“Cái con nhỏ c.h.ế.t tiệt này, mày thì hiểu gì chứ, chỉ biết nghĩ cho người ngoài không biết nghĩ cho người nhà. Chuyện quan trọng như thế này cũng không biết nói với người trong nhà. Mau dẫn tao qua đó!” Lý Thúy Hoa vừa nói vừa dùng tay chọt chọt vào Sở Y Nhất.
“Mẹ không biết xấu hổ à, muốn đi thì mẹ đi đi, con không đi. Nhưng con cũng nói thẳng luôn, nếu mẹ đi tìm mẹ chồng con rồi, sau này mẹ không được đến nhà con nữa.” Sở Y Nhất nói xong thì dẫn Tiểu Bảo đi vào trong phòng bếp làm cơm, mặc kệ bọn họ.
“Mẹ à, thôi hay đừng qua đó làm gì. Suy cho cùng chuyện đã trôi qua lâu như vậy rồi, hơn nữa mẹ đừng có quên hôm nay chúng ta đến đây là để làm cái gì. Bên nhà chị cả mới là nơi chúng ta có thể nắm thóp được lâu dài.” Sở Hồng Ngọc thuyết phục Lý Thúy Hoa.
Lý Thúy Hoa suy nghĩ một hồi, cảm thấy cũng hợp lý, đúng vậy, tóm được Sở Y Nhất mới là điểm quan trọng.
“Sao lại ăn cái này? Thịt không có thì thôi đi, ngay cả bánh bột trắng cũng không có nốt!” Nhìn thấy trên bàn chỉ đặt màn thầu màu vàng cùng với một đĩa trứng chiên hành, chỉ có điều hành thì nhiều còn trứng thì ít, Lý Thúy Hoa nói với giọng kén chọn.
Sở Y Nhất mặc kệ, thích ăn hay không thì tùy, cô lo đút cho Tiểu Bảo ăn cơm. Lý Thúy Hoa và Sở Hồng Ngọc nhìn thấy vậy cũng không nói gì nữa, bọn họ cầm đũa bưng chén bắt đầu ăn cơm. Chỉ trong vài đũa, trứng gà trong đĩa bị bọn họ rỉa không còn miếng nào, Tiểu Bảo nhìn thấy hai người bọn họ đã ăn sạch đồ ăn, miệng mếu mếu sắp khóc, hai người này sao lại ăn giống như heo thế kia.
Sau khi ăn xong, bọn họ lại tiếp tục ăn bánh màn thầu màu vàng. Ngày thường khi ở nhà, thứ mà bọn họ ăn cũng chỉ là màn thầu màu đen, vừa cứng vừa khó nuốt, nhưng không ăn thì sẽ đói, bọn họ đành phải giày vò bản thân. Còn màn thầu màu vàng này là được làm từ bột mì cùng với bột ngô, ăn vẫn ngon hơn nhiều so với màn thầu màu đen.
“Trong nhà đói không có gì ăn, đưa cho mẹ ít lương thực đi, không có lương thực thì đưa chút tiền cũng được, mẹ tự đi mua.” Lý Thúy Hoa vừa ăn vừa nói chuyện với Sở Y Nhất, màn thầu thì nhét đầy trong miệng. Khi nói chuyện, bà phun cả những mảnh vụn của màn thầu ra khỏi miệng.
Sở Y Nhất nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng cảm thấy khó chịu.
“Mẹ đang nói chuyện với mày đấy, có nghe không vậy!” Cái con nhỏ c.h.ế.t tiệt này bây giờ không thèm ngó ngàng tới mình nữa ư, Lý Thúy Hoa giận giữ.
“Làm gì có, con ngay cả công điểm cũng không có, sao được chia lương thực chứ. Toàn là phải ăn ké của gia đình họ Cố, con làm gì có lương thực mà cho hai người, hay là hai người gửi cho con một ít đi, bằng không mùa đông này e là sống không nổi.” Sở Y Nhất thở dài nói.
Lý Thúy Hoa và Sở Hồng Ngọc liếc nhìn nhau, chuyện gì thế này, sao lại đổi ngược lại thành đòi đồ từ bọn họ cơ chứ?
“Chị à chị đừng nói đùa nữa, anh rể làm cục trưởng luôn rồi, sao gia đình chị lại không có gì ăn được chứ. Nếu như không muốn cho mẹ với em thì chị cứ nói thẳng ra đi, hà tất gì phải nói những lời này.” Sở Hồng Ngọc không tin mấy lời nhảm nhí của Sở Y Nhất. Không ăn nổi miếng cơm nào ư? Sao lại có thể!
Chẳng phải là vì không muốn cho bọn họ hay sao, nếu đã biết thế rồi vậy mà vẫn còn cố chấp ngồi lì ở đây, mặt cũng dày thật, Sở Y Nhất bĩu môi.
“Đừng có nhắc nữa, từ hồi con được gả qua đây chỉ gặp mặt được có hai lần, ngay cả tiền của anh ấy con còn chưa nhìn thấy lần nào!” Chẳng phải đúng hai lần đấy sao, mỗi lần đầu ở lại khoảng mười ngày, ha ha. Thêm nữa là tiền lương của anh ấy, cô còn chưa kịp nhìn thấy thì đã tiêu hết rồi, làm gì còn tiền chứ!
Lý Thúy Hoa nhìn Sở Hồng Ngọc với vẻ nghi ngờ, rồi lại nhìn Sở Y Nhất, tạm thời không biết nên nói cái gì.
“Mẹ, không phải mẹ cũng nhìn thấy đó sao, trong nhà chẳng có cái gì cả. Nếu như lời con nói là giả, vậy thì trong nhà ít nhiều cũng phải có đồ này đồ kia chứ.” Sở Y Nhất lại nói thêm một câu.
Lý Thúy Hoa cũng gần như tin tưởng vào điều đó, vừa nãy khi bà mới bước vào, quả thật chẳng có gì cả. Ngoại trừ cái giường ra thì cái gì cũng không có, xem ra con gái lớn của bà cũng không nói xạo!
“Thật là vô dụng, chồng mình mà cũng quản không nổi, mày nói xem mày còn có thể làm được cái gì. Đưa tao một ít tiền đi, lát nữa tao đi về!” Lý Thúy Hoa cảm thấy Sở Y Nhất quả thật quá vô dụng. Con rể có bản lĩnh như vậy, thế mà lại chắc kiếm được lợi ích gì từ nó, “Lần sau, khi nào con rể quay lại?” Xem ra, phải đợi lúc con rể có ở nhà rồi hẵn tới.
“Chuyện này thì làm sao con biết, anh ấy cũng đâu có nói với con!” Bọn họ muốn tìm cách tiếp cận với Cố Hướng Đông, đừng có mơ!