Cẩu Đản chảy cả nước miếng. Sở Y Nhất nhìn thấy điệu bộ này của thằng bé, cô đột nhiên cảm thấy đứa trẻ này thật đáng thương, cô cũng không ghẹo thằng bé nữa, trực tiếp đưa cây kẹo còn lại cho thằng bé.
Cẩu Đản cầm lấy mà không cần suy nghĩ, nhét luôn cây kẹo vào trong miệng, cũng không thèm lột vỏ kẹo ra.
“Cẩu Đản, cháu có thích người chú đang ở trong nhà của cháu không?”
“Không có chú, chỉ có anh trai.” Cẩu Đản nói với vẻ mơ hồ không rõ ràng.
“Ồ, vậy thì cháu có thích anh trai sống cùng nhà với cháu không?” Sở Y Nhất lại đổi câu hỏi.
“Không thích, anh ta lúc nào cũng đánh mẹ cháu.”
“Hả? Anh ta dám đánh mẹ cháu sao?” Sao cô lại không nghe thấy động tĩnh gì chứ, Sở Y Nhất không thể hiểu nổi, cô cũng chẳng nghe nói gì. Theo lý mà nói, nếu như chuyện này có thật, mẹ Cẩu Đản cũng không thể nào để anh ta tiếp tục ở lại được.
“ Đúng vậy, ở trên giường, đánh mẹ cháu, quần áo cũng cởi ra hết luôn.”
Đầu của Sở Y Nhất như muốn nổ tung, Triệu Lý Tưởng và mẹ Cẩu Đản có mờ ám với nhau. Mặc dù trước đó cô cũng đoán ra được ở khía cạnh này, chỉ là khi mọi chuyện được bày ra trước mặt mình, cô cảm thất rất chấn động!
Sở Y Nhất trong lòng đã hiểu, e là Triệu Lý Tưởng và mẹ Cẩu Đản đã thương lượng xong xuôi, bằng không tối qua có động tĩnh lớn như vậy, bà ấy không thể không biết chuyện gì. Chỉ không biết liệu bố của Cẩu Đản có biết không, hoặc ông ấy biết được bao nhiêu.
“Sở Y Nhất, có gói hàng cho cô.” Ngay khi Sở Y Nhất đang ở trong nhà định dỗ Tiểu Bảo ngủ một giấc, bên ngoài có người gọi tên cô. Khi bước ra xem, là nhân viên bưu điện.
“Đây, ký tên vào chỗ này.”
Sở Y Nhất ký vào chỗ anh ta chỉ, sau đó ôm gói hàng đi vào trong nhà.
Không cần phải nói, hẳn lại là Cố Hướng Đông gửi tới cho cô. Cô cẩn thận mở gói hàng ra, phía trên cùng là một cái túi nhỏ màu xanh quân đội. Lông mày của Sở Y Nhất cong lên, cô cầm ra vào đeo vào trên người. Khỏi phải nói, thật sự rất đẹp, đi ra ngoài đựng đồ cũng thuận tiện. Có thể là do ở đây lâu rồi, giờ nhìn thấy những thứ này cô lại cảm giác rất quý hiếm, thật xinh đẹp, cái túi nhỏ nhắn này quả thật rất hiếm. Dám nói rằng cả cái xã này chỉ có một mình Sở Y Nhất có.
Ở phía dưới còn có một đôi giày Warrior, đôi này cũng đẹp, ít nhất là đẹp hơn với đôi giày giải phóng mà trước đây anh đã mua cho cô., e là vì thấy cô không hay mang giày. Sở Y Nhất có hơi xấu hổ, nhưng cũng cảm thấy rất ấm áp trong lòng. Ngoài ra, còn có một số món đồ dành cho Tiểu Bảo, lớn nhỏ đều có đủ.
Như thường lệ, cũng có một bức thư, trong đó ghi lại những việc anh đã làm trong khoảng thời gian qua, đương nhiên chuyện công việc cũng có nhắc tới.
Nhìn những thứ mà Cố Hướng Đông gửi cho mình và cả bức thứ đó, Sở Y Nhất chợt cảm thấy rất nhớ anh, chỉ mong sao có thể lập tức đi thăm anh. Mà thôi, cô vẫn nên giải quyết cái tên Triệu Lý Tưởng muốn gây họa này đã, sau đó cô sẽ đi thăm Cục trưởng Cố của cô.
Kẻ gây họa Triệu Lý Tưởng sống rất thoải mái trong nhà của Cẩu Đản. Kể từ khi hai bàn tay của anh bị thương và nhận được sự chấp nhận của bố Cẩu Đản, Triệu Lý Tưởng và mẹ Cẩu Đản ngày càng không kiêng nể gì cả. Cuối cùng, ngay cả Triệu Lý Tưởng cũng tự cảm thấy bố Cẩu Đản quả thật là một kẻ hèn nhát, bản thân anh gần như đã “chơi” với vợ ông ấy ở ngay trước mặt rồi, thế mà ông ấy vẫn không có chút động tĩnh gì. Anh bĩu môi, dần dần cũng không xem ông ấy ra gì nữa.
“Chị dâu, bàn tay của chị thật là mềm mại, em thật sự quá hạnh phúc. Vết thương này rất đáng giá, có thể khiến cho chị dâu chăm sóc cho em đến cỡ này.” Triệu Lý Tưởng không chỉ lợi dụng cái miệng của mình, anh còn dùng đôi tay đang băng bó ôm lấy và mò mẫm phần eo của mẹ Cẩu Đản.
“Ôi trời, cậu làm gì thế, bố Cẩu Đản còn đang ở nhà đó.” Mẹ Cẩu Đản hơi lo sợ, nhìn ra ngoài cửa phòng, sau đó bà thấp giọng trách móc Triệu Lý Tưởng, thật là to gan.
“Chồng của chị ấy à, không phải em nói gì đâu nhưng ông ấy thật là một kẻ hèn nhất, không ngờ lại có thể trơ mắt ra nhìn vợ mình chăm sóc cho người đàn ông khác, chẳng trách chị dâu lại vùi đầu vào trong lòng của em đây. Chị dâu tốt, chị xem kìa, thằng em trai của em nhiệt tình với chị cỡ nào, chị mau giúp nó đi ….”
“Cậu đừng quậy nữa, không được đâu, thật sự không thể được.” Mẹ Cẩu Đản từ chối, chồng mình và con mình còn đang ở bên ngoài, sao có thể làm chuyện này ngay mắt của bọn họ được chứ.
“Chị dâu, vậy chị có thể nhịn được sao.” Nhìn thấy người tình mà mình yêu thương đang nhõng nhẽo của mình, ánh mắt dịu dàng của mẹ Cẩu Đản gần như long lánh sóng nước, cuối cùng thì bà vẫn không thể nhịn được.