Chuyện này thì phải cảm ơn Cố Hướng Đông rồi. Mới đầu, khi bức tường ở nhà được xây xong, anh đã tìm rất nhiều mảnh sành, sau đó anh dựng đứng đầu nhọn của những mảnh sành lên, làm vậy là để phòng hờ có người leo tường. Nếu như trong lúc không phòng bị, những mảnh sành đó sẽ cho tên kia một trận, ít nhiều cũng sẽ bảo vệ được Sở Y Nhất. Nếu như Sở Y Nhất biết được chuyện này, e là sẽ còn bôi thêm độc ở bên trên, mấy chuyện leo tường quả thật kinh tởm.
Ngày hôm sau, bố Cẩu Đản nhìn thấy hai đôi tay của Triệu Lý Tưởng bó lại như cái bánh ú, rồi lại hình thấy vợ mình bưng cơm rót nước cho Triệu Lý Tưởng, ông chẳng nói gì, ngồi xuống ăn phần cơm của mình.
“Chị dâu, thật sự rất cảm ơn chị. Sáng sớm hôm nay em đi ra ngoài, do bất cẩn nên đã bị thương, nhất thời không thể nào dùng tay được, làm phiền chị dâu với anh rồi, nếu không em cũng không biết nên làm thế nào.” Suy cho cùng đang ở trước mặt chồng người ta, Triệu Lý Tưởng không dám quá phóng túng, anh giải thích một hồi với bố Cẩu Đản.
Bố của Cẩu Đản không thèm nhìn Triệu Lý Tưởng, càng không nói cái gì, điều này khiến Triệu Lý Tưởng cảm thấy hơi lúng túng.
“Cậu cứ yên tâm đi, ông ấy không phải là người nhỏ mọn như vậy đâu, ai mà chẳng có lúc xui xẻo đâu chứ. Mọi người giúp đỡ lẫn nhau thì có gì sai đâu. Nếu như cậu cần cái gì, có thể nói với ông ấy, phải không, bố Cẩu Đản?” Mẹ Cẩu Đản nhìn bố Cẩu Đản đang cắm đầu ăn cơm, nói ra những lời hay ý đẹp.
Lúc này, bố Cẩu Đản ngước đầu lên nhìn vợ của mình, đôi mắt ông ấy thâm sâu khó dò. Mẹ Cẩu Đản đột nhiên cảm thấy chột dạ nên quay mặt đi chỗ khác với thái độ không được tự nhiên lắm.
“Ừ, chị cậu nói đúng rồi đó, đừng khách sáo.” Âm giọng không cao cũng không thấp, chỉ là khi nói xong câu này, bố Cẩu Đản đặt chén đũa xuống và đi ra ngoài.
“Cảm ơn anh.” Triệu Lý Tưởng nói với bóng lưng của bố Cẩu Đản.
“Tại sao tay của anh lại bị thương vậy? Là mẹ em đánh à? Sao thê thảm thế?” Cẩu Đản ngồi bên cạnh, vừa ăn cơm vừa nhìn vào đôi tay của Triệu Lý Tưởng, cả nửa ngày trời mới nói ra một câu.
Mẹ của Cẩu Đản bị dọa đến nỗi suýt nữa đã bịt mồm của Cẩu Đản lại, “Cẩu Đản, con đừng nói linh tinh. Sau này không được phép nói với người khác chuyện mẹ đánh nhau với anh Triệu, có biết chưa? Bằng không mẹ sẽ không luộc trứng gà cho con ăn nữa.”
Nghe nói tới việc không có trứng ăn, Cẩu Đản nhanh chóng ngậm mồm của mình lại, cúi đầu ăn cơm trong chén của mình.
Sáng hôm sau tỉnh lại, Sở Y Nhất cẩn thận mở cửa và đưa đầu nhìn ra bên ngoài, nhưng không thấy có gì khác thường. Cuối cùng cô lấy hết can đảm bước ra, nhìn dọc men theo vách tường.
Vừa mới tưởng rằng hôm qua mình nghe nhầm, nhưng những mảnh sành rơi xuống đất ở phía trước mặt khiến cô chú ý. Cô dùng chân đá nhẹ một cái, phía trên mảnh sành hình như còn có một ít m.á.u khô. Cô ngước đầu lên nhìn bức tường, hóa ra có người muốn leo qua tường ư?
Cô nhớ lại trước đó khi tường được xây xong, Cố Hướng Đông nhân lúc trời tối mịt đã làm gì đó cả buổi, bây giờ cô mới hiểu, thì ra là anh đã đặt bẫy ở trên đó. Cô bất giác rùng mình, nếu như không có những mảnh sành mà Cố Hướng Đông để lên, tối hôm qua có phải người kia đã leo qua được không.
Ý nghĩ nuôi chó trong lòng cô càng ngày càng mạnh, tính cảnh giác của con ch.ó cao, có thể nhắc nhở cho cô.
Sở Y Nhất nhìn thấy sắc trời không còn sớm nữa, cô tạm thời gạt suy nghĩ của mình qua một bên, gọi Tiểu Bảo dậy, hai người ăn sáng xong thì đi qua bên lớp học. Đầu tiên, bọn họ dọn dẹp vệ sinh đơn giản, vì trẻ con đến lớp, bọn trẻ hay tùy tiện ngồi dưới đất trong giờ nghỉ ngơi, hoặc bất kỳ cục đá to nào. Tạm thời, Sở Y Nhất không thể nào thay đổi được thói quen của bọn trẻ, cô chỉ có thể cố hết sức dọn dẹp vệ sinh xung quanh thật sạch sẽ.
Thực ra công việc này khá khó khăn đối với Sở Y Nhất, bởi vì bọn trẻ ở độ tuổi khác nhau, mức độ chấp nhận của bọn chúng cũng khác nhau. Lúc đầu có thể không thấy rõ nhưng càng về sau thì càng không dễ thống nhất, cô vẫn luôn suy nghĩ về việc làm sao mới có thể giải quyết được vấn đề này.
Hôm nay, khi cô lên lớp dạy học, không ngờ cô lại nhìn thấy Lục Ái Quốc bám bên cửa sổ, chăm chú nghe giảng.
“Lục Ái Quốc, cậu có hứng thú với việc đọc và học chữ sao?” Trong giờ giải lao, Sở Y Nhất bước đến hỏi Lục Ái Quốc.
“Chị dâu.” Lục Ái Quốc cười hề hề, sau đó gãi đầu, “Em cảm thấy mọi người cầm sách ngồi đó trông rất có thần thái!”
“Được rồi, vậy sau này khi nào cậu có thời gian thì qua đây đi, dù sao một người tôi cũng dạy, mà hai người tôi cũng dạy, cùng lắm thì chỉ tính thêm một người là cậu thôi mà.” Mã Nhị Nha và Lý Đại Ngưu đã kết thúc biểu tình tố cáo, bọn họ ai về nhà nấy.