Trận chiến này đã thắng, nhưng Lục Mộ An không còn nữa, đệ đệ cùng phụ thân khác mẫu thân của Hoàng hậu Cố Cẩn cũng không còn nữa.
Ta bấu chặt vào chiếc bàn bên cạnh, cố gắng giữ cho mình vẻ điềm tĩnh của một Quý phi.
Nhưng trái tim như bị xé toạc hàng ngàn lần, mỗi vết thương đều là một nỗi đau thấu tâm can.
Mãi lâu sau, ta mới nghe thấy giọng mình khàn đặc cất lời: "Người phụ trách việc điều phối lương thảo ở Tây Bắc, là ai?"
"Là huynh trưởng của Hoàng hậu, Hộ bộ Thượng thư Cố Trì..."
Người trong điện nói từng chữ một, hận không thể ăn tươi nuốt sống, uống cạn m.á.u của hắn.
Ngày hôm đó, ta lau chùi chiếc bình an khấu bằng ngọc trắng dính m.á.u ấy, lau đi lau lại. Nắm chặt nó, ngồi từ khi trời tối đến khi trời sáng.
Cho đến khi ánh nắng chiếu vào trong điện u ám. Ta mới nghe thấy giọng mình bình tĩnh đến đáng sợ: "Thẩm Vân Niệm, hãy sống đi, tiếp tục sống đi!"
Ngay khi bá tánh thiên hạ tranh nhau thương tiếc Nhị lang Lục gia. Nội gián được cài cắm ở nước Đại Du, lại truyền ra bằng chứng huynh đệ Lục gia cấu kết với địch mưu phản.
Sau khi văn võ cả triều biết được, gần như một nửa triều thần đều đứng ra bảo lãnh cầu tình cho Lục gia.
Nhưng không ngờ, Tịnh Vệ quân Từ Tiềm được lệnh lục soát phủ Lục, lại tìm thấy thư tay của huynh đệ Lục gia cấu kết với địch.
Để chứng minh sự trong sạch của Lục gia, Đại tướng quân Lục Mộ Bình đã tự vẫn trước điện.
Người của Diệp gia phái đi tiếp ứng, còn chưa kịp đến Lục phủ, đã thấy lửa cháy ngút trời.
Người đến hốt hoảng bẩm báo: "Phu nhân của Lục tướng quân, ôm Lục Tinh chín tuổi tự thiêu trong phủ..."
Đại tỷ của ta.
Cả đời nàng hiền lành, ngay cả một con kiến cũng không nỡ giẫm.
Nàng sao có thể nhẫn tâm, mang theo cốt nhục duy nhất của phu quân, huyết mạch duy nhất của Lục gia.
Đại tỷ của ta. Nàng nhát gan đến vậy, sợ đau đến vậy. Nhưng lại bị ngọn lửa kinh thiên động địa của kinh thành này thiêu rụi đến không còn một chút nào.
Không còn một chút nào cả.
Lục gia lại xảy ra chuyện, triều đình chấn động, trăm quan tức giận nhưng không dám nói.
Cũng chính ngày hôm đó, Hiền phi như thường lệ đến cung Tê Ninh. Dỗ dành Dịch An đọc đi đọc lại binh thư.
Trước khi đi, nàng đã đích thân đeo một viên ngọc đen khắc hình hổ có vân rồng màu xanh lục lên n.g.ự.c Dịch An.
Nàng cười hiền hậu, ánh mắt đầy yêu thương: "Dịch An ngoan của ta, Hiền nương nương chỉ còn cái này thôi. Đứa trẻ ngoan, mau khỏe lại nhé!"
Buổi chiều, hoàng cung chấn động, hậu cung kinh ngạc. Chỉ vì Diệp Hiền phi của cung Ngô Lệ, mặc hồng y, cầm kiếm xông vào điện Càn Khôn.
Vạt áo nàng nhuốm máu, toàn thân đầy thương tích, nhưng vẫn kề kiếm vào cổ Hoàng thượng.
"Lục gia muốn phản, làm gì có Bùi Chiêu của ngày hôm nay. Lúc Lục lão tướng quân còn sống, một lòng chỉ mong giang sơn Đại Chu vững bền, mới liên kết với các thế gia khác, quỳ cầu Tiên hoàng, mới đưa ngươi lên ngôi vị. Giờ đây ngươi lại lấy tội mưu phản, để sỉ nhục những anh linh của Lục gia nhiều đời. Hành động như vậy, xứng đáng là hôn quân. Hôm nay ta lấy mạng này ra để đền, chỉ để làm rõ sự trong sạch của Lục thị cho thiên hạ biết."
