị Hội nguyên, một vị Cống sĩ, đây là chuyện vui lớn không gì sánh bằng. Trúc Lan và Chu Thư Nhân chưa về, mà người đến cửa chúc mừng đã không ngớt.
Trúc Lan vén rèm xe nhìn ra, vui vẻ nói: “Lúc trước mua căn nhà này thật không ngờ lại kiếm được một khoản lớn, à không, phải là hai khoản mới đúng. Phong thủy nhà ta tốt thật đấy, chàng xem, căn nhà vốn chỉ đáng giá hai nghìn sáu trăm lượng, bây giờ có thể tăng gấp đôi!”
Chu Thư Nhân bật cười: “Vậy là Ngô Minh sắp có đủ tiền mua nhà rồi.”
Trúc Lan thầm nghĩ, đúng là vậy. Nàng cười: “Lần này là Hội nguyên, sau thi Đình giá nhà còn tăng nữa, chắc chắn là đủ rồi!”
Lần này không phải chỉ là đỗ cử nhân, quà mừng mang đến đều là những món đồ có giá trị, nếu không sẽ rất mất mặt.
Lòng Trúc Lan nóng ran. Nam thành cũng có cái hay của Nam thành. Trúc Lan vuốt cằm, đợi thi Đình kết thúc, nàng nhất định sẽ bán căn nhà này. Phen này kiếm được một khoản lớn, nàng phải tìm một căn nhà thật tốt. Nói thật, nàng thích những căn nhà được ban thưởng hơn, vị trí tốt, diện tích lớn, tiếc là chỉ có thể mơ mộng thôi.
Trúc Lan và Chu Thư Nhân xuống xe. Những người đến tặng quà hôm nay chủ yếu là hàng xóm láng giềng. Chu Thư Nhân và Ngô Minh ở sân trước cảm tạ, còn Trúc Lan quay về sân sau.
Hôm nay khách đến đều là nam, nữ quyến chưa ai đến nhà. Lý thị vui vẻ đón nàng: “Mẹ.”
Trúc Lan nhìn Lý thị: “Miệng cười nhỏ thôi, sắp thấy cả cuống họng rồi kìa.”
Lý thị vội che miệng, rồi lại nhận ra: “Mẹ, miệng con có há to nữa cũng không thấy được cuống họng đâu ạ!”
Trúc Lan cởi áo choàng: “Ồ.”
Lý thị nhìn mẹ chồng, vẫn không hiểu ý bà là gì.
Tuyết Hàm nói nhỏ: “Ý mẹ là phải khiêm tốn.”
Lý thị che miệng tỏ vẻ đã hiểu, nhưng nàng thật sự muốn cười lớn. Trời ạ, lúc nãy nàng đã liếc qua, quà cáp nhiều lắm. Cha đỗ cử nhân đã nhận được không ít, bây giờ là Cống sĩ chắc chắn còn nhiều hơn.
Lý thị sờ chiếc áo choàng trên người, hì, nàng cũng là người có áo choàng rồi đấy!
Trúc Lan ngồi xuống sưởi ấm. Ra ngoài một chuyến, ngồi trong xe ngựa lạnh cóng cả người, toàn thân buốt giá.
Tuyết Hàm rót trà gừng: “Mẹ uống chút trà cho ấm người.”
Trúc Lan không nhận: “Ta ở trên xe đã uống nhiều rồi, giờ không muốn uống gì nữa.”
Bây giờ trong bụng nàng toàn là nước, chướng bụng khó chịu.
Tuyết Hàm đặt chén trà xuống, tò mò hỏi: “Mẹ, hôm nay có ai bắt rể dưới bảng vàng không ạ?”
Trúc Lan nghe vậy cũng thấy tò mò: “Không có.”
Lý thị “a” một tiếng: “Kịch đúng là lừa người mà!”
Trúc Lan cười nói: “Kịch cũng không hẳn là lừa người, trước kia đúng là có, nhưng bây giờ thì không còn nữa. Nhưng mà, Ngô Minh suýt nữa bị mấy người lôi về nhà làm con rể đấy!”
Lý thị buông một câu đầy tiếc nuối: “Chỉ tại con gái con còn quá nhỏ, nếu Ngọc Lộ được mười tuổi, con cũng muốn định Ngô Minh cho nó rồi!”
Giọng điệu không giấu được sự tiếc rẻ.
Trúc Lan: “........”
Lý thị này cũng to gan thật, còn muốn làm mẹ vợ của Hội nguyên cơ đấy!
Trúc Lan xua tay: “Thôi được rồi, đợi lão đại về, hai vợ chồng các ngươi đi mua ít thịt hươu về, hôm nay nhà chúng ta cũng xa xỉ một phen.”
Lý thị nuốt nước bọt. Mỗi lần đi hàng thịt, nàng đều dừng lại ở quầy thịt hươu một lúc, thèm thuồng đã nửa năm nay. “Mẹ, thật sự mua thịt hươu về ăn ạ!”
“ Đúng vậy, hôm nay mẹ vui.”
Nàng thật sự rất vui, giá nhà có thể tăng gấp đôi, kiếm được một món hời lớn. Mấy ngày nay toàn là chuyện tốt.
