Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 117

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Trong lòng mẹ cả Tôn cảm thấy khó chịu, bà không muốn nấu bữa cơm tối. Hà Ngọc Lan đành tiếp nhận trọng trách này, bắt đầu nấu cơm cho cả gia đình. Sở Y Nhất không thích bầu không khí bây giờ, cô dẫn Tiểu Bảo quay về lại nhà của mình. Về đến nhà, cô cẩn thận đóng chặt cửa lại.

Nhân lúc Tiểu Bảo không chú ý, cô lôi những món đồ đã cất giấu trong hệ thống trang trại ra. Khói phải nói, chức năng này của hệ thống trang trại thực sự rất có ích.

Sở Y Nhất nghĩ đến vài kho thóc đầy ụ trong hệ thống trang trại, rồi lại nhớ đến chuyện gia đình họ Cố vì 50 kg lương thực mà khó xử, trong lòng cô đột ngột không vui. Nhưng cô là một người không kiếm được công điểm, làm sao có thể giải thích chuyện mình có nhiều lương thực được như vậy, hay là thôi đi.

Ở trong trang trại, Sở Y Nhất nhìn thấy có một thứ mới lạ, là một siêu thị lớn.

Sở Y Nhất nóng lòng gọi quản gia nhỏ, “Quản gia nhỏ, chuyện này là thế nào đây? Sao lại có thêm một siêu thị rồi?”

“Chủ nhân, vì thấy cô hay lấy đồ từ chỗ tôi quá nên là tôi đã xây dựng một siêu thị khác, sau này nếu như cô muốn cái gì thì có thể lấy đồ đi vào trong đó mà đổi.” Giọng nói của quản gia nhỏ có chút hả hê.

“Xem kìa, có cần phải tính toán chi li đến thế không!” Khóe mắt Sở Y Nhất giật giật, càng ngày càng keo kiệt, đồ quản gia keo kiệt.

“Vậy lấy gì mà đổi đây?” Siêu thị này thực sự có tất cả mọi thứ, không chỉ những thứ của thời đại này, mà còn có cả những thứ từ thời đại đó nữa.

“Lấy gì mà đổi sao?” Đây là mấu chốt.

“Mang những thứ thu hoạch được ở nông trại đem đi đổi. Chủ nhân à, tôi có thể tiết lộ cho cô một ít, cô chỉ cần cố gắng hơn nữa là có thể mở ra một vùng đất mới ở trong trang trại rồi. Chẳng hạn như ao cá có thể nuôi một vài loại cá, ao cua và những ao khác cũng có thể sản xuất thủy sản. Ví dụ, cô nuôi ngọc trai, vậy thì cô ngọc trai mà cô thu hoạch được có thể dùng để đổi đồ trong siêu thị.” Quản gia nhỏ giải thích cho Sở Y Nhất.

“ Tôi phát hiện ra rồi, quản gia nhỏ lúc nào cũng muốn bẫy tôi. Tôi nỗ lực tới nỗ lực lui, nhưng thành quả đều là thuộc về quản gia nhỏ, thật là xấu xa.” Sở Y Nhất bĩu môi, có chút không bằng lòng.

“Chủ nhân nói vậy là sai rồi, trang trại này là của chủ nhân, sao có thể trở thành của chúng tôi được chứ. Đây chỉ là dùng một phương thức khác để lưu trữ mà thôi, cũng giống như chủ nhân gửi tiền trong ngân hàng vậy. Gửi tiền trong ngân hàng quả thật không tệ, đến kỳ nếu muốn rút tiền thì chẳng phải có thể rút hay sao.”

“Hừ, tôi nói không lại. Tôi nhớ rồi, sau này tôi sẽ vào đây và nỗ lực làm việc cho các người.” Sở Y Nhất nói xong lời này thì bước ra ngoài.

Quản gia nhỏ lắc đầu, vị chủ nhân này thật là người theo hệ Phật, không hề cảm thấy áp lực một chút nào.

Mùa đông trời tối khá là sớm, sau khi ăn cơm xong thì Sở Y Nhất dẫn Tiểu Bảo lên giường để ủ ấm, hai người bọn họ lại kể chuyện với nhau, rồi lại ca hát. Rất lâu sau đó mới tắt đèn đi ngủ.

Triệu Lý Tưởng ở nhà bên đợi đến sốt cả ruột, tối nay anh định trèo tường vào nhà của Sở Y Nhất. Đêm tối gió mạnh, không phải là thời cơ tốt để làm việc hay sao.

Cuối cùng, đợi cho đến khi gia đình Sở Y Nhất không có động tĩnh gì, Triệu Lý Tưởng đạp lên đồ và bắt đầu trèo qua tường. Anh vừa trèo vừa mắng gia đình họ Cố rảnh rỗi quá hay gì, sao lại xây tường cao đến như thế, leo muốn đứt cả hơi.

“Chị dâu, chị giữ chắc một chút giúp em, lung lay quá.” Anh nén giọng nói với mẹ Cẩu Đản đang đứng ở dưới giữ ghế cho mình, anh sợ ồn quá sẽ đánh thức Cẩu Đản và bố nó đang ngủ ở bên trong.

“Ôi trời, cậu mau lên, tôi sắp không chịu được nữa rồi.” Mẹ Cẩu Đản là một người phụ nữ lớn tuổi, bà làm sao có thể giữ chắc được.

Loay hoay một hồi lâu cuối cùng cũng lên đến đỉnh, Triệu Lý Tưởng dùng hai bám vào đỉnh tường, chỉ nghe thấy một tiếng “á” vang lên, tiếng kêu thống khổ của Triệu Lý Tưởng vang vọng trong đêm vắng.

Sở Y Nhất giật mình thức giấc, cô ngồi dậy nhìn vào bên ngoài tối đen như mực với tâm trạng có chút sợ hãi. Qua một hồi lâu không thấy động tĩnh gì, cô đứng dậy ra ngoài cửa sổ kiểm tra lần nữa , sau đó mới yên tâm nằm xuống. Cô thầm nghĩ, có nên nuôi một con ch.ó hay không, tối lửa tắt đèn thế này, có gì đó thì sao biết được.

Triệu Lý Tưởng nhanh chóng nhảy xuống từ trên cao, mẹ Cẩu Đản không dám ở quá lâu vì sợ bố Cẩu Đản sẽ nghi ngờ, bà giả bộ đi vệ sinh.

Triệu Lý Tưởng cố nén cơn đau đi vào phòng, khi bật đèn lên thì thấy hai bàn tay chảy đầy máu, cũng không biết trên đỉnh tường đã đặt cái thứ gì, suýt chút nữa đã chọc tay Triệu Lý Tưởng thành cái lưới rổ. Triệu Lý Tưởng lại mắng chửi một trận, dạo này sao lại gặp xui xẻo như thế!

Sau Khi Bị Tai Nạn Ta Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Mẹ Kế

Chương 117