“Mày, thật là tức c.h.ế.t đi mất, nuôi mày lớn thế này có ích gì không!”
“Thì đó, cả đời này xem ra con chỉ có thể như vậy mà thôi. Vậy nên mẹ à, mẹ dựa dẫm vào Hồng Ngọc đi, em nó thông minh lại có bản lĩnh, chắc chắn sẽ tốt hơn con rất nhiều.” Sở Y Nhất không thèm ngó ngàng tới ánh mắt tức giận của Sở Hồng Ngọc, cô ra sức đùn đẩy mọi việc lên người Sở Hồng Ngọc.
Cuối cùng, Lý Thúy Hoa và Sở Y Nhất tay không quay về lại xã Thanh Sơn. À đâu, cũng không hẳn là đi về tay không, hai cái bánh màn thầu vẫn chưa ăn hết cũng đã bị bọn họ lấy đi theo rồi.
Đến tối muộn, Cố Kiến Quốc dẫn Tiểu Xuyên mặt lấm lem bùn quay trở về nhà họ Cố.
“Sao chỉ có hai đứa về thôi vậy? Tiểu Xuyên, mẹ con đâu?” Mẹ cả Tôn nhìn thấy chỉ có hai bố con quay về, cảm thấy có gì đó không đúng.
Tiểu Xuyên bật khóc khi nhìn thấy mẹ cả Tôn, “Bà nội ơi, mẹ cháu không chịu về.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc con đã nói những gì, thật là sốt ruột mà.” Mẹ cả Tôn hối thúc Cố Kiến Quốc trả lời.
Một lúc sau, Cố Kiến Quốc nói: “Mẹ, Trần Chiêu Đệ nói rằng nếu không có 100 tệ và 50 kg lương thực, cô ấy sẽ không về.”
“Bà nội, bà nội đưa cho mẹ con 100 tệ với 50 kg lương thực đi, gia đình chúng ta đã có những món đồ ăn ngon rồi, sao lại không thể có lương thực phụ được chứ? Bà nội, sau này cháu sẽ ăn ít đi, có được không? Bà để mẹ cháu về đi.” Tiểu Xuyên vừa nói vừa nắm tay áo mẹ cả Tôn vừa khóc.
“Cháu nói cái gì?” Mẹ cả Tôn tức giận, trong mắt trẻ con sao lại biến thành bà không đồng ý đưa cho Trần Chiêu Đệ, không để cho mẹ nó quay lại?
“Tiểu Xuyên, cháu nói cái gì vậy? Sao bà nội lại không cho mẹ cháu quay lại chứ? Gia đình chúng ta là người như thế nào, làm gì có nhiều tiền và nhiều lương thực như thế. Cả nhà chúng ta nhiều miệng ăn thế này, không muốn ăn cơm nữa sao?” Cố Kiến Quân nhìn thấy mẹ mình đang tức giận, bản thân anh cũng tức thay, thằng nhóc này đang nói cái quái gì thế!
“Bà ngoại cháu nói, gia đình chúng ta có bột mì trắng, chắc chắn còn có rất nhiều lương thực, nói bà nội keo kiệt, không chịu đưa, là bởi vì bà nội không muốn để mẹ cháu về.” Thật ra, những lời gốc mà mẹ Trần Chiêu Đệ nói còn khó nghe hơn so với lời của Tiểu Xuyên nói.
“Vậy là cháu nghĩ những gì bà ngoại cháu nói đều là đúng, bà nội cố ý không đưa tiền, không đưa lương thực sao?” Sở Y Nhất đi từ vào vào, nhìn thấy Cố Tiểu Xuyên vươn cổ hét với mẹ cả Tôn giống như con gà.
Cố Tiểu Xuyên hơi sợ Sở Y Nhất, nhất thời không dám trả lời.
“Cố Tiểu Xuyên, nói cháu còn nhỏ nhưng thật ra cháu cũng đâu còn nhỏ nữa. Hôm nay thím sẽ tính toán thật rõ ràng cho cháu nghe. Bố cháu một ngày đi làm kiếm được 10 công điểm, khấu trừ đi những ngày lễ tết, mưa nắng và cả mùa đông thì một năm bố cháu kiếm được nhiều nhất cũng khoảng 3,000 công điểm, nếu như bố cháu không ăn không uống thì có thể tích được 36 tệ. Số tiền 100 tệ mà bà ngoại cháu muốn bằng với việc bố cháu phải lao động vất vả ba năm mới kiếm đủ, thế nhưng bố cháu có thể không ăn không uống mà chỉ làm việc thôi sao! Cháu cho rằng bây giờ kiếm tiền ăn một bữa cơm dễ dàng lắm à, bà nội vì thương các cháu nên không bắt các cháu phải ra đồng kiếm công điểm, cháu thử ra đồng mà xem đi, những đứa trẻ có tuổi tác cỡ cháu có phải đều đang làm việc giúp người ta hay không.”
Thật ra Sở Y Nhất tính toán cũng không khoa trương một chút nào. Thời này mọi người cũng chỉ kiếm được có bấy nhiêu đó tiền, hơn nữa số tiền này cũng không thể cầm trong tay, bởi vì gần như đều thế chấp vào tiền lương thực trong xã, cho nên người của thời đại này gần như không có dư tiền.
Cố Tiểu Xuyên cúi đầu không nói gì, đầu của Cố Kiến Quốc thì sắp dính luôn vào trong cổ. Mẹ cả Tôn thì lặng lẽ rơi nước mắt, những lời Y Nhất nói như đang đ.â.m sâu vào trái tim của bà.
“Mẹ cháu ở nhà bà ngoại, gia đình bà nội gửi một chút lương thực qua đó là chuyện nên làm. Tuy nhiên, bà ngoại cháu lại đòi hỏi gia đình bà nội nhiều thứ như vậy, đừng nói là không thể đưa được, kể cả có đưa được đi nữa, Cố Tiểu Xuyên à, cháu tự nghĩ lại xem, gia đình bà nội thật sự nên đưa sao! Lần trước thím đã nói với cháu rồi, làm việc gì cũng phải có phán đoán của riêng mình, không nên để người khác dẫn dắt cảm xúc của mình, xem ra cháu vẫn chưa nhớ.” Sở Y Nhất biết ngay nếu như đưa hai túi đồ kia qua sẽ không tốt mà, quả nhiên đã bị cô đoán trúng. Gia đình họ Trần xem ra cũng toàn là những người không biết tự giác.
Sở Y Nhất cảm thấy dạo này cứ phải gánh chịu mọi thứ thật là mệt mỏi. Lý Thúy Hoa vừa đi thì lại tới Cố Kiến Quốc và Cố Tiểu Xuyên, cả người lớn và trẻ con đều không thể quản lý được, thật là thương thay cho mẹ cả Tôn.