Lý thị vui vẻ ra ngoài chờ chồng về.
Tuyết Hàm bật cười: “Mẹ, chị dâu ngày nào cũng vui vẻ nhỉ!”
“ Đúng vậy, thật ra nàng ấy mới là người sống thấu đáo nhất. À mà, sao ta không thấy cậu cả của con đâu?”
Tuyết Hàm: “Cậu cả đợi người báo tin mừng đi rồi, liền sang nhà anh họ cả. Chắc một lát nữa sẽ về thôi.”
Trúc Lan bế Ngọc Lộ lên. Ngọc Lộ tròn như một cục bột nhỏ. Trẻ con vốn đã dễ béo, từ khi lên kinh thành, cân nặng của Ngọc Lộ tăng vùn vụt, bế rất thích tay.
Buổi chiều không còn ai đến nhà. Nhà họ Chu đến kinh thành chưa lâu, những người đến tặng quà đều chỉ để lại lễ vật rồi đi, không cần phải tiếp đãi.
Trúc Lan kiểm kê quà mừng. Thương nhân ở kinh thành quả là hào phóng, quà mang đến đều là đồ tốt, nhưng đa phần là đồ dùng cho Chu Thư Nhân, chủ yếu là nghiên mực và bút lông.
Trúc Lan nói: “Nhà chúng ta mấy năm nữa không cần mua bút mực rồi.”
Chu Thư Nhân cũng nghĩ vậy: “Tuy đều không tồi, nhưng cũng không quá quý giá. Ngô Minh cũng nhận được không ít. Nhà ta giữ lại những món tốt hơn một chút, còn lại cứ xử lý đi!”
Trúc Lan: “Chàng rành về mấy thứ này, chàng tự giữ lại đi. Việc xử lý cứ giao cho lão đại, chúng ta lên kinh thành chỉ mang theo vợ chồng nó, nửa năm nay lão đại cũng đã có thể tự mình gánh vác được rồi.”
Hoàn cảnh đúng là rèn luyện con người. Ở Bình Châu chỉ là một châu thành, nhà họ Chu lại sống ở khu dân thường, lão đại không có cơ hội rèn luyện.
Đến kinh thành, khu nhà này toàn là thương nhân, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, lão đại cũng đã học được đôi chút. Hơn nữa, vợ chồng lão đại lại thật thà chất phác, những người khôn khéo ngược lại thích giao du với người như vậy.
Nửa năm qua, lão đại đã quen biết không ít người, vừa ra khỏi cửa đã có người gọi Chu đại gia.
Chu Thư Nhân: “Được.”
Trúc Lan lại nói: “Thời gian thi Đình cũng đã có rồi, mùng mười tháng sau, chàng có cần chuẩn bị gì không?”
Chu Thư Nhân lắc đầu: “Những gì cần chuẩn bị ta đều đã chuẩn bị xong, không còn gì nữa.”
Dù sao chàng cũng biết mình không có cửa đỗ Trạng Nguyên, à, Thám Hoa cũng không có cửa. Gương mặt của nguyên chủ thật sự không tuấn tú, chỉ hơn người thường một chút thôi. Chàng nhớ dung mạo cũ của mình quá!
Chu Thư Nhân hơi chạnh lòng nhìn Trúc Lan. Chàng để râu trông lại càng già đi, trong khi Trúc Lan lại bảo dưỡng rất tốt, đặc biệt là từ khi nhà có của ăn của để, Trúc Lan không tiếc tiền chăm sóc cho gương mặt mình.
Trúc Lan bị nhìn đến mất tự nhiên: “Chàng cứ nhìn ta chằm chằm làm gì?”
Chu Thư Nhân cong môi cười: “Vì nàng đẹp.”
Trúc Lan cạn lời. Gương mặt của nguyên chủ đúng là ưa nhìn, nhưng cũng không thể nói là đẹp.
Chu Thư Nhân ha ha cười: “Đi thôi, bữa tối chắc cũng xong rồi. Mà này, nàng nói nàng chịu chi mua thịt hươu, sao không bảo Lý thị mua nhiều một chút?”
Trúc Lan: “.........”
Nàng cũng không ngờ Lý thị lại keo kiệt đến mức chỉ mua một cân. Ừ thì nàng không dặn, nhưng theo thói quen mỗi lần mua thịt của Lý thị đều từ năm cân trở lên, nàng cứ ngỡ ít nhất cũng phải mua năm cân về. Ai ngờ Lý thị chỉ mua đúng một cân!
Một cân thịt hươu, mỗi người gắp một đũa là hết, ăn xong Lý thị còn chưa kịp nếm ra vị gì. “Mẹ, khi nào nhà mình lại mua thịt hươu ăn ạ?”
Trúc Lan mím môi quay người bỏ đi. Hôm nay lại bị Lý thị làm cho một vố. Một cân thịt hươu, không biết người ta lại tưởng là nàng dặn dò. Nhìn xem, ngay cả anh cả cũng ngập ngừng muốn nói, chắc đều nghĩ nàng không hào phóng!