Nói xong, nàng liền rút kiếm tự vẫn trước mặt Bùi Chiêu, m.á.u nhuộm đầy điện.
Tin tức truyền đến Tê Ninh cung, chiếc trống bỏi trong tay Dịch An đột nhiên rơi xuống đất.
Ta ôm Dịch An với vẻ mặt vô cảm, khóc đến tuyệt vọng: "Dịch An, chúng ta khỏe lại đi, chúng ta bây giờ khỏe lại có được không? Đức nương nương đi rồi, Hiền nương nương cũng đi rồi...mẫu phi không đợi được nữa, không đợi được nữa rồi..."
Cái c.h.ế.t của Diệp Như Uyển, con gái của Định quốc công đã hoàn toàn làm chấn động triều đình. Nàng là con gái của trọng thần, là hậu duệ của khai quốc công thần, là biểu tỷ của Thánh thượng đương triều.
Cái c.h.ế.t của nàng, giống như tạo một cái tổ kiến trên con đê ngàn dặm.
Trên điện Kim Loan, quần thần quỳ gối trong điện, yêu cầu điều tra triệt để vụ án này.
Hoàng thượng nổi giận, nhưng cũng đành phải nhượng bộ, giao cho Lại bộ xử lý, điều tra nhiều ngày, nhưng vẫn không có kết quả.
"Chuyện đã định trước là không thể điều tra rõ, thì làm sao có thể có kết quả."
Trong Tê Ninh cung, ta nhìn Dịch An một mình múa kiếm ngoài sân, chỉ cảm thấy tuyệt vọng lan tràn từ trong lòng ra không có điểm dừng.
Cũng vào một ngày như thế này. Như Uyển mặc cung phục lộng lẫy, nhìn Thục phi đang dạy Dịch An luyện kiếm ngoài điện, cười một cách phóng khoáng rạng rỡ: "Thật ra, võ công của ta giỏi hơn Lâm Thanh Sương nhiều. Chỉ là phụ thân luôn nói: Đại lang Lục gia ôn nhuận như ngọc, nhất định sẽ không thích nữ tử múa đao múa kiếm."
Tất cả mọi thứ, dường như lại quay về Lục phut năm đó. Như Uyển chín tuổi từ trên cây đào thò đầu xuống, la lớn: "Mẫu thân, sau này con cũng muốn làm con dâu của Lục bá bá..."
Diệp Như Uyển, con gái Diệp gia vẫn luôn yêu Lục Mộ Bình, con trai của Lục gia.
Cầm kiếm bức cung, m.á.u nhuộm trường điện. Nàng đã lấy thân mình làm lễ an táng, ban chiếu lệnh cho trăm quan, trả lại sự trong sạch cho Lục gia.
Lục gia gặp nạn, Thẩm gia sụp đổ.
Đức phi đã ra đi, Hiền phi cũng đi rồi...
Những ngày đó, ta lặng lẽ ngồi trong Tê Ninh cung. Nắm chặt chiếc lược gỗ đào mà cố nhân tặng, như thể đã khóc cạn nước mắt cả đời này.
Ta không dám nhắc đến, không dám nghĩ tới. Những cái tên và khuôn mặt ấy, lại cứ chập chờn trước mắt ta.
Đẫm m.á.u mà đè nặng lên trái tim, chỉ còn lại nỗi đau như vạn mũi tên xuyên tim.
Hai mươi năm trong cung sâu, Hoàng hậu lần đầu tiên thực hiện trách nhiệm của một Trung cung, bước vào Tê Ninh cung.
Nàng được Hoàng thượng sai đến để khuyên ta, khuyên ta vì Thẩm gia mà chấn chỉnh lại tinh thần, khuyên ta vì Dịch An mà chấn chỉnh lại tinh thần.
Chỉ vì ta ở vị trí Quý phi, chỉ cần ta chấn chỉnh lại tinh thần. Mới có thể giúp người trong lòng của hắn sắp xếp ổn thỏa tiệc Trung thu sắp tới.
Người khuyên ta là Hoàng hậu. Nhưng người khóc hoa lê đẫm mưa, nói xin lỗi hết lần này đến lần khác cũng là nàng ta.