Bây giờ Lục Ái Quốc cũng chẳng có việc gì, đối với Lục Ái Quốc, đọc sách học chữ cũng không phải là chuyện gì xấu xa. Nếu đã thấy hứng thú như vậy, thế thì cô sẽ cho Lục Ái Quốc một cơ hội.
“Thật không chị dâu, em có thể qua đây sao?” Có thể nhìn ra được Lục Ái Quốc rất vui vẻ.
Sở Y Nhất cảm thấy khá là hiếm có, Lục Ái Quốc đã là người lớn, có thể cúi mặt xuống học từ đầu với một đám trẻ con, riêng sự dũng cảm này cũng đáng để khâm phục.
“ Đúng vậy, tôi gạt cậu làm gì. Như vậy đi, mỗi buổi sáng cậu đến đây sớm một chút, giúp tôi dọn dẹp vệ sinh, sau đó thì quản lý vấn đề kỷ luật với bọn trẻ, cậu thấy thế nào?” Lát nữa cô phải đi nói với Bí thư một tiếng.
“Được chứ, thật là tốt quá.” Suy nghĩ của Lục Ái Quốc khá đơn giản, anh không muốn xuống đồng làm ruộng. Cả cái xã này, người biết chữ không có bao nhiêu. Sau này nếu như anh biết chữ rồi, chẳng phải anh giỏi hơn bọn họ về phương diện này hay sao, anh muốn xem thử bọn họ còn dám dùng ánh mắt cao ngạo đó nhìn anh không, bản thân anh cũng đã có điểm mạnh hơn bọn họ rồi.
“Vậy quyết định như vậy nhé, lát nữa cậu vào lớp tìm chỗ ngồi đi.” Sở Y Nhất ước chừng thời gian sắp hết, cô bắt đầu gọi bọn trẻ đang chơi đùa bên ngoài vào lớp, bắt đầu bài học tiếp theo.
Đúng như dự đoán, Lục Ái Quốc nghiêm túc hơn những đứa trẻ khác, anh thay đổi luôn dáng vẻ cả ngày rãnh rồi không việc gì làm.
Tiết học buổi sáng kết thúc, Sở Y Nhất chợt nhớ đến một chuyện, cô gọi Lục Ái Quốc đang định chuẩn bị rời đi: “Lục Ái Quốc, cậu biết đi đâu có thể tìm được một con ch.ó hay không?”
“Chị dâu, chị muốn nuôi một con sao?” Lục Ái Quốc có chút không chắc chắn. Ở cái thời này, bản thân có thể ăn no là may lắm rồi, làm gì còn dư lương thực để mà nuôi thêm chó chứ, chị dâu rốt cuộc muốn làm gì đây.
“ Đúng thế, tôi muốn nuôi một con ch.ó canh cổng, dù gì chồng tôi cũng không hay ở nhà.”
Lục Ái Quốc là một người thông minh, khi anh nghe Sở Y Nhất nói như vậy, anh cảm thấy chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, anh trả lời: “Chị dâu yên tâm, em sẽ đi nghe ngóng giúp cho chị, trong nhà nếu có chuyện gì thì chị cứ gọi em một tiếng.”
“Được, tôi sẽ không nhờ cậu làm không công đâu.” Sở Y Nhất cảm thấy Lục Ái Quốc quả thật là người thông minh, cô cũng chấp nhận phần tình nghĩa này của Lục Ái Quốc. Cô trả lời Lục Ái Quốc xong thì dẫn đám trẻ của gia đình họ Cố về nhà.
“Ô kìa, cậu Triệu làm sao thế này? Sao lại ra nông nỗi như thế?” Chẳng phải tay của Triệu Lý Tưởng bị thương hay sao, chính vì thế nên anh ta đến tìm Bí thư để xin nghỉ, đúng lúc Lục Ái Quốc nhìn thấy nên bắt đầu trêu chọc, “Cậu nói đi cậu đã làm gì thế, sao hai tay đều bị thương thành ra như này rồi?”
Triệu Lý Tưởng liếc mắt nhìn bóng lưng của Sở Y Nhất, vẻ mặt có chút xấu hổ. Lục Ái Quốc là một người mặc kệ ánh nhìn của người khác, nên nhìn không ra Triệu Lý Tưởng không muốn bắt chuyện với mình, anh cứ truy hỏi.
Cách đó không xa, Sở Y Nhất nghe thấy lời của Lục Ái Quốc nói, ánh mắt cô trở nên lạnh lẽo. Xem ra, người tối hôm qua trèo qua tường chính là Triệu Lý Tưởng! Nửa đêm nử hôm lại muốn leo qua tường nhà cô, muốn làm cái gì ai mà biết được. Nếu như chuyện này được đồn ra ngoài, danh tiếng của cô càng sụp đổ hơn nữa, nói không chừng anh ta còn lật mặt bảo rằng cô vì không chịu nổi sự cô đơn nên đã dụ dỗ anh ta. Đến lúc đó, mẹ Cẩu Đản còn có thể làm chứng giúp cho anh ta, vậy thì cô có giải thích thế nào cũng không rửa sạch được nỗi oan này. Nếu như không bị truyền ra ngoài, bản thân cô vẫn sẽ bị anh ta nắm thóp trong lòng bàn tay, sau này nếu anh ta muốn cái gì thì cô đều phải nghe lời, đây quả thật là một mưu kế hay.
Hổ không gầm, chó tưởng rừng xanh vô chủ à. Là do các người vô liêm sỉ trước, đừng trách cô.
Sau khi ăn cơm xong, cô dẫn Tiểu Bảo đi về nhà, đúng lúc nhìn thấy Cẩu Đản đang ngồi xổm chơi ở trước cửa, trên mặt và cả trên quần áo, khắp nơi đều dơ bẩn.
Sở Y Nhất cầm hai cây kẹo mút ra khỏi hệ thống trang trại. Quản gia nhỏ này thật là keo kiệt, chỉ có hai cây kẹo mút bé tí này mà lại đòi cô 5 kg gạo, lát nữa cô sẽ phàn nàn sau, bây giờ phải làm chuyện chính trước đã.
“Tiểu Bảo, đây, mẹ cho con một cây kẹo ngon nè.” Cô cố ý lắc lắc trước mặt Cẩu Đản. Cẩu Đản nghe tới đồ ăn, đột ngột bỏ những thứ trong tay xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cây kẹo trong tay của Tiểu Bảo, nếu như không phải có Sở Y Nhất bên cạnh, e là thằng bé sẽ phóng tới giật lấy cây kẹo.
Tiểu Bảo lột lớp vỏ kẹo sặc sỡ màu mè, bỏ cây kẹo vào trong miệng của mình và l.i.ế.m một cái, sau đó nói :”Mẹ, cây kẹo này ngon thật đấy.”