Tiểu Lục lòng nóng như lửa đốt, khẽ lầm bầm: “Cớ sao người đó vẫn chưa tới?”
Hồ chưởng quầy mỉm cười đáp: “Đợi thêm chốc lát. Chắc sắp đến rồi.”
Tiểu Lục gật đầu, song vẫn cứ nhìn mãi ra cổng.
Lúc này, một vị khách nhân cất tiếng gọi: “Này tiểu nhị!”
Tiểu Lục vẫn không nghe thấy, Hồ chưởng quầy thấy vậy, liền đích thân bước tới hỏi: “Khách quan cần gì sai bảo chăng?”
Vị khách nhân nhìn Tiểu Lục rồi lại nhìn Hồ chưởng quầy, cất lời: “Ta thấy ngươi chưởng quầy này quả là quá tốt bụng. Chẳng lẽ một đứa tiểu nhị phục vụ không đâu vào đâu hay sao mà lại để chưởng quầy phải đích thân tiếp đãi khách nhân thế này?”
Hồ chưởng quầy cười khan đáp: “Nào có cách nào khác đâu, đó là thân quyến của chủ nhân. Nô tài nào dám hành xử khác đi.”
Vị khách nhân gật gù tán đồng: “Thì ra là vậy.”
Hồ chưởng quầy lại hỏi tiếp: “Khách quan còn cần gì nữa chăng?”
Vị khách nhân đưa cho ông một bình rượu đã cạn: “Cho ta thêm một bình nữa, nhớ kỹ phải ướp lạnh.”
Từ khi quán ăn Cố gia bắt đầu phục vụ đồ uống ướp lạnh, Thanh Phong lầu cũng học theo, để rượu trong hầm băng cho lạnh.
Hồ chưởng quầy tiếp nhận bình rượu rồi rảo bước vào trong. Đúng lúc đó, một cỗ kiệu dừng trước cửa Thanh Phong lầu. Một tiểu nhị liền vội vàng bước ra nghênh đón.
Nha hoàn đỡ lấy một tiểu thư che mặt từ trong cỗ kiệu bước xuống.
Tiểu Lục liếc nhìn thoáng qua hai người rồi vội vàng quay mặt đi.
Nha hoàn bước đến, đưa cho tiểu nhị phục vụ một nén bạc nhỏ làm tiền thưởng, cất lời: “Phòng của khách họ Tống ở nơi nào? Phiền ngươi dẫn chúng ta đến đó.”
Tiểu nhị nhận được thưởng bạc, mừng rỡ ra mặt, vội cúi người mời hai vị khách lên lầu hai: “Ở lầu hai ạ. Tiểu nhân xin dẫn các vị đi.”
Hai người theo chân tiểu nhị, nhanh chóng bước lên lầu. Từ lúc nha hoàn hỏi về khách họ Tống, ánh mắt của Bành Tiểu Lục vẫn luôn dõi theo hai người đó.
Khi ba người lên lầu, hắn ta bưng theo một bình rượu ướp lạnh.
Vào đến lầu hai, chỉ thấy nha hoàn và tiểu nhị cùng từ trong gian phòng bước ra.
Ánh mắt của nha hoàn thoáng dừng lại trên thân Bành Tiểu Lục, Bành Tiểu Lục mỉm cười lấy lòng nàng, rồi quay người bước vào gian phòng kế bên.
Bành Kế Tông đang ngồi trong phòng uống rượu, trên bàn bày biện vài món ăn.
Thấy hắn vẫn bất động, Bành Tiểu Lục khẽ đặt bình rượu xuống, chỉ vào gian phòng kế bên, nhỏ giọng nói: “Người đã tới.”
Bành Kế Tông giật mình, cớ sao lại không nghe thấy chút động tĩnh nào? Hắn bảo Bành Tiểu Lục chặn kín cửa phòng đề phòng kẻ khác xông vào, rồi áp tai vào vách tường lắng nghe, nhưng chẳng nghe thấy gì.
Cái vách tường này cách âm tốt đến vậy ư? Mà chẳng nghe thấy động tĩnh gì.
Bành Kế Tông gọi Bành Tiểu Lục lại gần, hai người cùng áp tai vào vách tường, song vẫn không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.
Đợi thêm chốc lát, hai người mới nghe thấy tiếng người nói chuyện vọng lên từ lầu dưới. Bành Tiểu Lục bưng bình rượu ra ngoài, phát hiện nha hoàn đã rời đi.
Đúng lúc đó, cửa phòng kế bên mở ra, tiểu nhị bưng bát canh thừa bước ra.
Bành Tiểu Lục vội vàng hỏi: “Khách nhân trong gian phòng ấy đã rời đi rồi sao?”
Tiểu nhị gật đầu đáp: “Phải, vừa mới đi.”
Bành Kế Tông nghe thấy hai người nói chuyện, vội vàng mở cửa phòng mà đuổi theo.
Bành Tiểu Lục thầm thấy không ổn, liền trao bình rượu trong tay cho tiểu nhị rồi cũng vội vàng đuổi theo.
Tiểu nhị tiếp nhận bình rượu, song chợt phát hiện bên trong vẫn còn đầy ắp rượu. Cậu ta tiếc nuối thốt: “Thật đáng tiếc, bao nhiêu rượu quý thế này!” Rồi khẽ cười thầm, nghĩ bụng: “Số rượu này e rằng đều thuộc về ta rồi!”
Phía bên kia, Bành Kế Tông và Bành Tiểu Lục truy đuổi, nhanh chóng tìm thấy cỗ xe ngựa sang trọng và nha hoàn kia.
Bành Tiểu Lục khẽ kéo tay Bành Kế Tông, ra hiệu cho huynh trưởng. Huynh đệ hai người từ thuở nhỏ đã kề vai sát cánh, chỉ cần một ánh mắt liền thấu rõ tâm tư đối phương. Bành Kế Tông bèn chậm lại bước chân, cả hai vẫn không mảy may hoảng hốt, lặng lẽ bám theo cỗ xe ngựa phía trước.
"Quả đúng là hai kẻ này."
Bành Kế Tông khẽ nhíu mày, trầm giọng hỏi: "Là nữ nhân ư? Hai người này hẳn có mối liên hệ gì với Tống Thăng chăng?"
Y nhớ đại nhân từng nhắc, Tống Thăng dường như chưa có thê tử. Mà thôi, dù có đi chăng nữa, trong thời buổi loạn lạc này, tuyệt không thể nào từ Phủ Giang Lăng chạy đến được Huyện Diêm Kiệm xa xôi như vậy.
Đi theo một đoạn đường, Bành Kế Tông bỗng giật mình nghĩ ra một chuyện: "Tống Thăng đâu rồi? Sao lại chẳng thấy bóng dáng y?"
Bành Tiểu Lục cũng lập tức nhận ra điểm bất thường, liền bước tới chặn ngang chiếc kiệu, vén rèm lên. Bên trong, trống rỗng không một bóng người.
Những kẻ khiêng kiệu thấy dáng vẻ hung dữ của hai người thì kinh hãi bỏ chạy tán loạn. Nha hoàn cũng ý thức được hiểm nguy, vội quay người bỏ chạy thục mạng. Song, chỉ vừa chạy được vài bước đã bị hai người, một trước một sau, chặn đứng.